Huyền Lục

Chương 349: Văn Đồng Quỳ Liên (3)



Gọi là đập vào người nhưng thực chất là con trường xà này lại há cái miệng khổng lồ kia ra ngoạm lấy người hắn.

Thủy Hà Giá Y không có tác dụng cản đòn tấn công này ở ngoài nhưng bản thân nó cũng giúp cho lực tấn công của trường xà chậm đi hẳn rồi.

Khương Hy nhân thời điểm này liền âm thầm vận dụng Đại Địa Thủ Hộ lên để phòng thủ, đồng thời một chỉ cũng đánh ra.

Một chỉ này là Ái Tâm Minh Sắc Dục, Dục Hỏa được nội liễm rất kín đáo, một chiêu này đánh ra, trường xà liền bị xuyên thủng rồi bị thiêu cháy ngay tại chỗ.

Bất quá thứ cháy cũng chỉ là hư ảnh trường xà mà thôi, còn về phần trường tiên kia thì vẫn bình an vô sự.

Kế tiếp đến, Khương Hy liền khẽ xoay Song Hùng Nhai lại chém ra hai đường song song, nhân tức hòa trộn vào bên trong pháp lực rồi hiện hữu ra một đạo phù khổng lồ ép xuống bên dưới.

“Nhị Tự Phù”.

So với Nhất Tự Phù, uy thế của Nhị Tự Phù còn cao hơn một điểm, sức ép cũng mạnh hơn mấy thành.

Quỳ Liên thấy vậy liền có chút cau mày nhưng cái cau mày này cũng xuất hiện không lâu, phản ứng của nàng vẫn rất nhanh nhạy.

Trường tiên thu về, một tay biến đổi rồi đánh một chưởng xuống mặt đất.

“Thần thông - Tử Ma Quán Trung”.

Một luồng khói tím bất ngờ bốc lên từ thảo nguyên, theo đó, hàng loạt đoàn hư ảnh ma quỷ liền trồi lên như núi lửa phun trào bao bọc bản thân nàng lại. Nhị Tự Phù còn chưa kịp đánh xuống là đã bị từng đoàn khói tím kia làm cho biến dạng rồi.

Lần này liền đến lượt Khương Hy cau mày, Nhị Tự Phù là tự phù văn, nội hàm của nó không chỉ là pháp lực tinh thâm mà còn là chân nghĩa, cảm ngộ của phù đạo, sức tấn công của nó hoàn toàn mạnh hơn quá nhiều so với phàm phù văn.

Nhưng Quỳ Liên vẫn có thể nhẹ nhõm hạ gục một chiêu này, hay nói đúng hơn là Nhị Tự Phù của hắn đã bị làm cho ô uế.

Khương Hy không hiểu rõ thuật pháp cùng công pháp của Ma Đạo cho nên nhất thời thật sự không biết nên làm gì mới phải.

Xem như hắn lật đến bản sự ra thì cũng khó đánh bại được nàng, suy nghĩ một hồi, Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên lách mình ra xa rồi quan sát khối cầu ma quỷ gào thét kia.

Một chiêu này chắc chắn là thần thông hệ phòng thủ, hơn nữa kiểu phòng thủ của nó là làm ô uế các đòn tấn công đánh vào.

Muốn phá một chiêu này hẳn phải nhờ vào quang thuật thanh tẩy của Quang Minh Thần Điện mới được, hoặc là phải mạnh mẽ cường công với sức mạnh vượt qua tốc độ ô uế kia thì mới có cửa.

Khương Hy chỉ lựa chọn quan sát, không tiếp tục tấn công, cho nên đám oan hồn ma quỷ kia liền tản ra rồi dung nhập trở lại lòng đất.

Quỳ Liên nhìn về phía hắn cười nói:

“Ngươi là người đầu tiên ngoài Cực Tây có thể khiến ta phải sử dụng hai loại thần thông để đối phó, thực lực của ngươi đủ để tranh Thập Ma rồi đấy”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Văn Đồng cô nương, ngươi vẫn còn chấp niệm với cái ý đó sao?”.

Quỳ Liên mỉm cười nói ra:

“Dù sao nhân tài cũng không nên chết lãng phí như vậy”.

Vừa dứt lời, ánh mắt nàng đột nhiên nhìn về một hướng nào đó, đồng dạng Khương Hy cũng thế. Bọn hắn cùng lúc phát hiện ra nên hiển nhiên cường độ linh thức là ngang ngửa nhau.

