Huyền Lục

Chương 317: Tại sao lại biến mất rồi?



Tuyết Lam rất hài lòng với lần thử Thần Hành Thiên Nhai Phù này, hắn thoắt mình xuất hiện trước mặt Khương Hy mà nói:

“Nhân Phù này của ngươi tốt thật”.

Khương Hy im lặng nhìn hắn không đáp, hắn liền hiểu là gì nên liền cười nói tiếp:

“Yên tâm, không phải hư ảnh, ta là chân thân”.

Nghe vậy, Khương Hy liền thở nhẹ ra một hơi, trước mắt hắn đúng là vô pháp tính toán ra được đâu là chân thân đâu là hư ảnh của Tuyết Lam nữa, có lẽ phải đề thăng tu vi một chút mới được.

Hắn thở ra một hơi đáp lại:

“Nhân Phù vẫn đang phát triển, nhờ vào Phù đạo của Lam Thiên Tuyết Tộc ngươi nên ta mới có thể tận dụng tốt Nhân Phù hơn”.

Tuyết Lam gật đầu, Phù đạo hai tộc đúng thật là cách biệt tương đối xa nhưng nếu tận tâm nghiên cứu thì có thể bổ khuyết cho nhau cực kỳ tốt.

Phù đạo Lam Thiên Tuyết Tộc tuy dễ họa với tốc độ nhanh cùng đa dụng nhưng nó lại rất dễ bị phá giải và khó kết trận với nhau.

Còn Phù đạo của nhân loại thì phù văn sở hữu quá nhiều nét cùng phân loại phù văn tương đối rắc rồi nhưng bù lại loại phù đạo này có thể kết trận cùng khó bị phá giải.

Nhân Phù của Khương Hy thì độc đáo hơn bởi chỉ cần họa một lần, về sau sử dụng chỉ đơn thuần là một ý niệm.

Tuyết Lam quan sát hay chân của mình một hồi rồi nhìn Khương Hy một chút, trong đầu tựa hồ có chút suy nghĩ nên sau đó liền đưa hai tay mà vạch áo Khương Hy xuống.

Tốc độ của hắn cũng cực kỳ nhanh, Khương Hy còn đang bận suy tính một số việc nên không để ý lắm, lúc hắn nhận thức được thì nửa thân trên là phơi ra bên ngoài rồi.

Hắn nhíu mày nói:

“Có chuyện gì nữa?”.

“Mở lại đạo Nhân Phù phòng thủ của ngươi cho ta xem một chút”, Tuyết Lam đáp.

Nghe vậy, Khương Hy liền thở hắt một hơi, linh thức khẽ động nhẹ, Đại Địa Thủ Hộ ngay lập tức liền bùng lên.

Một luồng hoàng quang ngay lập tức liền phủ lên trên người hắn, loại hoàng quang này không phải như quang minh của Linh Hư hiền nhân bởi nó không có tạo ra cái cảm giác thánh khiết cứu rỗi gì.

Luồng hoàng quang này mang theo lực lượng rất mạnh, Khương Hy chỉ cần đứng đó thôi mà khí tức bức nhân của luồng hoàng quang này đã tỏa ra hết bên ngoài rồi.

Tuyết Lam quan sát được một hồi thì gật nhẹ đầu nói ra:

“Cái này gọi Đại Địa Thủ Hộ đi? Khí tràng lớn như vậy, chả trách nó có thể gia tăng sức phòng thủ của ngươi”.

Khương Hy từ tốn kéo áo lên đáp lại:

“Nói điểm chính”.

Tuyết Lam cười cười nói tiếp:

“Họa cho ta một cái được chứ?”.

Chỉnh trang lại y phục một chút, Khương Hy đáp:

“Cái này rất khó, không nói đến độ phức tạp của các chuỗi phù văn thì điều kiện đủ lại có liên quan đến Đại Địa chi thể. Không có loại thể chất này làm trung gian, ta vô pháp lấy được Địa Khí”.

“Không phải ngươi vẫn hấp thụ Địa Khí để khôi phục Đại Địa Thủ Hộ đó sao?”, Tuyết Lam có chút không hiểu nói ra.

