Sáu người Thạch Thương vừa ngự không trở lại chiến trường đã đấu trước đó mấy canh giờ thì đột nhiên, hàng loạt mũi từ hai bên đột ngột bắn ra mà quét về phía quân đội tu sĩ nhân loại.
Hồng nữ tử không cần đợi mệnh lệnh từ Liêm Đào, nàng liền nhanh chóng gọi ra Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận mà đối kháng lại.
Phù trận xuất hiện không nhanh nên vẫn đến tiễn lọt lưới mà đâm về phía các tu sĩ khác, bất quá mấy tu sĩ cao giai khác đã nhanh chóng xuất thủ đánh rụng chúng rồi.
Còn những đợt tiễn trúng lưới thì phù trận ngay lập tức được kích hoạt, trọng lực liền đảo chiều mà đẩy số mũi tên đó bay ngược lên trên mà găm vào trần nhà.
Về phần số cung thủ thì sau khi tên đã ra thì bọn hắn ngay lập tức liền thoát khỏi trạng thái ẩn thân mà rút lui về phía quân doanh.
Cung thủ một khi đã để lộ vị trí thì ngoại trừ chạy ra thì cũng chẳng còn cách nào nhưng đám người Thạch Thương sẽ để cho bọn hắn chạy sao?
Dĩ nhiên là không.
Thái Huỳnh Liên Phương là người có kinh nghiệm nhất khi đấu với đám chuyên ẩn nấp này, nàng liền xuất trường kiếm ra, kiếm khí liền xuất hiện bay lượn xung quanh mà đánh về phía trước.
Kiếm khí của nàng mang một luồng khí thanh lãnh cùng âm u, có thể nói là đồng nguyên với Lam Thiên Tuyết Tộc cũng được mà khác biệt cũng không sai.
Nhưng đám người cung thủ kia có thể cảm nhận được kiếm khí của nàng đánh đến, thế là bọn hắn liền cắn răng quay người lại mà xuất cung ra bắn tiễn ứng phó.
Khóe miệng nàng liền vểnh lên đầy lạnh lùng.
“Bạo!”.
Ngay lập tức, số kiếm khí đó liền bộc phát ra mà nổ tung, số lượng kiếm khí của nàng đánh ra đương nhiên không ít cho nên vì thế mà nàng lại có thể tạo ra một vụ bạo tạc liên hoàn cực kỳ đáng sợ.
Từng tiếng rầm rầm vang lên khắp nơi ở dọc dãy hành lang phía trước, len lỏi trong đó là từng tiếng thét phi thường thảm thiết.
Từng đạo mũi tên trước đó đã được bắn ra liền bắn thẳng về phía Thái Huỳnh Liên Phương thay cho tâm tình phẫn nộ.
Đáng tiếc nàng không thèm nhìn số tiễn này một chút nào, bởi Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận một lần nữa lại nổi lên rồi, số mũi tên đó liền không nhiều lời mà bị đẩy lên trên trần nhà.
Bạo tạc qua đi, khắp nơi ở phía trước đều là xác chết, đại đa số là không còn ai nguyên vẹn cả, có người còn đầu thì nửa thân dưới đã hóa thành một vũng máu, có người may mắn còn tay còn chân thì phần ngực cùng đầu đã bị nổ bay không còn tăm tích.
Nói chung khung cảnh rất thê thảm.
Đám tu sĩ của gia tộc Thái Huỳnh thấy vậy liền vung pháp khí lên hét một tiếng đầy sĩ khí, miệng luôn không ngừng khen ngợi:
“Sư tỷ uy vũ!”.
“Sư tỷ thật mạnh!”.
Liêm Đào thấy Thái Huỳnh Liên Phương ra tay dứt khoát như vậy liền bật cho nàng một ngón cái. Hắn hận cái đám bên dưới không có người nào dứt khoát được như nàng, nếu không chiến sự này đã không cần phải nhìn tới nhìn lui nhiều đến thế rồi.
Đám người vui mừng không được bao lâu, Liêm Đào liền nâng tay lên ra hiệu im lặng, chỉ huy quân được hai lần và cả hai lần đều chiếm ưu thế nên danh vọng của hắn bây giờ rất cao, tùy tiện giơ tay vung chân thôi cũng có khối người nghe lời rồi.
Sở dĩ Liêm Đào khiến toàn quân im lặng lại là vì quân địch đã đến nơi rồi, còn hồ nháo nữa thì trận thế sẽ vỡ hết.
Lam Thiên Tuyết Tộc hành quân tiến đến đối mặt với quân của nhân loại, số lượng cũng không nhiều như trước nữa, chỉ còn tầm ba trăm quân trở lại mà thôi nhưng khí thế thì vẫn rất cao.