Hướng đó là hướng bắc và nơi đó đang có một lượng lớn linh lực đang được phóng ra, đây là biểu hiện cho thấy có người đang đến đây, hơn nữa số lượng rất lớn.

Dựa vào cảm ứng của Khương Hy thì khoảng độ năm mươi người, trong đó có khí tức đạo pháp của Cửu Tiêu Tông.

Thấy vậy, Khương Hy liền quay sang nói với Quỳ Liên:

“Có người đến phá đám rồi, ta cũng không còn hứng thú đánh với ngươi nữa. Ngày sau gặp lại!”.

Vừa dứt lời, hắn liền nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên đi về một hướng khác. Quỳ Liên cũng không đuổi theo, nàng liền khẽ mỉm cười rồi quay lưng đi về hướng ngược lại.

Trước khi đi, nàng còn lẩm bẩm một vài câu:

“Chậc, đánh không lại thì có thể nói thật mà...”.

Hai người bọn hắn vừa đi không được bao lâu, đoàn người kia liền xuất hiện, khí thế rất hùng hổ, khí tức bùng nổ ra đều là Trúc Cơ cảnh.

Bọn hắn nhìn về phía chiến trường của Quỳ Liên cùng Khương Hy rồi cau mày, kỳ thực nếu nhìn thì tràng cảnh cũng không đến mức oanh chấn, nhiều lắm cũng chỉ là mấy chiêu mấy thức của Khương Hy đánh ra là chính.

Khương Hy không dự định lấy mạng Quỳ Liên mà chỉ định thăm dò sâu cạn, trong khi đó thì Quỳ Liên lại cảm thấy hứng thú với ‘Vô Cửu’ nên cũng không dùng sát chiêu quá mạnh, nói theo một cách khác thì cũng chính là thăm dò.

Song phương không đánh nhau mấy, chỉ chuyện trò qua lại một hồi là chủ yếu. Bọn hắn đều là người thông minh, cho nên tự biết không nhất thiết phải kéo thêm rắc rối cho mình, hiện tại còn chưa phải lúc.

Đám đệ tử chính phái này chỉ nhìn qua chiến trường này một chút rồi thôi, trong đầu cũng không suy nghĩ được sâu xa đến thế, sau đó bọn hắn liền di chuyển về phía khu rừng kia.

Tràng cảnh địa ngục ngay lập tức liền phơi ra trước mắt, một vài tên đệ tử liền nhịn không được quát lên một tiếng phẫn hận:

“Đáng chết, ma nữ này ra tay thật ác độc”.

“Ma Đạo quả nhiên không được tồn tại, nếu không chúng sinh liền nguy”.

“Ma nữ này đúng là không xem chính phái chúng ta ra gì”.

“...”.

Trong tất cả các môn công phu, võ mồm đương nhiên là tiện lợi nhất. Nếu Văn Đồng Quỳ Liên vẫn còn ở đây thì năm mươi người này cũng không đủ để nàng nhét kẽ răng đâu.

Chỉ nội mỗi việc sử dụng ảo thuật thôi là nàng cũng đã dư sức khiến cho đám đệ tử chính phái này tự diệt lẫn nhau rồi.

Bất quá, Quỳ Liên cũng đã sớm không còn hứng thú nán lại đây nên đã đi trước một bước. Đám đệ tử chính phái này cũng vừa vặn xem như thoát một kiếp.

...

...

Khương Hy di chuyển đi tương đối xa rồi mới dừng lại, hắn phải chắc chắn rằng Quỳ Liên sẽ không nổi hứng bám theo, nếu không hành tung của hắn sẽ bị lộ mất.

Qua một vài đoạn đối thoại vừa rồi với nàng, Khương Hy cảm thấy có chút hơi khó chơi. Hắn cơ hồ đã mất đi cái dáng vẻ trầm tĩnh ngày trước rồi nên bây giờ tự nhiên cảm thấy có chút hơi khó đối phó với mấy dạng người như thế này.

Quỳ Liên nhìn qua thì có vẻ giống một người thành thật nhưng Khương Hy có thể ngửi được một mùi không ổn từ cuộc đối thoại với nàng.

Hắn có cảm giác như bản thân mình bị lôi cuốn phải nói chuyện với nàng vậy. Nếu không phải bản thân hắn có linh thức mạnh cùng Sắc Dục Thể gia trì thì có khi đã bị nàng câu thì đời nào rồi.

