Luyện hồn nhất mạch tại tu chân giới tương đối hiếm có, trong mắt đại đa số tu sĩ thì nó không khác gì bí văn cả.
Và đương nhiên, Trầm gia chủ nhận ra cái bí văn này cho nên hắn mới phải phát lực để khiến cho thần trí của bản thân mình thanh tỉnh lại.
Mặc dù chỉ là cảm giác thôi nhưng hắn lại cảm nhận được sự chân thực của cái cảm giác này. Đối mặt với cặp tử đồng kia, hắn hoàn toàn không thể che giấu được bất cứ thứ gì ở trong nội tâm được.
Mọi thứ cứ như bị cặp tử đồng kia đọc hết không còn một mảnh vậy.
Phàm nhân có giới hạn của bản thân thì tu sĩ cũng có giới hạn của chính mình, giới hạn của tu sĩ chính là thần hồn.
Một khi thần hồn bị động chạm thì cũng có nghĩa người thực thi hành động này có ác ý. Dưới ánh mắt của Trầm gia chủ, Khương Hy hiện tại chính là có ác ý.
Luyện hồn nhất mạch rất quỷ dị, đến tu sĩ bậc Kim Đan cảnh còn chưa chắc phòng bị được huống hồ hắn chỉ mới Ngưng Dịch cảnh, cho nên hắn lại càng phải cẩn thận.
Về phần Khương Hy thì hắn đương nhiên biết được chuyện cơ bản này rồi nhưng hắn vẫn lựa chọn làm như thế, bởi hắn muốn mở rộng nhân mạch với Trầm gia một chút.
Có thể ban đầu sẽ tồn tại đối chút hiểu lầm song phương nhưng có tấm hắc lệnh của Mặc Hiên ở đây thì hắn còn dư sức mượn cái ‘gia tộc Nguyên Anh cảnh’ kia ra để dọa một hồi.
Tinh Nguyên Thành không có Nguyên Anh cảnh, thành ra Khương Hy cũng không cần phải cố kỵ làm gì cả.
Hắn mỉm cười hướng Trầm gia chủ truyền âm:
“Trầm đạo hữu, không cần phải đề phòng đến thế, ta cũng không có ý xấu”.
Trầm gia chủ nghe vậy liền cười lạnh truyền âm lại:
“Đại sư, ngươi nói vậy thì ta sẽ tin sao?”.
Khương Hy vẫn giữ ý cười trên miệng rồi truyền âm tiếp lời:
“Ta là Phù đạo đại sư, cần gì phải lừa dối ngươi làm gì?”
Trầm gia chủ im lặng, ánh mắt có chút hơi đổi rồi quan sát Khương Hy thật kỹ, những lời kia xác thực có chút đạo lý.
‘Đại sư’ đã là danh hiệu đức cao vọng trọng rồi, nào có rảnh hơi đi nói dối làm gì, chưa kể từ Trúc Cơ cảnh trở về sau, tu sĩ cũng không tiện nói dối, mà nhất là với những người thuộc luyện hồn nhất mạch.
Luyện hồn nhất mạch nếu nói dối thì một khi gặp phản phệ sẽ cực kỳ thảm, thảm đến mức không thể nào tả được.
Khương Hy cũng biết chuyện này nên hắn cũng có chút hơi lo nhưng từ sau khi tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thì hắn lại nhận ra một điều.
Môn thần thông này xác thực có thể che một phần nghiệp lực cho hắn, nói thẳng ra, trong câu của hắn chỉ cần chứa hai phần giả thôi thì nghiệp lực sẽ không quấn lấy thân. Nhiều hơn một chút thì nghiệp lực mới xuất hiện.
Mà một câu có một phần giả lọt vào trong cũng đủ hóa thành một lời nói dối rồi. Thẳng thắn nhận định, đây chính là ăn gian.
Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ đích thực là thần thông có thể lách qua một phần mọi loại định luật của tu chân.
Quả nhiên, thần thông thoát thai từ Nguyên Anh công pháp không phải là vật phàm.
Bất quá trên đời này trừ bỏ Khương Hy cùng Tuyết Lam ra thì không ai biết đến sự tồn tại của thần thông này cả, đến tiểu Hoàng thân cận với hắn cũng không có tư cách được biết nữa là.
Trầm gia chủ trầm mặc một hồi rồi nói ra:
“Đại sư có thể cáo danh một chút được chứ?”.