Không hổ danh là quân đội chính quy, coi như còn ba trăm người thì khí thế vẫn không thua ngàn người như trước.
Mặt khác, đứng phía trước ba trăm quân đó là ba tên Tuyết tướng, tất cả đều là nam tử. Còn đứng ở đằng sau xa là nữ tử cung thủ cùng nữ tử Phù sư.
Cả hai nàng đều đã xuất sử thượng phẩm pháp khí vượt qua phân nửa rồi nên thực lực đã đại giảm, không đến thời khắc mấu chốt thì các nàng sẽ không xuất thủ.
Về phần hai vị Tuyết soái thì giờ này đã ngự khí dẫn đầu rồi. Khắc Hoàng cùng Cố Phi Thiên thấy vậy liền ngự khí bay lên đối mặt với hai người Tuyết soái. Ngăn cản hai người này chính là nhiệm vụ của bọn hắn.
Về phần Tuyết Vương thì hắn vẫn nấp mình ở đằng sau tấm rèm lớn của cái kiệu nên không ai biết được biểu cảm hiện giờ của hắn thế nào.
Giữa lúc này, hư ảnh khổng lồ của hắn một lần nữa lại hiện ra, thanh âm của hắn mang đầy sự uy nghiêm cùng sát cơ buông xuống phía dưới:
“Giết sạch nhân loại cho trẫm!”.
Sát cơ cực kỳ nồng đậm, sát cơ mạnh đến nỗi có thể ngưng tụ lại thành một đoàn huyết vụ bao bọc lấy cái kiệu đang lăng không kia.
Sát cơ hùng hậu đến độ toàn bộ nhân loại ở phía đối diện phải ngưng trệ lại trong chốc lát. Cố Phi Thiên thấy vậy liền quát lên một tiếng tựa như lôi âm.
Lôi âm đương nhiên không phải thật nhưng giọng của hắn được gia trì thêm linh lực quả thực rất to, tác dụng của nó không có ảnh hưởng lên quân đối phương nhưng nó giúp cho đám tu sĩ bên dưới nghiêm túc lại mà đối đãi.
Đối phương là lão tổ Nguyên Anh cảnh, không phải hạng ất ơ nào ven đường đâu mà nhìn thấy chiến thắng được một vài trận mà kiêu ngạo.
Cái kiêu ngạo này đặt trước mặt cường giả chân chính chẳng khác gì hành động tự sát cả.
Liêm Đào thấy vậy liền quát thêm một tiếng:
“Tấn công!”.
Vừa dứt lời, Cố Phi Thiên cùng Khắc Hoàng liền ngự khí xông lên trước. Cơ bắp của Cố Phi Thiên liền căng cứng lên, lôi minh như ẩn như hiện mà bao bọc lấy cánh tay của hắn mà đánh về phía trước.
Một cột lôi điện liền oanh thẳng về phía nam tử Tuyết soái. Thấy vậy, nam tử Tuyết soái liền khẽ nhếch miệng, khí tràng kinh khủng liền thoát ra từ hắn.
Loại khí tràng này mạnh mẽ cực kỳ, đồng thời cũng mang theo một cỗ huyết khí rất nồng đậm, đây chính là dấu hiệu cho việc cường giả luyện thể xuất động.
Nam tử Tuyết soái liền nắm chặt tay thành quyền rồi oanh thẳng về phía cột lôi điện kia, cột lôi điện đang ở thế hùng hổ liền bị một quyền đánh đến nát không thể nát hơn.
Khắc Hoàng cùng xuất ra một quyền đánh về phía nữ tử Tuyết soái nhưng quyền của hắn lại mang theo một hư ảnh quang minh hùng vĩ.
Nhìn thấy đám ánh sáng này, nữ tử Tuyết soái liền nổi lên sát khí dày đặc, nếu hỏi nàng thù ai nhất trong đám nhân loại thì câu trả lời chính là ba tên ôn thần Khắc Hoàng.
Bàn tay của nàng nâng lên mà xuất ra một chưởng, không gian xung quanh liền đông cứng lại, lục giác tuyết hoa liền xuất hiện trong hư không.
Một chưởng, một quyền va chạm vào nhau liền tạo thành xung kình mà tỏa ra xung quanh.
Cố Phi Thiên cùng nam tử Tuyết soái như gặp phải đối thủ mà cười ha hả vang vọng khắp chốn không gian này rồi lao vào nhau như một con hổ cùng sư tử.
Từng tiếng đấu pháp hùng hồn liền tỏa ra ở trên không trung.
