Tuyết tướng cảm thấy có chút hơi buồn cười, hắn nói ra:
“Đừng nghĩ đến chuyện dùng sư tử ngoạm với ta”.
Khương Hy cười cười không nói nhưng đúng thật là vậy, hắn đang giở công phu sư tử ngoạm ra để khiến Tuyết tướng về với mình.
Hắn không chắc sau khi vặn cái chìa này thì chuyện gì sẽ xảy ra nhưng căn cứ vào hiện tượng hấp thụ máu huyết cùng linh thức thì hắn cũng chỉ nghĩ đến một trường hợp mà thôi.
Nhưng hắn cũng không nắm chắc cái trường hợp này sẽ diễn ra, Bắc Nguyên Vạn Dặm tồn tại đã từ rất lâu rồi, lấy một đoạn khoảng cách thời gian lớn như vậy thì đến Khương Hy cũng cảm thấy rất mờ mịt.
Như hắn đã từng nói, trong quá khứ tồn tại rất nhiều loại thủ đoạn mà hiện tại không dùng nữa nên ai biết được trừ bỏ cái trường hợp ở trong đầu ra thì thực tế liệu có còn thêm cái trường hợp nào khác không.
Bất quá dù thế nào đi nữa thì Khương Hy vẫn muốn Tuyết tướng, vô luận là thực lực chân thực hay tiềm lực tương lai thì hắn cũng không muốn bỏ Tuyết tướng.
Coi như đặt Tuyết Vương cùng Tuyết tướng vào một chỗ thì hắn vẫn sẽ chọn Tuyết tướng thôi. Đạo của Tuyết Vương đã thành, hắn vô pháp can thiệp nhưng Tuyết tướng thì chưa, hắn vẫn có thể đem tri thức của mình ra giáo Tuyết tướng một lần được.
Tri thức của Huyền Đô phong phú cùng tường tận hơn nhiều lần so với tri thức của Bắc Nguyên Vạn Dặm, Khương Hy cũng không muốn con đường của Tuyết tướng bị hủy chỉ vì lý do thiếu kiến thức này.
Hắn trầm mặc một hồi rồi nói ra:
“Sư tử ngoạm thì không đến, ta có thể dạy cho ngươi rất nhiều tri thức, từ cổ chí kim hay đương đại bí văn ta đều biết rất nhiều, ngươi cũng không phải không biết năng lực của ta. Đổi lại người khác chưa chắc đã sở hữu nhiều tri thức như ta đâu”.
Tuyết tướng nhàn nhạt đáp:
“Vẫn chưa đủ”.
Đúng là vẫn chưa đủ thật, loại giao dịch này chính là giao dịch bán thân chứ chả chơi, mặc dù nó đánh thẳng vào ham muốn mạnh nhất của Tuyết tướng nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo để đưa ra quyết định.
Khương Hy cần phải nâng cái giá cao hơn thì mới có thể mời chào con ‘quái vật’ này đi theo mình được.
Suy nghĩ một hồi rất lâu, Khương Hy nói tiếp:
“Ta sẽ không bắt ngươi làm chuyện gì vượt với quy chuẩn của bản thân, ngươi chỉ cần dò la thông tin là được, tài nguyên tu luyện ta sẽ cho ngươi, tâm đắc tu luyện Nguyên Anh cảnh ta cũng cho ngươi, ngươi muốn gì, ta đều cho”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền có chút giật mình, muốn gì đều cho quả nhiên là một điều kiện rất không tệ, thậm chí phải nói là quá tốt, bất quá...
“Ngươi chỉ mới là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, tri thức của ngươi ta công nhận nhưng tài nguyên của ngươi nhiều bao nhiêu? Đủ để cung ứng cho Hóa Nguyên cảnh tu hành sao? Cảnh giới Kim Đan ngươi còn chưa đến thì tâm đắc Nguyên Anh cảnh ở đâu ra?”.
Khương Hy sớm biết Tuyết tướng sẽ hỏi như vậy, khóe miệng hắn liền có hơi vểnh lên, thần sắc có chút tự tin. Tài nguyên thì hiện tại cũng chỉ để hắn cùng tiểu Hoàng tu luyện thôi nhưng hắn biết Hóa Nguyên cảnh cần những gì.