Khương Hy mỉm cười, từ tốn đáp lại:
“Ta gọi Vô Nhai”.
Trầm gia chủ gật nhẹ đầu rồi nói:
“Vô Nhai đại sư, hạnh ngộ, ta gọi Trầm Thiên. Hiện tại khuyển tử đang trọng thương nên ta không tiện ở lại để tiếp chuyện với đại sư, mong đại sư bỏ quá cho”.
Khương Hy cười cười đáp:
“Không sao, Trầm đạo hữu cứ thong thả”.
Trầm Thiên mỉm cười gật đầu, chân định bước đi nhưng đột nhiên lại dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói ra:
“Chuyện kia mong Vô Nhai đại sư giải quyết cho”.
‘Chuyện kia’ trong miệng Trầm Thiên chính là sự kiện ngày hôm qua, bởi vì có dính líu với Thư Viện nên chuyện này cần phải nhờ Khương Hy mở miệng xác nhận thì đám thư sinh trong thành mới yên phận lại được.
Dù sao Trầm gia có thể chịu thiệt một chút nhưng con trai hắn cũng đã nhận được một hồi cơ duyên rồi.
Trầm Thiên còn đang lo đứa con bất thành khí này của hắn về sau sẽ ra sao đây thì nhờ vào Trấn Tự Phù, con trai của hắn bắt buộc phải thay đổi, hơn nữa loại thay đổi này lại rất tốt.
Chỉ cần không trầm luân vào con đường bại hoại thì đường nào Trầm Thiên cũng chấp nhận cả, cho nên ở trong đầu hắn, một chuyến này không lỗ.
Khương Hy hiểu ý Trầm Thiên là gì cho nên hắn liền mỉm cười đáp lại:
“Chuyện này ta sẽ xử lý”.
Vừa dứt lời, hắn liền chuyển ánh mắt sang nhìn hai tên nô bộc kia một chút, bọn hắn đã sớm nhận được mệnh lệnh rồi nên cũng không có gì bất ngờ, cho nên liền cung kính khom người nói ra:
“Tiểu nhân sẽ làm ngay”.
Trầm gia lo lắng đám thư sinh nhưng trên thực tế, vấn đề xuất phát lại là từ dân chúng, dân chúng vốn vô tri, bọn họ tiếp nhận thông tin theo chiều hướng nào thì cũng sẽ mặc định sự việc theo chiều hướng đó.
Thư sinh có đông thì cũng không đông bằng dân chúng. Nhân loại là tộc loại sinh sống theo quần thể và đồng thời cũng ảnh hưởng lẫn nhau, dân chúng chỉ cần cho rằng Trầm nhị thiếu gia đã thành tâm tạ lỗi thì đám thư sinh kia cũng từ từ chấp nhận thôi.
Trong sớm chiều có thể không có tác dụng nhưng dần dần đám thư sinh cũng sẽ chấp nhận sự thật này bởi thời gian thực sự có thể an bài được tất cả mọi chuyện.
Hai tên nô bộc kia đã sớm nhận được lệnh của Khương Hy rồi nên chỉ cần đi loan một chút tin đồn là đủ, lấy miệng lưỡi của thế gian thì mọi sự rồi cũng sẽ đi vào quỹ đạo thôi.
Trầm gia sẽ không có vấn đề gì mà Khương Hy cũng thu về được không ít lợi ích.
Thân phận Phù đạo đại sư của hắn rất nhanh sẽ được truyền ra bên ngoài thôi, đám thư sinh kia nhất định sẽ đến bái phỏng một chuyến.
Dù sao Nho đạo nhất mạch cũng gắn liền với Phù đạo, hơn nữa Khương Hy còn dám nâng Thư Viện lên để nói chuyện thì trong mắt đám thư sinh này, hắn cũng chính là thư sinh, hơn nữa còn là thư sinh có tư cách.
Thư sinh có tư cách cùng thư sinh bình thường khác biệt nhau rất xa bởi cụm ‘có tư cách’ kia rất có ý vị.
Người ‘có tư cách’ được gọi là thư sinh thì tự nhiên chính là môn đồ của Thư Viện.
Nhập Thư Viện tức thư sinh, đây cơ hồ đã là chân lý rồi, không có bất cứ điểm dối trá nào cả.