Về phần chiến trường bên dưới thì dưới sự hỗ trợ của các Phù sư, đội quân tu sĩ của nhân loại đang dần dần đàn áp được quân đội của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Nhưng giữa lúc này, ba tên Tuyết tướng kia liền nhảy thẳng vào giữa chiến trận mà đánh loạn xạ lên.
Đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thấy vậy liền lao vào mà ngăn cản, từng đạo pháp thuật hùng hồn liền đánh về phía trước mà chặn đường tiến công.
Tám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong đấu với ba Tuyết tướng nên trận thế cũng xem như cân bằng.
Về phần Hồng nữ tử thì nàng cũng không ngồi chơi, từng đoàn phù văn ẩn trong trận bàn liền lần lượt tuôn ra mà ẩn vào trong hư không.
Nữ tử cung thủ từ lâu đã khóa khí tức của nàng nên thấy nàng có dị động, nữ tử cung thủ liền xuất cung mà bắn.
Cung nàng sử dụng hiện tại cũng chỉ là trung phẩm pháp khí, độ thuần thục tính ra thì không cao nhưng hiện tại nàng không dám kéo thượng phẩm pháp khí nữa, cơ thể nàng chịu không nổi.
Nhiệm vụ chính của Liêm Đào là dẫn quân cùng trông chừng hai nữ tử Tuyết tướng, hiện tại Hồng nữ tử đang bận bày trận nên không thể phân tâm điều khiển Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận được, tự nhiên hắn sẽ ra tay bảo vệ nàng.
Sau lưng hắn liền hiện lên hư ảnh của tinh hải, một chưởng ngay lập tức liền vỗ ra, một ngôi sao ở trong đó liền hiển hóa thành lưu quang mà bay về phía trước phá hủy một mũi tên kia rồi nhắm về phía nữ tử cung thủ.
Nữ tử Phù sư nhanh chóng rút bút ra họa một đạo phù, một lớp màn chắn lam quang liền xuất hiện mà chống đỡ một tia lưu quang kia.
Oanh!
Va chạm diễn ra, toàn thân hai nàng liền lui ra sau vài bước, lớp màn chắn đó liền run lên một chút rồi nứt ra vài đường.
Nữ tử Phù sư liền nhỏ tiếng mắng một tiếng:
“Đáng chết, nếu tại thời toàn thịnh bản tướng sao lại làm phòng thủ chứ!”.
Tại thời toàn thịnh hoặc chí ít là còn nguyên thực lực bậc Trúc Cơ cảnh Hợp Thất Kiều cùng Hợp Bát Kiều thì cả hai nàng đều có thể ngạnh kháng một chiêu này của Liêm Đào nhưng đáng tiếc, các nàng đã sớm vận dụng thượng phẩm pháp khí.
Cho nên thân thể của các nàng bây giờ cực kỳ khó chịu, vốn là một vũ khí quen tay mà nay lại trở thành gánh nặng, khẩu khí này các nàng nuốt không trôi nổi.
Liêm Đào thành công đẩy lùi hai nữ tử Tuyết tướng thì Hồng nữ tử cũng đã thành công bố trí phù trận xong, nàng liền quát lên một tiếng:
“Kim Quang Phù Trận - Khai”.
Phù văn trong hư không liền rung động lên một chấn động nhẹ rồi ẩn hiện ra bên ngoài rất hư ảo. Thiên địa linh khí ngay lập tức được tích tụ lại mà hóa thành từng điểm ánh kim rồi phóng thẳng về phía dưới như một cơn mưa.
Kim quang vừa ra, thần sắc Lam Thiên Tuyết Tộc liền kinh hãi không thôi, một trong ba nam tử Tuyết tướng liền quát lên:
“Mau chóng phòng thủ!”.
Ngay lập tức, đám binh lính Lam Thiên Tuyết Tộc liền tụ tập lại một chỗ, hàn khí trong thể nội liền ngưng tụ lại trên tay mà tạo thành từng tấm khiên.
Từng tấm khiên kết nối với nhau liền tạo thành một lớp chắn khổng lồ. Hồng nữ tử thấy thế liền cười lạnh, linh thức nàng khẽ động, toàn bộ kim quang liền tụ tập về một hướng mà oanh thẳng về hướng lớp chắn kia.
Rầm!... Rầm!... Rầm!
Từng tiếc bạo tạc kinh khủng liền vang lên, từng lớp băng trên lớp chắn được tạo từ hàn khí liền lần lần bị kim quang bào mòn mà hóa thành băng vụ trôi đi.
Liêm Đào nhanh chóng lệnh toàn quân:
“Nhánh quân phía đông cùng phía bắc chuyển hướng tấn công Tuyết tướng!”.
