Thiên phú của Quỳ Liên phải dùng từ khủng bố để hình dung, loại thiên phú này của nàng đặt tại thế hệ hoàng kim cũng đủ đi liều mạng với Thương Nguyên được rồi.
Bây giờ hắn mới hiểu tại sao nàng có lá gan bước vào Bắc Nguyên, bởi vì nàng cực mạnh, nàng mạnh đến mức không lo bị vây công, cũng không lo bị tu sĩ cao giai hơn chặn đường.
Tu chân giới có nguyên tắc của mình, Quỳ Liên chỉ mới Trúc Cơ cảnh cho nên tu sĩ từ Kết Đan cảnh trở lên không được quyền tấn công nàng.
Kể cả âm thầm giải quyết nàng cũng không được.
Khương Hy không tin Đại Ma Thiên Cung không cử cường giả âm thầm đi thủ hộ nàng, thậm chí cường giả đó còn đang nhìn chằm chằm vào trận chiến này đây.
Bất quá hắn cũng không dám nghĩ quá nhiều về vị kia được bởi hắn dám chắc vị đó là cường giả Nguyên Anh cảnh.
Bắc Nguyên có rất nhiều đại năng Nguyên Anh cảnh đến từ lục đại thế lực cùng các thế lực nhất lưu, Ma Cung có điên mới để một mình Quỳ Liên chạy đến Bắc Nguyên.
Theo sau nàng chắc chắn có đại năng Nguyên Anh cảnh, thậm chí số lượng không chỉ một người.
Đương nhiên, hắn cũng đang mong Dạ Ma cho trưởng lão Ngọc Diện nhìn chằm chằm vào hắn để đỡ áp lực đây.
Nhưng chỉ là mong mà thôi, tuy rằng hắn nghĩ Dạ Ma xem trọng hắn nhưng cũng không có nghĩa hắn đáng giá để Dạ Ma mời trưởng lão Ngọc Diện xuất quan.
Bất quá hiện tại hắn không nghĩ được nhiều đến thế bởi từng đoàn hắc khí kia đã dần dần xâm thực vào Thủy Hà Giá Y của hắn rồi.
Quỳ Liên nói đẳng cấp thần thông của hắn không đủ không phải liên quan đến lĩnh ngộ thần thông, mà liên quan đến nguồn gốc của thần thông.
Thủy Hà Giá Y thoát thai từ Lưu Thủy Quyền Pháp, đây chỉ là một bộ chiến kỹ bậc Luyện Khí cảnh thôi, cho dù có hóa thành thần thông thì cũng chỉ dùng để chống lại các môn chiến kỹ thuộc cấp Trúc Cơ cảnh.
Và đây cũng là môn thần thông yếu nhất của Khương Hy trong khi môn thần thông Quỳ Liên đang dùng đây chí ít cũng thoát thai từ chiến kỹ Trúc Cơ cảnh.
Không cần so cũng biết được bên nào mạnh hơn rồi.
Khương Hy đương nhiên hiểu được điều đó nhưng hắn cũng không dám thu Thủy Hà Giá Y về, không có Thủy Hà Giá Y thì tốc độ xâm thực sẽ càng nhanh hơn, hắn lại càng không có thời gian để suy nghĩ.
Hắc khí mỗi lúc một nhiều, trong chốc lát, không gian xung quanh Khương Hy đã không còn một chỗ nào gọi là trắng xóa của Tuyết nữa rồi.
Thay vào đó là một màu đen vô tận tối om như mực.
Mắt không thể thấy, linh thức không thể nhìn xuyên, Khương Hy chính thức trở thành một người ‘mù’.
Coi như mở Thiên Nhãn Phù ra thì cũng vô dụng, hắn biết chắc Quỳ Liên cũng đang ở trong không gian này, cho nên tâm thần của hắn bây giờ cực kỳ căng thẳng.
Từ trước đến nay Khương Hy luôn luyện tập cảm tri của thân thể không ngừng để tránh lệ thuộc vào linh thức nhưng điều đó không có nghĩa cảm tri của hắn mạnh.
Hắn không phải Hiên Minh, cho nên không thể sở hữu ngũ giác mẫn cảm được, không gian hắc khí này rất quỷ dị, không chỉ tầm nhìn bị che đi mà thanh âm cũng hạn chế rất nhiều.
