Huyền Lục

Chương 313



Cái nhiệm vụ chung khiến cho toàn Dạ Ma sôi nổi lên trên thực tế là một nhiệm vụ tập thể. Nhiệm vụ này mục đích chính là để tuyển chọn sát thủ tinh anh cho một nhiệm vụ thực sự khác.

Nội dung nhiệm vụ này là chọn ra mười Ngân Diện sát thủ giỏi nhất toàn Bắc Nguyên. Giỏi nhất ở đây không phải là có thực lực mạnh hay gì, nếu không đã sớm chọn sát thủ thuộc hàng Ngưng Dịch cảnh rồi.

Giỏi nhất ở đây chính là nghệ thuật ám sát, đồng thời tỷ lệ ám sát cũng đạt đến mức cao nhất.

Trùng hợp thay, trong số mười cái danh ngạch này thì đã có bốn cái danh ngạch được lấp đầy sẵn rồi. Bốn cái danh ngạch này được chính Dạ Ma đặt vào dựa vào chính thành tựu đã đạt được.

Khương Hy gọi là ‘trùng hợp’ bởi vì trong số bốn người đó có tên của hắn.

Hắn là sát thủ tự do, trên thực tế sẽ không có số hiệu cùng phạm vi hoạt động nhưng để dễ quản lý, sát thủ tự do cũng sẽ có số hiệu của riêng mình.

Số hiệu của Khương Hy là Vô Cửu, ‘vô’ là không, ‘cửu’ là chín.

‘Vô’ ở đây cũng có nghĩa là không trực thuộc thành trì nào và cũng không có ai quản cả, suy ra cũng đồng nghĩa với sát thủ tự do.

Khương Hy sở dĩ được xếp sẵn vào đó là vì tỷ lệ ám sát của hắn là tuyệt đối, từ trước đến nay chưa có người nào là hắn chưa giết được cả. Chưa kể những đối tượng hắn ám sát những năm gần đây đều có tu vi mạnh hơn hắn hai tiểu cảnh giới.

Những người bị hắn giết về cơ bản chính là bị Dục Hỏa thiêu đến chết thành ra không có ai có thể tra ra được hắn giết người như thế nào.

Dưới góc độ của Dạ Ma, đây chính nghệ thuật ám sát cao tuyệt, cho nên hắn liền được xếp sẵn vào bên trong.

Đương nhiên nội tình về hắn và ba người còn lại cũng chỉ có nội bộ cao tầng là biết được thôi, những sát thủ khác dĩ nhiên không cách nào biết được.

Cho nên bất bình cùng không phục chắc chắn sẽ có nhưng Khương Hy cũng không quản làm gì. Dạ Ma không phải là nơi để chơi, cái thế lực này phải luôn đảm bảo tỷ lệ thành công của nhiệm vụ luôn đạt được mức cao nên há lại chọn bừa.

Người nào bất bình thì có thể đi, Dạ Ma không quản, dưới Kim Diện sát thủ, Dạ Ma không thiếu người, chưa kể tiền thưởng cao như thế, người ngoài còn hận không vào được đây, thằng nào điên lại muốn thoát ly.

Khương Hy nhìn qua cái nhiệm vụ này một chút, xác nhận bản thân cũng không có cần phải làm gì cả nên cũng thư thái được một chút. Cái nhiệm vụ chung này còn muốn thêm hai năm nữa mới kết thúc nên trong hai năm này hắn tự nhiên sẽ tập trung đề thăng thực lực bản thân.

...

...

Thu ngọc bài lại xong, Khương Hy liền ngả người ra nằm giữa thảo nguyên mà hóng gió, một tháng vừa qua hắn thu hoạch cũng nhiều nhưng mệt mỏi cũng không kém, vậy nên trước mắt cá nhân hắn cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.

Nằm không được bao lâu, ánh mắt Khương Hy khẽ đổi mà nhìn về phía xa, khóe miệng hắn mỉm cười rồi ngồi dậy mà vươn cao.

Một đạo lam quang liền nhanh chóng hạ xuống trước người hắn mà hiển lộ ra thân hình của Tuyết Lam, dưới chân là pháp khí phi hành hình bản dẹt kia.