Vừa dứt lời, tập hợp tu sĩ vây quanh binh lính Lam Thiên Tuyết Tộc liền phân tách ra ra hai nhánh quân mà chuyển hướng vũ khí về ba tên Tuyết tướng.
Ba tên Tuyết tướng liền cảm thấy áp lực ngay tắp lự. Tám tên tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong bọn hắn còn gánh được nhưng thêm hai nhánh quân hơn trăm người này áp đến thì bọn hắn cũng sớm bị mài đến chết thôi.
Nam tử Tuyết tướng có thân hình lực lưỡng nhất phát giác tình huống nguy cơ liền không suy nghĩ nhiều mà tách đoàn lao đến tấn công Hồng nữ tử.
Thế trận trở nên rối rắm như vậy là do nữ nhân kia, chỉ cần nữ nhân đó chết thì mọi sự sẽ trở lại tầm kiểm soát.
Đó là suy nghĩ của Tuyết tướng, bất quá hắn lại suy nghĩ quá nhanh mà quên mất một điều.
Hùng hồn linh lực liền tỏa ra từ người hắn, hư ảnh tinh hải mỗi lúc một mở rộng, hắn ngay lập tức xuất ra một chỉ, lực lượng của tinh hải liền hóa thành quang mang tụ tập vào đầu ngón tay rồi bắn thẳng về phía Tuyết tướng.
Sống lưng Tuyết tướng liền lạnh toát cả lên, hắn ngay lập tức liền xuất ra một cặp phủ vừa tay mà đưa ra đỡ trước người.
“Nhất Toái Lưu Tinh”.
Một chỉ lưu tinh này liền đập thẳng vào cặp phủ ở trước ngực kia của Tuyết tướng, toàn thân hắn liền văng ngược ra phía sau mà phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn thật không nghĩ đến, Liêm Đào vừa xuất trận đã đánh thẳng ra một đại chiêu, một chiêu này cũng vừa vặn đánh vào sơ hở tâm lý của hắn mà thành công kích thương luôn.
Tiên cơ tới tay, Liêm Đào tự nhiên sẽ không thu tay, lực lượng của tinh hải một lần nữa lại tập hợp lại đầu ngón tay mà đánh ra tiếp một chiêu Nhất Toái Lưu Tinh, sát cơ mười phần.
Nữ tử Phù sư ở phương xa thấy vậy liền quát lên:
“Đừng hòng”.
Ngòi bút vung ra, từng đạo phù văn lam quang liền được họa rồi phân biệt bay về phía ba Tuyết tướng. Một cỗ đại lực của phù văn liền toát ra mà gia trì lên người bọn hắn.
Tên nam tử Tuyết tướng lực lưỡng kia được gia trì lực lượng xong, hắn liền gầm lên một tiếng, một cây phủ trên tay liền được phóng về phía trước mà chẻ dọc một chỉ kia của Liêm Đào, mục tiêu chém thẳng về phía trước.
Thượng phẩm pháp khí?
Ánh mắt Liêm Đào hơi mở, hắn vội vàng thu chỉ lại rồi tung ra một chưởng, một luồng kình lực liền phóng xuất mà đối ứng với một chiêu này.
Va chạm xảy ra, cương phong liền bùng phát mà đẩy ra xung quanh. Một vài tu sĩ Luyện Khí cảnh yếu ớt chịu không nổi loạt cương phong này mà trực tiếp thổ huyết chết đi.
Tuy nói tu sĩ nhân loại chiếm ưu thế về số lượng nhưng một khi dư chiêu của cao giai tu sĩ phát ra thì đám tu sĩ bên dưới tự nhiên trở thành bên chịu trận.
Tổn thất phe nào lớn hơn còn chưa biết được đâu.
Liêm Đào cũng chịu phản phệ một chút dư lực, toàn thân hắn liền lắc lư mà lùi ra phía sau, đồng thời hắn cũng không quên tạo một lớp màn linh lực bảo hộ Hồng nữ tử.
Hồng nữ tử thấy vậy liền nhanh trí vận linh thức lên, điều khiển một bộ phận kim quang của phù trận chuyển hướng sang oanh tạc về phía tên Tuyết tướng kia.
Tên Tuyết tướng thấy vậy liền cắn răng mà ném cặp phủ kia ra phía trước, linh lực không giữ lại mà bành trướng.
Cặp phủ đó cũng được làm từ ngọc tủy ngàn năm, óng ánh mà lạnh lẽo. Chúng được linh lực của Tuyết tướng giá trì mà xoay một vòng trên không trung tạo thành một tấm khiên lưu động mà chống đỡ lấy toàn bộ số kim quang đó.
Tiếng va chạm kịch liệt liền vang ra liên hồi, chiến trường liền trở nên loạn xạ hơn bao giờ hết.