Nơi Khương Hy đánh với Quỳ Liên không có phong tuyết, cũng không có hung thú nên thanh âm duy nhất phát ra chính là từ bọn hắn.
Bây giờ bọn hắn không phát lực thì không gian này đột nhiên yên tĩnh một cách lạ thường.
Giữa lúc này, Khương Hy bất ngờ khẽ rên lên một tiếng đau đớn, sau lưng hắn xuất hiện một vết toạc không nhỏ, máu từ đó chảy ra cực kỳ nhiều.
Không đợi hắn làm ra phản ứng kế tiếp thì một vết thương khác lại xuất hiện ở trên chân, đồng dạng, máu cũng chảy ra không ngớt.
Thấy vậy, hắn liền cắn răng triệu hồi Dục Hỏa thiêu đốt hai vết thương đó, đồng thời cũng gọi Đại Địa Thủ Hộ ra phòng thủ bản thân.
Thuỷ Hà Giá Y ngăn không nổi mấy chiêu này.
Quả nhiên, những đòn tấn công tiếp theo đánh vào người hắn liền không tạo ra bất cứ thương tích nào cả, hắn cũng dựa vào đó rồi phán đoán một chút hướng di chuyển cùng ra đòn của Quỳ Liên.
Dần dần, hắn cũng nắm bắt được hướng tấn công của nàng nhưng xác suất chính xác vẫn không cao, ngược lại Đại Địa Thủ Hộ cũng không thể một mực duy trì được.
Trầm mặc một vài giây, Khương Hy nhanh chóng rút ra một trương phù nhưng đáng tiếc, trương phù còn chưa kịp hiển uy thì đã sớm bị hắc khí xâm thực rồi.
Hắn liền nhịn không được tặc lưỡi một tiếng. Tử vong ý cảnh quả nhiên phiền nhiễu.
Nếu sát chi ý cảnh có tác dụng tạo ra hiệu ứng rỉ máu liên tục thì tử vong ý cảnh lại có tác dụng xâm thực.
Vạn vật đều có thể bị tử vong xâm thực, phù lục, pháp khí hay thần thông cũng không ngoại lệ. Thủy Hà Giá Y đã bị xâm thực gần hết rồi cho nên mới không cản nổi các đòn tấn công của Quỳ Liên.
Đồng dạng, môn thần thông này của hắn... cũng phế rồi.
Tử vong ý cảnh mang đúng ý nghĩa của nó, là chân chính đem lại tử vong, bất cứ thứ gì bị xâm thực thì vĩnh viễn sẽ không thể vãn hồi.
Thủy Hà Giá Y theo Khương Hy không lâu và hắn cũng rất ít khi dùng đến nên bị mất cũng không sao, chỉ là hiện tại hắn cũng không dám tế ra môn thần thông khác vì sợ sẽ bị xâm thực rồi hủy luôn.
Muốn chống đối lại không gian hắc khí này của Quỳ Liên thì trước mắt hắn nghĩ ra ba cách.
Cách đầu tiên là ngộ ra ý cảnh đối lập, sinh mệnh ý cảnh. Cách này tạm thời Khương Hy chịu thua, độ khó quá cao.
Cách thứ hai là ngộ ra quang chi ý cảnh, dùng sức mạnh của quang minh để thanh tẩy không gian đêm tối này. Đáng tiếc, cách này cũng không dùng được, Khương Hy không phải người của Thần Điện.
Cách thứ ba đơn giản hơn, là đợi cho Quỳ Liên thu chiêu về. Cách này Khương Hy dùng được bởi hắn biết đặc điểm của tử vong ý cảnh.
Tử vong ý cảnh bá đạo đến thế đương nhiên sẽ không chỉ ảnh hưởng mỗi đối phương mà nó còn ảnh hưởng lên cả người thi triển.
Nói trắng ra thì càng dùng tử vong ý cảnh, song phương mỗi lúc một tiến gần đến Quỷ Môn Quan, vấn đề cấp thiết nhất là ai đi vào đó trước thôi.
Quỳ Liên chịu thương từ Hạo Hãn Toái Thần Chỉ, thương thế của nàng không nhỏ. Khương Hy chịu thương nhiều kiểu, nhìn qua thì hắn trông có vẻ thảm hơn nhưng thực tế lại chịu thương ít hơn nàng.
