Rốt cuộc, Tuyết Vương cũng phải xuất sử ra Băng Phong Tuyệt Địa. Một chiêu này nói không tổn hại linh lực thì không đúng, Đại Thần Thông nào cũng tạo ra sự hao tổn rất lớn, vô luận là thể chất hay tinh thần.
Tuyết Vương vốn định không muốn dùng Băng Phong Tuyệt Địa đâu mà thay vào đó là Đế Ngự Thiên Quân.
So với cái trước thì cái sau an nhàn hơn nhiều, gánh chịu là binh lính chứ không phải bản thân Tuyết Vương, bất quá năm ngàn đại quân của hắn bây giờ có lẽ không còn lấy một người có khả năng sử dụng rồi.
Bên cạnh đó, thời gian của nhân loại cũng sắp hết rồi, chỉ còn nửa canh giờ mà thôi, dây dưa thêm chút nữa thì cũng chỉ có mỗi Lam Thiên Tuyết Tộc chịu thiệt.
Đáng tiếc Tuyết Vương không biết rằng, coi như toàn bộ tu sĩ nhân loại lần này nhập bí cảnh chết đi thì nhân loại ngoài kia cũng chẳng có cái gì gọi là tổn thất cả.
Cùng lắm thì trưởng công chúa cùng Thái Huỳnh gia chủ nổi giận một chút mà thôi.
Nguyên nhân lớn nhất để Tuyết Vương phải xuất sử ra Băng Phong Tuyệt Địa là vì hắn đã bị dồn đến đường cùng.
Chiến lực đỉnh cao của Lam Thiên Tuyết Tộc bao gồm hai Tuyết soái cùng tám Tuyết tướng nhưng hiện nay thì thế nào?
Thống lĩnh Tuyết tướng tử trận, bốn Tuyết tướng tử trận, một Tuyết tướng vô lực tái chiến, một Tuyết tướng đại tổn thực lực và một Tuyết soái trọng thương đến độ di chuyển cũng khó khăn.
Quá thảm hại.
Tuyết Vương cảm thấy chiến lực đỉnh cao thế hệ này của Lam Thiên Tuyết Tộc quá thảm hại, toàn là một đám tu sĩ cao giai cả mà cuối cùng hạ tràng lại thê thảm như thế này.
Cho nên hắn bắt buộc phải ra tay xử lý mọi chuyện thôi.
...
...
Băng Phong Tuyệt Địa hiện thế, không gian liền tĩnh lặng lại, loại tĩnh lặng này không phải là yên tĩnh tuyệt đối như Thiên Địa Vô Thanh.
Loại tĩnh lặng này được tạo ra bởi không một thanh âm nào được phát ra cả.
Nhiệt độ trong không gian này mỗi lúc một giảm đi, tốc độ giảm không nhanh nhưng nó vẫn một mực giảm không ngừng.
Bờ môi của Thạch Thương khẽ run nhẹ lên vì lạnh, từng hơi thở của hắn liền hóa thành khói trắng mà phả ra bên ngoài. Hắn liền vội vàng thôi động Triêu Dương Quyết lên mà sưởi ấm.
Hư ảnh mặt trời kia một lần nữa lại ra, nhiệt khí tỏa ra rất mãnh liệt, Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương cũng nhanh chóng vận linh lực của bản thân lên mà khu trừ hàn khí.
Đồng thời các nàng cũng ngự khí lại đứng sát vào người Thạch Thương, đứng rất sát.
Các nàng không tu luyện hỏa công nên không có biện pháp nào khu trừ hàn khí tốt hơn nhiệt khí của Triêu Dương Quyết, cho nên các nàng liền mượn của Thạch Thương mà dùng một chút.
Thạch Thương biết ý định của các nàng nên cũng không keo kiệt mà giữ lại cho chính mình, dù sao ai biết được khi các nàng gặp chuyện thì hắn sẽ đối phó với Tuyết Vương như thế nào đây.
Bất quá, các nàng đứng quá sát nên sắc mặt của Thạch Thương liền đỏ ửng lên có chút xấu hổ.
Cửu Tiêu Tông cách biệt thế nhân rất lâu, đệ tử sống trong đó khoảng tầm năm mươi năm liền thôi thì lối sống đã không khác gì người xuất gia rồi.
Cho nên cùng một lúc cảm nhận được hơi thở của hai nữ tử liền khiến Thạch Thương loạn khí tức cả lên.