Tuyết Lam nhìn thấy Khương Hy thì thở nhẹ ra một hơi mà thu pháp khí lại, hắn nói:

“Tại Tuyết Quốc ta chỉ mới thấy bệ hạ là Nguyên Anh cảnh, vậy mà một đường phi hành nãy giờ ta lại thấy không ít Nguyên Anh cảnh đâu. Ngoại giới quả nhiên là ngọa hổ tàng long”.

Nghe vậy, Khương Hy liền biết Tuyết Lam đã nhìn thấy mấy vị lão tổ đã trên đường trở về từ chỗ cổng vào Bắc Nguyên Vạn Dặm rồi.

Dù sao thì bình thường mấy lão tổ này đều bế quan tu hành, hơi đâu mà đi lại lung tung trong nhân gian. Nếu Tuyết Lam có vô tình gặp thì đáng lý ra sẽ gặp một người thôi, đằng này qua ngữ khí thì con số cũng lên đến hơn mười người.

Từ đó Khương Hy mới suy ra được ngọn nguồn, hắn nói:

“Có người nào phát hiện ra cái pháp khí phi hành của ngươi không?”.

Tuyết Lam nhớ lại một chút rồi đáp:

“Dường như bọn hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó nên không để ý, ta cũng chỉ bắt chước mấy tu sĩ khác hành lễ bọn hắn rồi lách đi thôi”.

Khương Hy nhẹ gật đầu, cái pháp khí phi hành của Tuyết Lam quá khác lạ, loại pháp khí như này ở Huyền Đô Đại Lục cũng được liệt vào hàng có chút hiếm nên những người khác sẽ rất dễ sinh nghi.

Mà tại Bắc Nguyên này thì số lượng người nhận ra loại pháp khí đó cũng không ít. Trầm mặc một hồi, Khương Hy nói:

“Pháp khí phi hành kia của ngươi về sau không nên dùng nữa, ta sẽ mua cho ngươi một cái phi kiếm”.

Tuyết Lam gật đầu đáp:

“Được, kế tiếp chúng ta đi đâu?”.

Khương Hy cười nói ra:

“Tinh Hư Thành”.

Tuyết Lam không biết Tinh Hư Thành là thế nào, trong ký ức của Khương Hy mặc dù có nhắc qua nhưng hắn cũng không biết được quá rõ ràng.

Vì Tuyết Lam không được phi hành nữa nên hắn lựa chọn đi bộ với Khương Hy, dù sao Tinh Hư Thành cũng ở phụ cận đây, không cần phải dùng đến thân pháp hay bộ pháp di chuyển làm gì.

Lại nói đến Tuyết Lam, sau khi rời khỏi Bắc Nguyên Vạn Dặm, tu vi của hắn cũng đã trở lại đỉnh phong, là Hóa Nguyên cảnh sơ kỳ nhưng cái cảm giác mà hắn đem lại cho Khương Hy lại còn mạnh hơn cả lão thất phu Thẩm Hạo kia.

Hiển nhiên là vì nội tình của Tuyết Lam hùng hậu hơn so với Thẩm Hạo rồi.

Mặt khác, Tuyết Lam sau khi cải trang thành nhân loại xong thì ngoại hình của hắn nhìn chẳng khác gì trích tiên cả.

Bộ y phục trước đó của hắn đã bị đánh tan nên hắn đành phải mang y phục của Khương Hy. Trang phục tối màu thì Khương Hy đã sớm hết rồi nên chỉ còn mấy bộ Bạch Nguyệt Huy.

Thành thử khi Tuyết Lam mang vào, Khương Hy lại cảm giác cái thằng này mang Bạch Nguyệt Huy còn hợp hơn cả hắn.

Khí tức của Tuyết Lam nói thẳng ra là rất thanh lãnh bởi hắn tu luyện hàn khí, đồng thời mái tóc của hắn cũng một màu trắng như tuyết, làn da sau khi ngụy trang cũng trắng không kém Khương Hy.