Khương Hy lắc đầu đáp lại:

“Là hấp thụ chứ không phải truyền đi, Địa Khí chỉ cần thoát ly khỏi chuỗi phù văn này thì sẽ tự hành trở về lòng đất thôi. Năm đó ta phải mượn Hiên Minh điều khiển số Địa Khí này nhập thể thì mới hoàn chỉnh tạo ra được Đại Địa Thủ Hộ”.

Nghe vậy, Tuyết Lam liền có chút tặc lưỡi mà nói:

“Tình huống khó như vậy thì đáng tiếc thật, bất quá tên tiểu tử kia bị ngươi lừa thảm như vậy về sau sẽ oán giận ngươi không hết đâu”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Hắn sẽ không giận, hắn là người trọng tình, hơn nữa tâm lý vẫn lệ thuộc vào ta. Coi như mài dũa tại Thư Viện mấy năm có thể khiến tâm lý hắn trầm ổn hơn thì cũng tốt, đường nào cũng sẽ có lợi cho ta cả”.

Tuyết Lam híp mắt lại nhìn Khương Hy rồi nói:

“Ngươi quả nhiên là tên gian xảo nhất ta từng gặp, rốt cuộc trừ bỏ ta ra thì có người nào ngươi không tính toán đủ đường không?”.

Khương Hy cười cười không đáp bởi hắn đúng là chẳng có ai mà không tính toán. Nguyệt Hải tam nhân đều là người thường, hắn tự nhiên sẽ không tính vào đây.

Hắn là người không dễ tin tưởng người khác, coi như có trở thành tâm phúc rồi thì chưa chắc đã để hắn tin tưởng mười phần đâu.

Trên đời này chỉ có bản thân mình là đáng tin tưởng nhất, còn lại những người khác phải luôn tồn tại một phần nghi ngờ thì mới có thể sống sót được ở tu chân giới này.

Tuyết Lam thấy thế liền không nói gì thêm, suy nghĩ một hồi, hắn liền đưa tay lên xoa đầu Khương Hy một cái.

Hành động này liền khiến hắn chấn trụ lại một chỗ không thôi, nhiều năm trước Điền đại phu cũng đã làm một lần bất quá hắn cũng không quản nhưng Tuyết Lam đây là ý gì?

Hắn giương mắt lên nhìn Tuyết Lam một hồi tựa như muốn nghe một câu giải thích. Tuyết Lam mỉm cười nói ra:

“Tiểu Hy, tâm tình của ngươi chưa bao giờ thực sự thả lỏng, ngươi cả ngày cứ nghi thần nghi quỷ như vậy chả trách có thể sống ẩn dật đến tận bây giờ.

Bất quá đoạn thời gian này có ta cảnh giới, ngươi cũng nên thả lỏng tâm tình mà tập trung tu luyện thôi. Tiểu Hoàng cũng không thích nhìn ngươi như vậy nhiều nên nó mới hay cọ cọ vào người ngươi”.

Nghe vậy, Khương Hy liền cảm thấy có chút hơi quỷ quái, hắn nói:

“Ngươi thân với tiểu Hoàng từ lúc nào vậy?”.

Tuyết Lam cười cười đáp lại:

“Nó có hơi khó ở nhưng linh trí vẫn tính là rất cao, ngươi không mấy khi nhìn nó thật kỹ nên không rõ tường tận cũng phải”.

Khương Hy trầm mặc một hồi rất lâu, xác thực tâm tình của hắn cũng không dám thả lỏng chút nào, dù sao Thư Viện cũng đang ráo riết tìm hắn mà trên đầu lúc nào cũng có Thần Cơ lão nhân nhìn chằm chằm.

Thà không biết thì có khi hắn đã thả lỏng rồi nhưng hắn lại biết quá nhiều nên không thể không để ý được.

Khoảng một thời gian sau đó, Khương Hy nhìn Tuyết Lam, ánh mắt đầy tinh quang sáng rạng rồi nói ra:

“Đêm nay ta ra ngoài thành một chuyến, ngươi ở lại đây nghiên cứu một chút toán mệnh thiên cơ khóa vị trí của ta lại”.