Lấy lượng tri thức khổng lồ ở trong đầu Khương Hy thì hắn hoàn toàn dư sức khiến cho đám thư sinh kia tin phục.
Chỉ cần bọn hắn tin phục, nhân tức của hắn tự nhiên càng cường, đây chính là cái lợi hắn nhận lại được.
Và đương nhiên, mấu chốt trong chuyện này là chính miệng hắn không được nói ra mình đến từ Thư Viện. Nếu không chính bản thân hắn sẽ nghênh đón phiền phức.
...
Trầm Thiên không hiểu ý của Khương Hy là gì nhưng nhìn vào những gì được thể hiện, hắn lại có cảm giác tin tưởng không lý do.
Loại cảm giác này đối với một gia chủ như hắn mà nói thì rất nguy hiểm nhưng tu luyện đến tầng cấp này thì tự nhiên biết tầm quan trọng của trực giác.
Trực giác sẽ không dối lừa bản thân, đây chính là chân lý bất di bất dịch của tu chân giới rồi.
Trầm Thiên bình tĩnh nhìn Khương Hy một hồi, hắn muốn cố gắng nhìn xem thử người này sâu cạn bao nhiêu nhưng càng nhìn, hắn lại đột nhiên nhìn thấy chính bản thân hắn nên nội tâm liền kinh hãi một tràng.
Loại thủ đoạn gì đây?
Sao ta lại thấy chính ta rồi?
Trầm Thiên có chút hoang mang nhưng rất nhanh liền đè xuống tâm tình của mình lại, mọi sự dù có quỷ dị thế nào thì trước mắt cũng phải rời khỏi nơi phát sinh đã.
Chỉ cần đến được nơi an toàn thì có thể từ tốn tìm hiểu.
“Vô Nhai đại sư đã nói như vậy thì ta cũng không nán lại thêm nữa. Ngày sau gặp lại!”.
Khương Hy mỉm cười gật nhẹ đầu, thanh âm mang theo nửa nhàn nhạt, nửa lôi cuốn vang lên:
“Trầm đạo hữu, ngày sau gặp lại!”.
Một câu này vừa ra, nội tâm Trầm Thiên liền chấn động một hồi, hắn đã cảm thấy tâm cảnh của mình có chút không ổn rồi, cho nên liền vội vàng mang theo con trai cùng Minh lão sớm rời đi.
Đến cả việc đưa linh thạch cũng xem như ném ra sau đầu, Phù đạo đại sư còn thiếu tiền sao? Ý nghĩ này quả thật rõ vớ vẩn.
Khương Hy cũng không tiễn bọn hắn ra cửa làm gì, dù sao Trầm Thiên bây giờ còn đang hận không thể tránh xa hắn đây, hắn đích thân đi tiễn chỉ khiến tên kia co giò bỏ chạy thôi.
Việc này để cho nô bộc đi làm là được rồi.
...
Ba người Trầm Thiên vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng một mạch trở về Trầm gia, bọn hắn không lựa chọn phi hành vì muốn để cho thế nhân thấy, bọn hắn quang minh chính đại đến thăm thì cũng quang minh chính đại trở về.
Trầm Thiên đã lộ mặt nên sau ngày hôm nay bản thân hắn sẽ gặp chút rắc rối nhưng cũng không sao cả, so với cái rắc rối công địch toàn thiên hạ kia thì chẳng có cái rắc rối nào hắn không xử được.
Minh lão suy nghĩ một chút liền nói ra:
“Bẩm gia chủ,...”.
“Dùng truyền âm, đừng nói miệng, nơi này vẫn còn trong phạm vi cảm ứng của Vô Nhai đại sư”, Trầm Thiên đột nhiên truyền âm ngắt lời.
Minh lão liền minh bạch ý của Trầm Thiên nên nhẹ gật đầu một cái rồi truyền âm đáp lại:
“Bẩm gia chủ, người kia thực sự là Phù đạo đại sư sao?”.
Trầm Thiên không suy nghĩ nhiều, hắn truyền âm nói: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“Là Phù đạo đại sư, hơn nữa thượng vị chắc chắn đã lâu, tạo nghệ Phù đạo rất sâu. Lớp phù trận ở ngoài trạch viện kia xem như ta dốc hết vốn liếng cũng phá không nổi”.