Cho nên khi hắn mang Bạch Nguyệt Huy vào người, cảm giác người khác nhìn vào lại như trích tiên ngăn cách khỏi thế gian.

Hắn đi cùng Khương Hy thì lại tạo thành một thế đối lập hoàn toàn.

Một đường đi này nói xa không xa, nói gần cũng không gần, chủ yếu là bọn hắn chậm rãi mà đi để Tuyết Lam nhìn ngắm phong cảnh thôi.

Đồng thời Khương Hy cũng nhân dịp này mà truyền dạy tri thức một chút cho Tuyết Lam, để hắn có được đầy đủ kiến thức mà đi lại trong tu chân giới.

Tri thức của Khương Hy có rất nhiều nên có khi phải mất hơn mười năm mới có thể truyền đạt lại hết được. Nhưng Tuyết Lam không thấy phiền, hắn còn có nhiều thời gian nên mọi chuyện cứ từ từ là được.

Hơn nữa Khương Hy cũng không thuộc tông môn nào nên bọn hắn có thể du tẩu khắp nơi mà nhìn ngắm phong cảnh.

Trước mắt, Khương Hy sẽ không vội dạy những tri thức quá cao, hắn sẽ bắt đầu với điều cơ bản nhất là cách cục hiện nay của tu chân giới mà nhất là nơi bọn hắn đang đứng, Bắc Nguyên.

Hắn giải thích rất từ tốn, đồng thời cũng cảnh báo trước Tuyết Lam những thế lực nào không thể động, thế lực nào có thể kết giao.

Đương nhiên, hắn cũng giải thích luôn các loại ân oán thù địch giữa các đại môn phái khác nhau. Đơn cử như tại Bắc Nguyên này thì các đại thế lực không có quá nhiều mâu thuẫn với nhau nên vẫn dễ sống chung được.

Bất quá Nam Vực thì khác, tại Nam Vực có Thiên Huyền Kiếm Tông cùng Thiên Đao Môn là hai đại phái có ân oán cực kỳ phức tạp.

Nghe đồn Thiên Đao tổ sư từng là đệ tử của Kiếm Tông nhưng vì bị chính thiên tài trong môn thời điểm đó chèn ép dẫn đến một loạt sự kiện phía sau nên vị tổ sư này đã ly khai tông môn.

Chuyện sẽ không có gì lạ cho đến khi ngàn năm sau đó, Thiên Đao Môn xuất thế, mục đích lúc nào cũng trực chỉ thẳng vào Kiếm Tông.

Kiếm Tông đương nhiên đã có ý diệt trừ Thiên Đao Môn nhưng vì khí vận của Thiên Đao Môn khi đó quá mạnh cùng được những đại thế lực khác duy trì nên Thiên Đao Môn mới có thể sừng sững đến được ngày hôm nay.

Nguyên nhân năm đó các đại tông môn duy trì Thiên Đao Môn thì Khương Hy biết vì tại thời điểm đó Kiếm Tông tựa hồ có chút hống hách, toàn bộ đệ tử vác kiếm đi khiêu chiến toàn thiên hạ.

Thua thì thôi không nói nhưng một khi đã thắng thì cực kỳ phách lối, kiếm tu thẳng tính là đúng nhưng thẳng quá sẽ khiến nhiều người phật lòng.

Từ đó các đại tông môn khác mới duy trì Thiên Đao Môn để thanh Thiên Đao này đi mài mòn với đám kiếm tu đó.

Nếu Tuyết Lam gặp phải hai trưởng lão bậc Hóa Nguyên cảnh của Kiếm Tông cùng Thiên Đao Môn đang tranh đấu thì tốt nhất là hắn nên tránh xa ra, hoặc trực tiếp làm lơ, tuyệt đối không nên đứng về một bên nào.

Đứng về một bên liền triệt để đắc tội với bên còn lại, lấy đặc tính phiền phức của đám đao tu cùng kiếm tu thì Tuyết Lam sẽ gặp không ít phiền nhiễu đâu.

Khương Hy không lo thực lực của Tuyết Lam sẽ thua nhưng hắn cũng không muốn Tuyết Lam dây dưa nhân quả với Thập Đại Chính Phái.