Bạch Tương Duyệt cảm nhận được nhiệt khí có chú hơi loạn, nàng liền mở miệng nhắc nhở:
“Thạch đạo hữu, mời ngươi niệm Đạo kinh cho tỉnh táo”.
Tu luyện Triêu Dương Quyết không cần phải tránh nữ sắc, dù sao đây cũng không phải công pháp Đạo gia nhưng tu đạo nên tránh nữ sắc.
Thạch Thương không phải đệ tử thiên tài, căn cơ so với những người đó còn kém xa, cho nên hắn không thể phá lệ lung tung mà tự đoạn đạo đồ của mình được, vì vậy mấy chục năm nay hắn thủ thân rất tốt.
Bạch Tương Duyệt làm bằng hữu lâu năm cũng hiểu chuyện này, dù sao nàng xuất thân từ Huyền Thủy Am thì cũng kỵ nam sắc thôi, cho nên trong đầu cũng đang tự hành mà niệm Phật kinh đây.
Thạch Thương nghe vậy liền có chút thất thố nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh rồi thầm niệm Đạo kinh cùng củng cố lại nhiệt khí của Triêu Dương Quyết.
Về phần Thái Huỳnh Liên Phương, nàng không có tin tưởng vào tín ngưỡng hay tôn giáo gì cả nên nàng liền mặc kệ mà áp sát người vào Thạch Thương, hai mang tai liền ửng đỏ cả lên.
Mọi chuyện để ra được bên ngoài rồi tính sau.
Ở phía đối diện bọn hắn, Tuyết Vương cũng chỉ lẳng lặng lăng không quan sát về phía trước mà thôi. Hắn cũng không có ý định xuất thủ đánh chết cả ba người kia.
Dù sao Đại Thần Thông cũng đã xuất ra rồi, từ tốn chờ đợi kiểu gì bọn hắn cũng chết, trực tiếp ra tay tính ra lại là chuyện thừa thãi.
Trong trường hợp tệ hơn, ba người Thạch Thương bỗng dưng đồng lòng muốn tự bạo kéo chết hắn như cái cách Khắc Hoàng đã làm thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu.
...
...
Ở một nơi khác, nam tử Tuyết soái đang dự định xuất sử thần thông đã đối phó thì hắn bất ngờ cảm nhận được không gian thay đổi, nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một giảm xuống, cơ bắp của hắn cũng dần có cảm giác bị tê cứng lại.
Hắn liền biết Tuyết Vương đã xuất sử Băng Phong Tuyệt Địa ra rồi.
Cái Đại Thần Thông này quá nổi tiếng ở Tuyết Quốc, nhưng cũng đồng thời là một cơn ác mộng bởi nó không có khái niệm phân địch ta.
Thấy vậy, nam tử Tuyết soái liền gầm lên một tiếng, linh lực của hắn bùng nổ ra như cơn đại hồng thủy, huyết khí bay vụt lên trên trời cao, hắn ngay lập tức liền xuất ra một quyền đánh thẳng về phía Cố Phi Thiên.
Oanh!
Quyền thế cực kỳ khủng khiếp, hư ảnh một đại thủ khổng lồ bỗng dưng xuất hiện đập văng Cố Phi Thiên ra một nơi cực kỳ xa.
Sau đó, nam tử Tuyết soái không tiếp tục đánh giết hắn mà quay đầu ngự khí bay đến chỗ nữ tử Tuyết soái.
Nàng hiện nay đã yếu đến cực điểm, một thân linh lực hùng hồn chỉ còn lại le lói vài tia, lấy đặc tính tiên thiên của Lam Thiên Tuyết Tộc thì nàng nhiều nhất cũng chỉ chống chịu được năm phút mà thôi.
Qua năm phút nàng chắc chắn sẽ hóa thành một khối tượng băng.
Thông qua linh nhãn, nam tử Tuyết soái đã tìm thấy thân thể nàng, hắn liền nhanh chóng bùng nổ linh lực của mình ra rồi truyền vào bên trong thể nội nàng.
Nữ tử Tuyết soái thấy vậy liền vội nói:
“Ngươi đang làm cái gì vậy? Truyền linh lực thế này thì ngươi chống chịu Băng Phong Tuyệt Địa kiểu sao?”.
Nam tử Tuyết soái không để ý đến nàng, linh lực vẫn tiếp tục truyền qua, hắn đáp:
“Đừng loạn, ta là cường giả luyện thể, thân thể chống chịu tốt hơn bản thân ngươi. Mặt khác, ngươi đừng nghĩ đến chuyện tự vẫn đi gặp hắn, hắn cũng không muốn sớm nhìn thấy ngươi ở hoàng tuyền đâu”.