Chỉ cần sử dụng mạng lưới nhãn tuyến của hắn tìm kiếm một chút thôi là có thể hướng Tuyết tướng đi lấy tài nguyên rồi. Lấy thực lực của tên quái thai này, trừ bỏ các đại thế lực ra thì còn ngán người khác được sao.
Còn tâm đắc tu luyện Nguyên Anh cảnh thì quá đơn giản, lấy từ chính bản thân Khương Hy là được. Mặc dù con đường tu luyện đã khác nhưng tâm đắc chung quy lại cũng chỉ dùng để tham khảo nhưng cái tham khảo này đem lại đại ân cực kỳ lớn.
Nghĩ vậy, hắn liền mở miệng ra mà truyền âm vào trong đầu Tuyết tướng, Nguyên Anh cảnh thì từ từ, Tuyết tướng còn chưa chạm vào cảnh giới đó, nên trước tiên hắn liền dùng tâm đắc tu luyện Hóa Nguyên cảnh để mua chuộc.
Giọng nói của Khương Hy liền vang lên trong não hải của Tuyết tướng, hàng đống thông tin được chỉnh lý rất gọn gàng cùng tinh gọn liên quan đến Hóa Nguyên cảnh liền khắc ghi ngay vào trong não hải.
Đôi mắt hoàng kim của Tuyết tướng liền lay động kịch liệt, ban đầu còn có chút khó chịu cùng bà xích nhưng nghe được một hồi về sau thì dần dần thả lỏng ra, cuối cùng liền rơi vào trầm tư rất lâu.
Sau đó, hắn liền âm thầm vận công điều chuyển một chút để kiểm tra thực hư, nhỡ như có vấn đề thì hắn vẫn dư sức ngăn chặn lại được, còn nếu thuận lợi thì người được lợi tự nhiên là hắn.
Khương Hy cũng giả vờ thu linh thức của mình lại sau khi truyền âm xong nhưng thực chất vẫn âm thầm để lại một tia ở trong người Tuyết tướng, hắn vẫn muốn kiểm chứng lại cho chắc xem Tuyết tướng sẽ làm ra hành động gì.
Quả nhiên Tuyết tướng đã hành động giống như hắn muốn, thế là nội tâm hắn liền vui vẻ. Hắn chỉ sợ cái thằng này ghét bỏ không chịu thử thôi, dù sao cường giả cũng có một cái tật nghi thần nghi quỷ nên thuyết phục cũng không dễ.
Chưa kể Tuyết tướng còn thiếu hụt tri thức nặng nên rất khó để tìm ra được điểm hợp lý cùng vô lý trong những thông tin Khương Hy cung cấp.
Đương nhiên, Khương Hy cũng không điên mà đi bỏ mấy điều ‘vô lý’ vào trong đám thông tin đó, hắn là thật tâm truyền đạt lại tâm đắc.
Không muốn chiêu mộ thì thôi nhưng đã chiêu mộ thì phải thật tâm đối đãi mới được, chưa kể Khương Hy còn xem Tuyết tướng là bằng hữu, làm sao lại có chuyện hãm hại hắn được chứ.
Hắn rất kiên nhẫn chờ đợi xem phản ứng của Tuyết tướng thế nào, khoảng tầm một canh giờ sau thì Tuyết tướng liền đình chỉ tu hành rồi nhìn về phía hắn nói ra:
“Xem chừng cái chìa khóa này là nguyên nhân khiến cấm chế không ảnh hưởng đến chuyện ta đột phá nhỉ?”.
“Đúng là vậy”, Khương Hy gật đầu nói.
Tuyết tướng mỉm cười đáp:
“Vậy mà ta còn tưởng là do ngươi giở trò quỷ, xem ra cũng không liên quan gì cả”.
Nghe vậy, Khương Hy liền hắng giọng một chút rồi nói ra:
“Chìa khóa ta lấy, nó là của ta, ngươi đột phá được cũng là do ta, đừng nghĩ nhiều”.
Tuyết tướng cười cười nhún vai, sau đó lại nói tiếp:
“Tâm đắc này của ngươi ta đã xác nhận, là thật, giao dịch này ta sẽ cân nhắc. Ngươi muốn ta theo ngươi trong bao lâu?”.
Khương Hy liếc mắt nhìn qua Tuyết tướng một chút đáp lại:
“Ngươi cũng không tệ, thi thoảng có chút xấu bụng nhưng không sao, so với đám người khác thì vẫn thuận mắt hơn. Một trăm năm, ta sẽ theo ngươi một trăm năm”.