Chỉ riêng mỗi cái cách cục của Huyền Đô Đại Lục thôi mà Khương Hy phải dành đến tận hơn một tiếng để giải thích rõ ràng cho Tuyết Lam, đồng thời cũng tiện đường cáo tri số lượng Nguyên Anh cảnh tại Đại Lục cho Tuyết Lam biết một, hai.

Sau khi biết được Huyền Đô có gần ngàn lão tổ Nguyên Anh cảnh thì thần sắc của Tuyết Lam liền vui mừng không thôi, hắn chỉ sợ không có người mạnh để tận lực đánh một trận chứ thực tế thế này thì vượt qua dự liệu của hắn rồi.

Tuyết Lam cười cười nói ra:

“Ngươi yên tâm, không vào Nguyên Anh cảnh ta sẽ không đi khiêu chiến bọn hắn”.

Ý ngươi là trước đó có thể đi khiêu chiến Hóa Nguyên cảnh đi?

Khương Hy có chút hơi phiền não nhưng thôi, Tuyết Lam xuất thân là võ tướng, hắn không ham chiến mới là lạ, chỉ cần bảo toàn bản thân với đừng rước rắc rối về cho Khương Hy là được.

...

Một đường di chuyển liên tục, bọn hắn rốt cuộc cũng đến được bên ngoài Tinh Hư Thành, Tuyết Lam liền vận Liễm Tức Thuật mà Khương Hy đã dạy kia để thu lại khi thế Hóa Nguyên cảnh của mình.

Đồng thời Khương Hy cũng ném ra một ngàn linh thạch để Tuyết Lam có thể vào thành. Khương Hy nhờ vào quan hệ của Tinh Sơn Thành Tần gia nên hắn đã có được thông hành lệnh của riêng mình.

Bất quá Tuyết Lam thì chưa nên tạm thời phải vung linh thạch trước đã. Tinh Hư Thành là đại thành chân chính của Đại Tinh Hoàng Triều, thành chủ là tu sĩ Nguyên Anh cảnh hàng thật chứ chả đùa.

Tu vi đương nhiên là siêu việt Mặc Hiên rồi, đồng thời trong thành cũng không thiếu cao thủ cùng thương đoàn, cho nên phí vào thành cũng cao đến dọa người.

Cũng may Khương Hy đại tài khí thô, sau chuyến đi Bắc Nguyên Vạn Dặm còn thu về hàng chục vạn linh thạch nên tự nhiên sẽ không để ý đến con số một ngàn này.

Chỉ là mấy tên lính canh khi thấy hắn ném một ngàn linh thạch như không liền hâm mộ không thôi, cho nên biểu hiện của bọn hắn cũng rất cung cung kính kính mà cấp cho Tuyết Lam một cái thông hành lệnh tạm thời.

Bắc Nguyên Vạn Dặm vừa mới đóng lại, tin tức đại thảm trận từ một trận chiến kia thể nào cũng sẽ lan ra khắp toàn Bắc Nguyên cho coi.

Nên trước mắt Khương Hy phải tìm một nơi để ở ẩn, chờ đợi tình huống bình ổn lại đã rồi trở lại hành tẩu.

Mặt khác, trong người hắn còn đang mang thương thế, hắn cũng phải dành thời gian trị thương cũng tiêu hóa cảm ngộ sau các trận chiến với Tuyết Lam.

Đương nhiên, hắn cũng nên cấp tốc tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thôi, tại Dạ Ma cũng đã có người đi nhận cái nhiệm vụ ám sát hắn rồi, nên ai biết được mấy tên kia có bỏ đại giới ra tìm người toán mệnh vị trí của hắn không.

Toán mệnh dưới Nguyên Anh cảnh Khương Hy đương nhiên không sợ nhưng hắn phiền là thông tin của bản thân sẽ lộ ra bên ngoài, từ đó liền càng phiền phức hơn nữa.

Bên cạnh đó, Khương Hy chọn Tinh Hư Thành thay vì những thành khác đều là có lý do riêng.

Bởi Mị Cơ đang ở nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.