Nghe vậy, nữ tử Tuyết soái liền không phản bác, nàng xác thực có ý như vậy. ‘Hắn’ ở đây tự nhiên là ý chỉ Tuyết Lam, bản thân nàng đã chết tâm rồi, đến trả thù cho hắn còn làm không được thì nàng sống để làm gì nữa.
Chi bằng xuống phía dưới đó cùng làm một đôi quỷ hồn du tẩu âm giới cũng không phải tệ.
Mặc dù những lời của nam tử Tuyết soái nghe có chút đạo lý nhưng nàng... cũng có đạo lý của riêng mình.
Kế tiếp, sắc mặt của nàng có chút tái xám lại, hai mắt có chút mệt mỏi mà khép lại, hô hấp đều đặn liền thoát ra.
Nàng ngất rồi.
Nam tử Tuyết soái liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngất cũng tốt, để nàng tỉnh táo có khi lại tiếp tục tìm đường chết.
Ngày hôm nay Lam Thiên Tuyết Tộc đã tổn thất quá nhiều rồi, hắn tuyệt đối sẽ không để cho chiến hữu của mình phải chết đi, nếu không Tuyết Quốc sẽ rơi vào thời kỳ tăm tối mất.
...
...
Về phía chiến trường của Tuyết tướng, toàn bộ tu sĩ nhân loại dưới Trúc Cơ cảnh giờ đây đã triệt để hóa thành tượng băng rồi vỡ ra mà lần lượt chết đi.
Con số mỗi ngày một tăng lên rất nhanh, từ vài người, đến vài chục người rồi dần dần lên đến hàng trăm người.
Toàn thân Liêm Đào liền run lên vì lạnh, hơi thở trắng như khói liền thả ra không gian, ánh mắt hắn run run lên nhìn tên Tuyết tướng lực lưỡng còn sống kia mà nói:
“Đây... đây là cái... gì?”.
Tên Tuyết tướng kia toàn thân trên dưới đầy máu me, khí tức tựa hồ có chút suy nhược, đồng thời trên người cũng đang phủ lên một tầng băng mỏng.
Hắn liền run giọng lên mà cười ra một tiếng đáp lại:
“Các ngươi chết chắc rồi, bệ hạ đã sử dụng Đại Thần Thông, ai trong số chúng ta cũng đừng hòng nghĩ đến sống sót”.
Nghe vậy, hai con ngươi Liêm Đào liền co rụt lại, hắn vội vàng vận linh lực trong cơ thể lên mà luân chuyển khắp nơi khu trì hàn khí nhập thể.
Nhưng đáng sợ là linh lực của hắn di chuyển cực kỳ chậm, kinh mạch, cơ bắp cũng đang dần dần co cứng lại.
Sắc mặt của hắn liền khó coi không thôi, hắn liền nhanh chóng nhìn qua ba tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong còn sống kia mà truyền âm nhắc nhở xuất sử ra thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của mình mà chống đỡ hàn khí.
Vốn dĩ là tám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong nhưng để đánh giết hai Tuyết tướng thì năm người cũng đã hi sinh.
Trên thực tế, hi sinh cũng chỉ có hai người, ba người còn lại là gặp phải trọng thương, chiến lực còn rất yếu nên chỉ có đánh hỗ trợ vòng ngoài.
Bất quá Băng Phong Tuyệt Địa vừa ra, những người trong trạng thái yếu nhược liền là một trong những đối tượng tử vong đầu tiên.
Về phần Liêm Đào, hắn cũng lập tức xuất thủ ra thủ đoạn cuối cùng, linh thức khó khăn vận lên, con tim hắn bỗng dưng đập mạnh lên một cái.
Một cỗ khí tức nhu hòa liền tản ra bên ngoài mà bao phủ toàn bộ thân hình hắn lại, một dòng nước ấm áp liền tỏa ra mà khu trừ hàn khi.
Theo lời Tuyết Lam, Sắc Dục Khí của Khương Hy hiện tại còn chưa chắc có thể chống đỡ lại được năng lực băng phong của Băng Phong Tuyệt Địa, vậy mà Liêm Đào lại có thể làm được điều này.
Bởi vì thủ đoạn sau cùng của hắn chính là Nguyên Anh Huyết.