Nhìn từ bên ngoài thì nàng cũng không giống như một người tu luyện mị công, hành động của nàng rất tự nhiên, hơn nữa cũng không có cảm giác như vận mị công. Bất quá hiệu quả lại mang mấy phần giống với mị công.

Khương hy cảm thấy nàng rất khó dò, muốn nhìn thấu triệt được nàng có khi phải sinh tử chiến mới được.

Bất quá hắn còn chưa có điên, Hợp Lục Kiều cùng Hợp Bát Kiều về cơ bản là hai phương trời khác nhau.

Chưa kể bọn hắn đều là những người thuộc hàng ngũ vô địch cùng cảnh giới nên chênh lệch hai tiểu cảnh cũng thấy được khoảng cách thực lực chân thực rồi.

Về bản sự của nàng thì thời gian đấu chiến vừa rồi có chút hơi ngắn nên cũng không thăm dò được gì nhiều.

Nhưng chí ít Khương Hy cũng nhìn ra được, nàng là cao thủ luyện hồn nhất mạch, đồng thời bản thân cũng có hai loại thần thông phòng thủ cực kỳ mạnh.

Tử Linh Minh Kính thì không những phòng thủ được mà còn có thể đem đòn tấn công của đối phương phản sát lại như không.

Đến Hạo Hãn Toái Thần Chỉ là thần thông mà cũng bị phản sát như thường chứ đừng nói là mấy môn chiến kỹ khác.

Còn Tử Ma Quán Trung thì có thể làm ô uế mọi loại thuật pháp nhắm vào bản thân Quỳ Liên. Bất quá Tử Ma Quán Trung lại có thiên địch là quang thuật thanh tẩy của Thần Điện cùng thần âm độ hóa của Phật Môn.

Một nhà chuyên thanh tẩy ma quỷ, một nhà chuyên tịnh hóa nghiệp chướng, Quỳ Liên nếu gặp phải cao thủ xứng tầm từ hai nhà này thì bản thân nàng hẳn phải bị bức dùng đến thủ đoạn mạnh nhất của mình thật.

Khương Hy không yếu nhưng thuật pháp cùng chiến kỹ, thần thông của hắn lại không đối nghịch với nàng cho nên chỉ có thể dùng chân lực để đấu.

Mà chân lực thì bỏ đi, nàng cũng tu Nguyên Anh công pháp chứ không phải chỉ mỗi mình hắn tu nên trước mắt, hắn chịu.

Hắn thật sự không có cách nào cầm nàng xuống trong thời gian ngắn được.

Trong trận vừa rồi Khương Hy không dùng phù trận nhưng kể cả nếu có dùng thì cũng chẳng ảnh hưởng đến Quỳ Liên. Linh thức của nàng rất mạnh, cho nên trực giác của nàng cũng cực kỳ khủng.

Nàng sẽ sớm nhận ra rồi tránh thôi.

Tại tu chân giới, các tu sĩ thường nói rằng nam tu thông thường sẽ mạnh hơn nữ tu vì tiên thiên thân thể đã mạnh hơn sẵn rồi.

Bất quá Khương Hy không công nhận điểm này.

Đầu tiên, số lượng nữ tu trong tu chân giới không nhiều, thậm chí là còn ít, nhưng nhìn vào Huyền Thủy Am thử xem. Môn phái nhà người ta toàn là nữ tu nhưng vẫn đứng vào hàng ngũ Thập Đại Chính Phái đấy thôi.

Thứ hai, nam nhân có tiên thiên thân thể mạnh hơn thì nữ nhân cũng có ưu thế tiên thiên của chính mình. Đó chính là thần hồn, cùng cảnh giới, linh thức của nữ tu mạnh hơn nam tu một chút, đồng thời trực giác cũng nhạy cảm với nguy hiểm hơn.

Cho nên khi đi lịch luyện bên ngoài gặp nguy hiểm thì tốt nhất nên âm thầm chạy theo nữ tu. Trực giác của nữ tu rất cao nên xác suất chạy vào đường sống sẽ cao hơn so với nam tu.

Chạy theo nam tu, cơ bản chính là muốn chết.

Với ưu thế tiên thiên này, tạo nghệ luyện hồn của Văn Đồng Quỳ Liên trong tương lai tất sẽ không kém hắn đâu, cho nên để nàng trưởng thành khá là nguy hiểm.