Trong đầu lướt qua một đoàn ý nghĩ, Tuyết Lam liền khẽ mỉm cười đáp lại:

“Được”.

...

...

Màn đêm rất nhanh kéo đến, Khương Hy liền bí mật dịch dung thành một lão nhân rồi lẳng lặng rời thành tiến đến một nơi rất xa.

Tốc độ di chuyển của hắn cực kỳ nhanh, nhưng phải đến hơn một canh giờ sau hắn mới dừng lại ở một ngọn núi nọ.

Ngọn núi này tên gì Khương Hy không biết nhưng cây cối nơi đây cũng không nhiều, nói thẳng ra là có chút thưa thớt, cảnh quang chiếm lĩnh nhiều nhất vẫn là thảo nguyên xanh.

Sau khi sử dụng linh thức kiểm soát tình huống qua một lượt thì hắn liền gật nhẹ đầu, nơi này không có người sống, chỉ có một chút ít dã thú qua lại mà thôi.

Kế tiếp, hắn liền nhanh chóng tiến lên trên đỉnh núi mà ngồi xuống đả tọa khôi phục lại pháp lực, chuẩn bị cho hành động tiếp theo.

Tuyết Lam bảo hắn nên thả lỏng tinh thần nhưng hắn không làm được, cho nên hắn liền kiên quyết trong đêm nay phải bước vào tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ ngay.

Chỉ có tu luyện môn thần thông này thì Thần Cơ lão nhân hay bất kỳ vị tu sĩ nào có khả năng toán mệnh thiên cơ mới không thể nào tra ra hắn.

Khi đó song phương đều mù tịt về nhau thì Khương Hy mới có cơ hội mà thả lỏng tinh thần của mình được.

Còn về phần tại sao lại phải đi xa đến như vậy thì lý do cũng đơn giản, nếu có người đang nhìn hắn, vậy thì sẽ biết hắn đã rời đi rồi biến mất giữa chừng, còn về phần người đó có nghi ngờ Tinh Hư Thành hay không thì để người đó tự suy đoán.

Giả dụ như đối phương là Thần Cơ lão nhân thì lão nhân này sống cũng đủ lâu rồi, mọi loại cục phức tạp nhất trên Đại Lục lão cũng đã từng chơi qua, cho nên khi gặp cái cục đơn giản như thế này thì lão sẽ tự động biến nó thành phức tạp mà suy nghĩ.

Mặc dù cuối cùng cũng sẽ suy ra được hắn còn trốn ở Tinh Hư Thành thôi nhưng hắn có thể dịch dung làm giả thân phận. Thần Cơ lão nhân một khi đã bị che thiên cơ thì lão cũng vô pháp tìm ra hắn.

Năm trăm vạn dân chúng của Tinh Hư Thành là con số để lão sẽ phải cân nhắc không ít để khoanh vùng đâu.

Đả tọa được khoảng ba mươi phút sau, Khương Hy liền thở ra nhẹ nhàng một ngụm trọc khí hơi ngẩng nhẹ đầu lên mà nhìn về phía không trung.

Ở trên đó, tinh hải chiếu rọi một phương trời, quang cảnh này nhìn nhiều đúng thật là không chán, bất quá hắn vẫn có chút nhớ đến cảnh trăng tròn của Đại Nguyệt Hoàng Triều.

So với quần tinh tụ hội này thì hắn lại ưa thích ánh trăng lẻ loi kia hơn.

Quan sát một hồi, khóe miệng hắn khẽ cong lên rồi nhắm mắt lại, trong người bắt đầu vận công theo phương thức tu luyện của Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ.

Không bao lâu sau, toàn bộ khí tức của Khương Hy liền buông ra bên ngoài, một đạo sợi tuyến vô hình bất ngờ xuất hiện ở xung quanh hắn.

Đạo sợi tuyến này được kết nối từ linh hồn của hắn đến một nơi nào đó vô tận trong hư không, hắn cũng không thể xác nhận được đâu là điểm đến của đạo tuyến này.

Tựa như lần Tuyết Lam bị trói buộc bởi hàng đống xiềng xích bảy màu vậy, chúng kéo dài đến đâu trong hư không thì ai mà biết rõ được cơ chứ.