Minh lão đã sớm biết sự tồn tại của phù trận, dù sao Trầm Thiên đi vào trạch viện cũng chính là đi qua thông đạo của phù trận nên lão cũng không có gì nghi ngờ cả.
Bất quá lão cũng có chút giật mình khi biết Trầm Thiên vậy mà lại không phá được cái phù trận đó.
Suy nghĩ một hồi, lão nói ra:
“Gia chủ xin ra lệnh, ta sẽ tức tốc đi làm ngay”.
Sự tồn tại của một vị Phù đạo đại sư đối với Tinh Nguyên Thành chắc chắn không hề nhỏ.
Tòa phù trận kia lại càng là đại sự. Không nói đến các lão tổ Kim Đan cảnh thì thực lực của Trầm Thiên cũng nằm trong ba vị trí đầu dưới Kim Đan cảnh của Tinh Nguyên Thành.
Lấy loại thực lực này còn không phá được cái phù trận kia thì cũng nói thẳng ra một chuyện.
Lão tổ Kim Đan cảnh không ra, vị đại sư kia liền vô địch.
Chưa kể vị đại sư này đến Tinh Nguyên Thành không rõ mục đích nên lại càng khiến cho Minh lão lo lắng không thôi, cho nên lão mới cần Trầm Thiên ban cho một mệnh lệnh để lão đi giải khai nỗi lo này.
Trầm Thiên quen biết Minh lão đã lâu, tự biết lão vẫn sẽ luôn trung tâm với Trầm gia, vì vậy, sau khi suy nghĩ một hồi thì hắn truyền âm lại:
“Minh hộ pháp, ngươi mau đi tìm hiểu danh tính của Vô Nhai đại sư, xem thử nhân mạch của hắn thế nào, nếu có thể thì tìm đến Quan Nhân Các, giá cả bao nhiêu ngươi không cần quản, ta chỉ cần biết kết quả là được”.
Nghe vậy, Minh lão liền nghiêm túc khom người truyền âm đáp:
“Vâng, thưa gia chủ”.
Trầm Thiên gật nhẹ đầu, sau đó liền gia tăng một chút tốc độ để trở về.
Về phần Trầm nhị thiếu gia thì bây giờ hắn cũng đã tỉnh táo lại, mặc dù trạng thái còn không tính là tốt nhưng đại khái cũng ổn định được không ít rồi.
Đi được một hồi, hắn đột nhiên mở miệng nói:
“Phụ thân”.
Cước bộ của Trầm Thiên có chút hơi dừng lại rồi nghiêng đầu ra sau nói:
“Có chuyện gì?”.
Trầm nhị thiếu gia đáp:
“Người có cần mua chút tàu hũ về không?”.
Minh lão: “...”
Thiếu gia, có những việc không nên nói ra ngoài.
Trầm Thiên: “...”
Đồ hỗn trướng này sao lại có lá gan lớn thế này rồi?
Không được, về nhà phải răn dạy lại một phen mới được.
...
...
Trạch viện.
Người đã đi hết, trong vườn đương nhiên cũng chỉ còn lại một mình Khương Hy, cho nên hắn liền từ tốn nâng Hắc Trúc Bút lên tiếp tục họa phù.
Trải qua một giấc ngủ ngày hôm qua, thần hồn của hắn cũng đã được chữa trị không ít rồi, cho nên trước mắt hắn vẫn sẽ lưu lại Tinh Nguyên Thành để tiếp tục khôi phục đến toàn thịnh, đồng thời cũng tìm hiểu một chút tin tức của Văn Đồng Quỳ Liên.
Ngày hôm qua, hắn đã đánh với nàng một trận nên chuyện này cũng không còn bia mật gì. Vì vậy hắn liền cáo tri lại vị trí của nàng cho Dạ Ma rồi để thu lại được chút phần thưởng nho nhỏ, đồng thời thông qua Dạ Ma, hắn cũng nắm được không ít tin tức của Quỳ Liên.
Sau trận chiến với hắn, nàng vẫn còn dư sức đi giết thêm gần một trăm sát thủ Dạ Ma cùng đệ tử chính phái khác. Số lượng tử thương bây giờ đã sớm vượt qua một ngàn người rồi, đồng thời tiền thưởng của nàng cũng tăng mạnh thành bốn trăm vạn.
Khương Hy thấy thế liền cảm khái không thôi.
Hắn có nên đợi số tiền này tăng thêm rồi mới hành động không đây?
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!