Bất quá sinh mệnh lực của Quỳ Liên cường hãn hơn hắn, tu vi cũng cao hơn hắn nên tính ra thì song phương không ai có lợi thế hơn ai cả.
Cuộc chiến này phải xem thử ai chống chịu tốt hơn thôi.
...
Năm phút sau, Thủy Hà Giá Y ‘vẫn lạc’, thần thông phòng thủ đầu tiên của Khương Hy đã chính thức biến mất.
Hắn liền điều chuyển linh thức kích hoạt Nhân Phù, Đại Địa Thủ Hộ ngay lập tức sáng lên, một luồng hoàng quang ngay lập tức bao phủ lấy cơ thể hắn để chống đỡ lại xâm thực.
Đồng thời, Địa Khí dưới lòng đất cũng nhanh chóng thoát ly mặt đất để gia trì cho Đại Địa Thủ Hộ luôn luôn đạt đến trình độ đỉnh phong. Hiển nhiên cùng lúc này, phòng thủ của Khương Hy cũng đạt đến trình độ kinh dị nhất.
Mọi đòn tấn công Quỳ Liên đánh về phía hắn đều vô dụng, không một tổn thương nào được tạo ra cả, hơn nữa bản thân nàng cũng phải chịu sự hao hụt của pháp lực.
Bất quá sống trong chăn mới biết chăn có rận.
Địa Khí chung sống với hắn hơn mười năm nay nhưng cũng không ưa thích gì hắn đâu, cho nên càng hấp thụ Địa Khí vào Đại Địa Thủ Hộ thì sắc mặt hắn càng nhăn nhó lại đau đớn.
Khương Hy hiểu rõ đặc tính này của Địa Khí nhưng hắn vẫn kiên quyết không ngừng hấp thụ Địa Khí bởi một phần là để chống lại xâm thực, một phần là để kiểm tra cấp độ lĩnh ngộ tử vong ý cảnh của Quỳ Liên.
Địa Khí là tiên thiên linh khí, phẩm chất còn cao gấp mấy lần Ngũ Hành Linh Khí, thậm chí Quý Thủy linh khí cùng Nhâm Thủy linh khí cao cấp nhất cũng không ăn lại được Địa Khí.
Cho nên xâm thực của Quỳ Liên không ‘nhai’ được Địa Khí của tự nhiên.
Cũng may nhờ có Ngân Diện che nhắn lại nên Quỳ Liên sẽ không nhìn ra được sắc mặt khó coi kia của hắn, nàng rất thông minh, nếu phát hiện được hắn có thủ đoạn chống đỡ được tử vong ý cảnh của nàng thì nàng hẳn phải thu lại thôi.
Quả nhiên, không qua hai phút, đám hắc khí kia mỗi lúc một tản ra rồi biến mất. Khương Hy cũng từ từ thu Đại Địa Thủ Hộ lại rồi nhìn về phía trước.
Quỳ Liền bây giờ so với lúc trước thì tàn tạ hơn không ít, bộ y phục của nàng đã bị xâm thực hơn phân nửa, khí tức cũng uể oải hơn trước.
Đặc biệt là sắc mặt của nàng giờ đây đã có chút tái xạm lại rồi, vết thương ở vùng bụng lại bắt đầu rỉ máu không ngừng.
Nàng hướng hắn nói ra:
“Ngươi là gián sao?”.
Khương Hy: “...”
Ngươi có thể nói một câu nào hay ho hơn một chút được không?
Vừa mở miệng ra đã so sánh hắn với gián rồi, mặc dù hắn đúng là sống dai như gián thật nhưng ‘được’ so sánh với côn trùng cũng không vinh quang gì đâu.
Hắn cười trừ một, hai tiếng rồi nói:
“Văn Đồng cô nương, ngươi cũng không kém đâu”.
Nghe vậy, Quỳ Liên hừ lạnh một tiếng, trường tiên liền vung về phía trước, huyết vụ một lần nữa lại hiện ra.
Khương Hy nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên tránh né, phương hướng tấn công thế này hắn đã sớm quen, tự nhiên có thể tránh được.
Đồng thời, trong tay hắn xuất hiện không ít phù lục rồi ném ra.
“Kim Quang Phù”.