Bất quá Khương Hy cũng không để tâm lắm, theo lộ tuyến vận hành của Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thì bước đầu tiên chính là cắt đứt cảm ứng của mình đối với thiên cơ, đạo sợi tuyến vô hình này chính là kết nối của hắn đối với Khương Hy.

Mỗi một người tồn tại trên thế gian này khi sinh ra đều sẽ có một đạo tuyến như thế này kết nối đến. Bản chất của toán mệnh thiên cơ, truy tung vạn vật chính là thông qua thủ đoạn dò xét mà tìm đến số đạo tuyến này mà thôi.

Khương Hy đưa nhẹ tay của mình lên, linh thức ngay lập tức thực hóa thành một đạo đao quang rồi chém thẳng về phía trước.

Phựt!

Đạo tuyến kia bị chém đứt đôi rồi dần dần tiêu tán vào trong không trung, Khương Hy ngay lập tức liền cảm giác được có cái gì đó vừa bị lấy đi khỏi cơ thể mình.

Sau đó, ở trên đầu hắn liền xuất hiện một đoàn sương mù che phủ lấy toàn bộ, ở giữa đó còn hiện lên hư ảnh một mặt trăng cực kỳ sáng.

Khương Hy thử kết nối bản thân mình một lần nữa xem thử có thể cảm ứng với thiên cơ không nhưng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ liền kích hoạt mà che đậy chính bản thân hắn lại, trước mặt hắn liền là một đoàn sương mù không thấy điểm kết.

Thấy được vậy, khóe miệng của hắn liền khẽ cong lên, một bước đoạn thiên cơ đã xong, bước tiếp theo hắn liền theo lộ tuyến vận công mà tiếp tục tu luyện môn thần thông này, nhanh chóng trong đêm đạt đến thành tựu nhập môn.

Hai mắt hắn hơi mở ra, một vẻ an tĩnh liền xuất hiện, thiên địa đột nhiên thanh tĩnh lại một cách đáng sợ, từng tiếng xào xạc trong gió của thảo nguyên cũng không còn lấy một tiếng.

Thiên Địa Vô Thanh.

Tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cần yên tĩnh, vậy thì để Khương Hy dùng thần thông đến tiếp vậy.

Kế sau đó, toàn thân hắn liền hư hóa mà hòa mình vào hư không, trực tiếp tiêu biến khỏi phiến không gian này.

...

...

Cùng thời điểm đó tại Thư Viện.

Một lão nhân râu tóc trắng xóa ngồi trên đài cao đột nhiên nhíu mày lại, lão nhanh chóng nắm lấy một nắm sỏi rồi tùy tiện ném ra phía trước.

Nắm sỏi đó liền rơi lên trên mặt sàn mà lăn tới lăn lui một cách tự nhiên nhìn không ra điểm gì lạ.

Bất quá sau khi nhìn thấy vị trí của nắm sỏi này thì cái nhíu mày của lão lại càng sâu hơn. Hai mắt lão ngay lập tức liền hóa thành trắng dã, linh hồn ly thể mà nhìn thấu vào bên trong thiên cơ.

Không bao lâu sau, đôi mắt của lão đã lấy lại được vẻ thanh minh hắc bạch như ban đầu. Lão từ tốn đứng dậy mà di chuyển ra bên ngoài rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía trời cao.

Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng hành động của lão vẫn rất lanh lẹ, hai mắt sáng tựa như tinh hải, trên mặt cũng đã tồn không ít nếp nhăn của tuổi tác nhưng làn da vẫn còn hồng hào khỏe mạnh.

Trên người lão mặc một bộ Nho bào trắng có điểm xuyết họa tiết chim Lạc đỏ, bên ngoài được khoác lên một lớp áo khoác mỏng màu trắng có ký hiệu của Thư Viện.

Ánh mắt lão đăm chiêu nhìn lên mặt trăng ở trên trời mà tự nhủ:

“Quái lạ, tại sao lại biến mất rồi?”.

...

...

PS: Chương này cảm ơn đạo hữu linhthuy41 đã tặng NGUYỆT PHIẾU

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.