Tu sĩ tu luyện đến một cấp độ càng cao thì máu huyết theo đó cũng sẽ cải biến được rất nhiều thứ. Mà đáng sợ nhất chính là máu huyết của tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Thuần túy lực lượng của máu huyết Nguyên Anh cảnh thôi cũng đủ đánh chết một tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong cỡ Lục Thần Du của Tinh Sơn Thành rồi chứ đừng nói là đi khu trừ hàn khí.
Song phương bây giờ đều đang rơi vào trường hợp cố thủ bản thân, tự nhiên sẽ không đi đánh nhau nữa. Liêm Đào có Nguyên Anh Huyết thủ hộ thì đừng nói là nửa canh giờ cuối cùng này, coi như thêm một ngày nữa hắn vẫn sống tốt thôi.
Trận chiến này Liêm Đào đã chắc suất sống sót rồi, nhưng bản thân hắn cũng không thể tùy tiện di chuyển được nữa, nếu không hắn cũng không ngại xuất kiếm chém nốt mấy tên Tuyết tướng còn lại đâu.
Còn về phần những người khác thì phải tự nhìn xem bản thân có bao nhiêu thủ đoạn lưu lại.
...
...
Còn Khương Hy, thông qua Võng Phù trên trận bàn trên tay Hồng nữ tử, hắn đã biết Băng Phong Tuyệt Địa đã được thi triển rồi. Bất quá vị trí của hắn ở quá xa nên tạm thời môn Đại Thần Thông đó chưa đánh đến.
Dưới góc nhìn của hắn, Hồng nữ tử có lẽ không trốn qua được một kiếp này, Thủ Tự Phù có thể thay nàng chống lại công kích chí mạng của tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong nhưng không thể giúp nàng chống lại được Đại Thần Thông.
Thậm chí Thủ Tự Phù được khắc họa bên trên còn bị Băng Phong Tuyệt Địa đóng băng hết lại cả rồi.
Khương Hy cũng thấy được hơi thở của Hồng nữ tử mỗi lúc một yếu đi, miệng nàng luôn miệng run rẩy nhỏ tiếng thốt ra mấy từ ‘lạnh’, cùng ‘lạnh quá’ liên hồi.
Khương Hy biết nàng sẽ không sống được lâu nữa, cho nên hắn liền vận linh thức lên mà tiêu hủy phó trận.
Liêm Đào chắc chắn sẽ còn sống, cho nên cái trận bàn này rất có thể sẽ bị hắn mang ra bên ngoài. Khương Hy làm người cẩn thận tự nhiên sẽ không để lộ chân ngựa ra cho người khác thấy.
Nhất là những người khác này lại là các lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Mặt khác, Khương Hy tiêu hủy sớm phó trận như vậy cũng một phần là vì hắn không đành lòng nhìn Hồng nữ tử chết đi.
Thiên phú của nàng cũng không tồi, bất quá lại đen đủi rơi vào trong danh sách đi ‘chết thay’ của mấy đại tông môn kia.
Tiêu hủy xong cái phó trận kia, Khương Hy liền thở dài ra một hơi, hắn nhìn Tuyết Lam một hồi rất lâu, không biết là đang nghĩ gì.
Tuyết Lam đang trị thương giữa chừng thì cảm nhận được tâm tình chập chờn của Khương Hy, nhưng không qua một hơi thở thì lại tĩnh lặng trở lại.
Tốc độ bình tâm này quả thực rất đáng sợ.
Thấy thế, hắn liền đình chỉ trị thương lại mà nói ra:
“Có chuyện gì vậy?”.
Lời của hắn vừa nói ra, khói trắng liền xuất hiện, con ngươi hoàng kim của hắn liền có chút co lại. Hắn sao lại không nhận ra Băng Phong Tuyệt Địa được cơ chứ.
Ngay lập tức, cái bảo tọa bằng ngọc kia liền xuất hiện, Tuyết Lam liền không nhiều lời mà nhảy lên đó đả tọa.
Về phần Khương Hy, hắn cũng là đang đợi Băng Phong Tuyệt Địa tràn đến đây.
Khí tức dụ hoặc của hắn liền bùng nổ ra như sóng triều, hai mắt liền chuyển thành một màu tím ngời, sâu trong con người liền hiện ra từng đoàn quang mang đỏ hồng đầy thu hút.
Sắc Dục Khí lần lượt ly thể mà dựng lên không gian màu đỏ hồng bao phủ lấy toàn bộ hắn cùng Tuyết Lam.