“Còn sau đó?”.
Tuyết tướng mỉm cười đáp:
“Còn tùy vào biểu hiện của ngươi, theo ngươi một đời cũng không sao nhưng ta không muốn theo một kẻ chỉ được cái miệng. Tri thức của ngươi rất nhiều nhưng lý thuyết cùng thực hành khác nhau rất xa, một đời này ngươi bước vào lại Nguyên Anh cảnh hay không còn chưa nói trước được”.
Khương Hy có chút im lặng này mà nói:
“Trăm năm vào Nguyên Anh cảnh là không thể nào nhưng ta nắm chắc trong năm mươi năm sẽ vào Kim Đan cảnh”.
Tuyết tướng đáp:
“Thừa thãi, lấy năng lực hiện tại của ngươi e rằng không đến năm mươi năm đi? Bớt hoa ngôn”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút xấu hổ, dù sao Tuyết tướng cũng là thiên tài, chỉ cần chiếu bản thân hắn qua người Khương Hy là có thể ước lượng chính xác thời gian vào Kim Đan cảnh rồi.
Đúng như Tuyết tướng nói, không cần năm mươi năm, Khương Hy chỉ cần ba mươi năm thôi là hắn có thể bước vào Kim Đan cảnh rồi.
Hắn có được cái tự tin này bởi những người nào đã từng vào Nguyên Anh cảnh thì sẽ hiểu được một quy luật ngầm.
Vào Kim Đan cảnh không liên quan đến lĩnh ngô ý cảnh hay Đạo lộ gì cả, trong điều kiện cân bằng cùng tài nguyên đầy đủ, chỉ cần tu hành đúng đắn thì cứ một mực tu thể nào cũng sẽ vào thôi.
Khương Hy quả thực rất có duyên với cái điều kiện ‘trăm năm’ này, bởi chính miệng hắn cũng đã từng đề nghị Mị Cơ như vậy.
Còn bây giờ thì chính Tuyết tướng đề nghị ra cái con số này. Mặc dù Bạch Chân đã từng nói với hắn tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thì đừng có nhìn đến cái vận mệnh làm gì nhưng hắn cũng không khỏi cảm khái.
Vận mệnh quả nhiên sắp đặt các sự kiện rất có tính nhân quả nha.
Hắn thở dài ra một hơi mà đáp:
“Được, trăm năm thì trăm năm vậy”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền mỉm cười nói ra:
“Thành giao, còn bây giờ thì động thủ đi”.
Khương Hy nhìn qua Tuyết tướng một chút mà có chút ngán ngẩm, cái thằng này thật không sợ hắn giở trò âm hiểm hay sao mà lại tự tin nói ‘động thủ’ như vậy.
Bất quá trước mắt tạm không nhìn đi, Khương Hy nhìn cái chìa khóa ở trên ngực Tuyết tướng một chút đưa tay lên vặn một cái.
Một tiếng ‘cạch’ vang lên, cái ổ khóa kia liền tách ra mà hóa thành quang vụ bảy màu rồi biến mất đi. Đám xiềng xích bảy màu đang trói buộc thân thể Tuyết tướng cũng vì thế mà lỏng lẻo dần rồi ngắt đứt với hư không mà rơi hết xuống đất.
Dị biến đột ngột xảy ra.
Từng đoàn quang vụ bảy màu liền xuất hiện mà bao vây lấy thân thể của Khương Hy cùng Tuyết tướng, ngay sau đó, một sợi tuyến vô hình liền hiện ra mà phân biệt hai đầu xuyên qua người bọn hắn.
Thực tế thì cũng không phải xuyên qua, loại sợi tuyến bảy màu này chỉ xâm nhập vào não hải của bọn hắn rồi trói buộc linh hồn của bọn hắn với nhau mà thôi.
Một cỗ đại lực ngay lập tức liền đè ép lên linh hồn Tuyết tướng, thần sắc của hắn đại biến, hắn liền cảm ứng được một cỗ nguy cơ từ người Khương Hy.
Nội tâm Khương Hy liền khẽ động.
Quả nhiên là trường hợp mà hắn nghĩ.