Hiện tại Khương Hy cùng Quỳ Liên chưa kết nhân quả nhưng dây dưa một hồi rồi cũng sẽ gặp chuyện thôi.

Khương Hy đã nhận nhiệm vụ ám sát nàng rồi thì không thể bỏ được, nếu được quyền tự do chọn hay bỏ nhiệm vụ thì Dạ Ma đã sớm loạn thành một tràng rồi.

Sát thủ của Dạ Ma đã nhận nhiệm vụ rồi mà không hoàn thành thì chắc chắn phải nhận lấy hình phạt của Dạ Ma.

Hình phạt thế nào thì trước mắt Khương Hy không rõ bởi hắn chưa từng để lỡ nhiệm vụ nào cả. Thời điểm hắn còn tại Nguyệt Hải Thành thì Quảng lão lại rất vừa ý hắn nên vẫn luôn chỉ điểm hắn một vài nhiệm vụ trước mắt nên tránh xa.

Thành thử những nhiệm vụ Khương Hy chọn liền không có cái nào vượt tầm sức cả, cũng đồng nghĩa với việc hắn chưa từng nghĩ đến hình phạt khi nhiệm vụ thất bại.

Nhưng đen đủi là bây giờ hắn phải nghĩ đến rồi, Văn Đồng Quỳ Liên rất mạnh, Khương Hy chắc chắn giết không được rồi nhưng dọa sợ nàng thì có khi cũng còn khó chứ không phải dễ.

Nữ nhân này luôn luôn cảnh giác cao độ, Khương Hy cơ hồ không tìm ra được kẽ hở nào để nhắm đến cả.

Trầm mặc một hồi rất lâu, Khương Hy liền thở dài ra có chút não nề rồi di chuyển về một tòa thành khác gần đó để trú ngụ, từ tốn tìm kiếm giải pháp đối phó.

...

Hắn rời đi không được bao lâu, không gian liền có chút vặn vẹo rồi hiển lộ ra hai thân ảnh hắc bào. Trên mặt cả hai đều đeo một tấm Kim Diện rất nổi bật, hiển nhiên là hai sát thủ cấp cao của Dạ Ma rồi.

Một người trong đó hướng về phía Khương Hy đi rồi nói:

“Ngươi thấy Vô Cửu thế nào?”.

Người còn lại có chút trầm ngâm một hồi rồi nhẹ giọng đáp:

“Khí tức nội liễm, pháp lực sung mãn, thể nội không có linh lực nhưng vẫn có thể họa phù được, chắc hẳn bên trong còn có chút huyền cơ. Mặt khác, hắn còn ngộ ra được thần thông nên cũng tính là một thiên tài hiếm có”.

Người kia gật đầu nói tiếp:

“Xác thực là thiên tài, mười sát thủ giỏi nhất Bắc Nguyên ta đã dẫn đi Tinh Phiên Thành một chuyến rồi, tên tiểu tử này xác thực rất mạnh, hơn nữa lại cực kỳ cẩn trọng, cho nên hắn mới còn sống sau khi đối phó với Thánh Nữ Ma Cung”.

Nếu Khương Hy nghe được câu này, hắn hiển nhiên sẽ nhận ra đây chính là vị Kim Diện dạo trước đã đưa cái nhiệm vụ tập thể kia cho hắn xem.

Và đương nhiên, hắn cũng sẽ không ngờ được bản thân vậy mà lại có đến tận hai tu sĩ Kim Diện âm thầm bám theo.

Người còn lại suy ngẫm một chút rồi tiếp lời:

“Trên người Thánh Nữ Ma Cung có thủ đoạn của lão tổ Nguyên Anh cảnh lưu lại nên nàng chắc chắn sẽ không chết được. Vô Cửu sẽ làm bằng cách nào đây?”.

“Không biết, từ tốn quan sát là được rồi. Mặt khác, nếu phát hiện hắn tháo mặt nạ xuống thì chúng ta cũng nhanh quay lưng rời đi nhanh thì hơn”.

Nghe vậy, người còn lại liền cười cười đáp lời:

“Không cần ngươi nhắc, cái cấm chế trong người chúng ta xác thực rất phiền nhiễu, ta tự biết ý tứ”.

Người kia gật đầu, sau đó cả hai liền lắc mình rồi biến mất vào hư không, đến một dấu vết cũng không lưu lại, tựa như chưa từng tồn tại vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.