Kim quang xuất hiện bắn thẳng về phía Quỳ Liên không ngừng, mỗi đạo lại có quỹ tích di chuyển khác nhau, trong nhất thời, Quỳ Liên căn bản không có lối thoát.
Nàng cắn răng vận pháp lực cùng linh thức của mình lên, từng mảnh vỡ thủy tinh bất ngờ xuất hiện bao bọc lấy nàng.
“Thần thông - Tử Linh Minh Kính”.
Ngựa quen đường cũ, từng đoàn kim quang này liền bị Tử Linh Minh Kính phản chiếu vào nhau rồi tự hủy.
Khương Hy sớm biết sẽ như vậy nên một tay liền vung ra phía trước vận dụng Cách Không Khiển Vật thay đổi quỹ đạo di chuyển của kim quang để tránh né các mảnh vỡ thủy tinh kia.
Nhưng không ngờ, phản ứng của Quỳ Liên lại nhanh hơn dự tính trước đó, nàng tính toán được đường di chuyển của kim quang để di chuyển các mảnh vỡ kia theo để phản đòn.
Thậm chí nàng phản ứng nhanh đến mức phải khiến một vài đạo kim quang bắn ngược trở về phía hắn.
Thấy vậy Khương Hy lại tiếp tục ném Kim Quang Phù ra đấu tiếp với nàng, xem ai chịu đựng được lâu hơn.
Nhưng cũng cùng lúc đó, một tay khác của hắn âm thầm vòng ra sau lưng rồi dùng Hắc Trúc Bút họa một đạo phù.
Ngay tại thời điểm kim quang bị triệt tiêu hết, đạo phù văn kia chính thức hoàn thành. Quang mang tỏa ra từ nó mạnh đến kinh hồn.
Con ngươi của Quỳ Liên ngay lập tức co lại, thần sắc nổi lên kiêng kỵ sâu rồi nhanh chóng gọi lên Tử Ma Quán Trung.
Hư ảnh ma quỷ khổng lồ lại phá mặt đất chui lên như thủy triều, đến cả chỗ đứng của Khương Hy cũng không thoát khỏi ảnh hưởng.
Khu vực mấy chục mét xung quanh Quỳ Liên ngay lập tức bị phủ lên một tầng khí tức ô uế, mặt tuyết trắng ngần không tỳ vết kia nay đã hóa vàng đến úa tàn.
Đối diện với thần thông này, Khương Hy không ngại, hắn từ tốn nâng Hắc Trúc Bút lên trên trời rồi chém về phía nàng.
“Trảm Tự Phù”.
Trảm Tự Phù, năng lực đúng như tên, chính là trảm, không cần biết cái gì trảm, đây chỉ đơn thuần là một trảm đơn nhất.
Trảm Tự Phù hiển hóa ra một đạo bạch quang khổng lồ rồi giáng xuống Tử Ma Quán Trung, khí tức sâm nhiên tỏa ra hình thành một đại thế ép xuống phía dưới.
Khương Hy không dám lưu lực phòng thủ nữa, nàng mạnh quá nhiều ngoài sức tưởng tượng, cho nên hắn bắt buộc phải xuất thủ toàn lực.
Nhân tức của hắn đã được cô đọng rất nhiều nên một chiêu Trảm Tự Phù này trừ bỏ mang theo đại thế nghiền ép thì sức hủy diệt của nó cũng không kém bất cứ một chiêu thần thông nào.
Oanh!
Va chạm xảy ra, xung lực tản ra xung quanh liền hóa thành cương phong thổi lên không biết bao nhiêu là tuyết vụ, trên mặt đất ngay tức khắc xuất hiện một cái rãnh cực kỳ sâu, hơn nữa vẫn còn một mực kéo dài về phía trước.
Từng đạo u hồn ma quỷ gầm thét lên như đau đớn, thanh âm thê lương cùng sầu não vang lên khắp nơi.
Đầu óc của Khương Hy bị một luồng âm thanh vô định này chấn sát đến choáng váng hết cả lên, linh thức của hắn bị nhiễu loạn không ngừng.
Sắc mặt hắn ngay lập tức liền đại biến.
Không tốt!
Phốc!
Giữa lúc này, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái trắng như tờ giấy, hai con ngươi hắn run run nhìn xuống một bên bụng trái của mình.
Bàn tay xinh đẹp của Quỳ Liên không biết từ lúc nào đã găm thẳng vào bên trong rồi.