Nhưng hắn sẽ không biểu hiện điểm này ra ngoài, mất công Tuyết tướng lại nghi thần nghi quỷ bảo hắn giở trò. Cho nên hắn cũng bày ra một bộ mặt kinh hãi mà nhìn lấy sợi tuyến này.
Tuyết tướng đại biến thì đại biến nhưng ở một mặt khác, trong lòng hắn cũng cảm thấy một cỗ mất mát rất lớn, cứ như một thứ gì đó vừa bị lấy đi từ hắn vậy.
Hắn đã sống hơn hai trăm năm mươi năm, tự nhiên đối với phiến thiên địa này sẽ có cảm giác đôi chút quen thuộc nhưng giờ đây, cái cảm giác đó tự nhiên mất hút đi.
Thay vào đó thì hắn lại cảm thấy phiến thiên địa này quá xa lạ, cứ như hắn không thuộc về nơi này vậy.
Kế tiếp đó, khí tức của Tuyết tướng bỗng nhiên bùng nổ ra, tu vi đang ở Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều đột nhiên đột phá lên Ngưng Dịch cảnh rồi kéo thẳng đến đỉnh phong mới dừng lại.
Những chuyện xảy ra trong nội tâm Tuyết tướng Khương Hy đương nhiên không biết nhưng tu vi biến chuyển thì hắn đã thấy rất rõ.
Nếu trước đó Tuyết tướng bước vào Hợp Thập Kiều là do tu vi chân thật đã bước vào Hóa Nguyên cảnh thì bây giờ hắn đã không bị bí cảnh áp chế nữa nên biên độ hiển thị tu vi đã trực tiếp mở ra tối đa.
Tu vi hiển thị của hắn hiện giờ chính là Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong, so với Tuyết Vương tuyệt đối là cao hơn nhiều.
Luận tu vi, hiện tại, Tuyết tướng chính là cường giả số một của Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Hiện tượng này xảy ra, Khương Hy đã biết Tuyết tướng tự do rồi, hắn liền phất tay lên mà giải trừ đi bốn tòa phù trận đó.
Tuyết tướng một lần nữa có thể tự do hoạt động nhưng ánh mắt vẫn còn rất nghi hoặc. Mặc dù sợi tuyến vô hình kia đã biến mất nhưng hắn vẫn cảm thấy sợi tuyến đó có huyền cơ, hắn liền hướng Khương Hy nói ra:
“Thứ vừa rồi là thế nào?”.
Khương Hy đáp:
“Ngươi đã tự do, không tổ chức ăn mừng một chút sao?”.
“Đừng tránh né câu hỏi của ta”.
Khương Hy ‘thở dài’, Hắc Trúc Bút liền xuất hiện trong tay mà nhanh chóng họa ra một đạo Thủy Lao Phù, sau đó hắn liền vận linh thức lên điều khiển cây thủy lao đó... đâm thẳng vào họng hắn.
Hành động của hắn cực kỳ nhanh nhưng Tuyết tướng tại Ngưng Dịch cảnh lại càng nhanh hơn. Một cước rất nhanh liền xuất ra mà đánh nát ngọn thủy lao kia, thần sắc tựa hồ có chút hơi nóng nảy.
Thủy lao bị đánh nát đi, Tuyết tướng liền trầm giọng hướng Khương Hy nói ra:
“Hành động đó là thế nào?”.
Khương Hy đáp lại:
“Trước khi ta trả lời, ngươi trả lời ta tại sao lại ngăn cản?”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền có chút hơi do dự, bình thường hắn sẽ không do dự đâu nhưng chính bản thân hắn cũng không kiến giải được hành động vừa rồi là thế nào. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói ra:
“Ta không biết, nhưng ta có cảm giác phải ngăn ngươi lại, chính ta cũng không hiểu tại sao”.
Khương Hy gật đầu rồi nói ra:
“Kỳ thực, từ đây về sau, đó không phải là cảm giác của ngươi nữa, mà chính là bản năng”.
Tuyết tướng cảm thấy có chút không ổn, hắn cau mày đáp:
“Giải thích kỹ một chút”.
Khương Hy liền bày ra bộ dạng bất đắc dĩ mà nói:
“Sợi tuyến vô hình kia chính là một cái huyết khế, loại huyết khế này... chính là Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế. Một cách dễ hiểu hơn, mạng của ngươi cùng mạng của ta từ bây giờ đã bị trói chung một chỗ rồi”.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!