Khương Hy không nhận ra được trung niên nhân này bởi linh thức của hắn không phát hiện ra được nhưng nhờ có sắc dục ý cảnh, tầm nhìn của hắn được chi tiết hơn rất nhiều.
Trung niên nhân này rất mạnh, tu vi có lẽ rơi vào Kim Đan cảnh đỉnh phong nhưng so với Vũ Nhạc thì vẫn thua một bậc.
Đám người Khương Hy thấy hắn đến liền đứng dậy hành lễ, trung niên nhân từ tốn bước đến cười cười nói ra:
“Các vị tiểu hữu đến bản lâu quả thực như rồng đến nhà tôm, bản lâu không thể đón tiếp chu đáo được”.
Mộc Hoa Cương mỉm cười đáp lại:
“Thẩm lâu chủ quá lời rồi, chúng ta không dám làm phiền đến người”.
Vạn Xuân Lâu thuộc Thẩm gia, tự nhiên lâu chủ là trưởng lão của Thẩm gia, chuyện này cũng tương tự như Tưởng Thôi của Trầm Thiên Bảo Lâu vậy.
Vạn Xuân Lâu chủ gật đầu nói tiếp:
“Nghe nói các vị tiểu hữu muốn đấu pháp lực ở đây?”.
Mộc Hoa Cương gật đầu, thần sắc vẫn nhã nhặn như cũ khó khiến người ghét bỏ được, hắn từ tốn đáp:
“Đúng như Thẩm lâu chủ đã nghe qua, ta cùng một vị bằng hữu khác muốn so tài một chút nhưng tại Vạn Xuân Lâu không được đấu pháp nên đành chọn phương thức đấu pháp lực, hi vọng quý lâu không phiền”.
Vạn Xuân Lâu chủ nghe vậy liền trầm mặc một hồi rồi mỉm cười nói ra:
“Đấu pháp lực còn phải nhìn tạo nghệ, các vị tiểu hữu hẳn không quen cách đấu này nên đề phòng hậu quả bất trắc, ta muốn ở đây quan sát đồng thời ra tay ngăn chặn nếu dư lực tản ra quá mạnh. Không biết các vị tiểu hữu có vấn đề gì không?”.
Mộc Hoa Cương suy nghĩ một chút, cảm thấy những lời này cũng không phải không có lý. Khương Hy có kinh nghiệm đấu pháp lực nhưng hắn lại không có, khả năng khống lực không đủ sợ sẽ gây ra một chút phiền phức.
Vạn Xuân Lâu chủ tự mình ở đây áp trận thì hậu hoạn có thể tránh được, mặt khác, có bốn người cùng làm trọng tài thì trận đấu này sẽ công minh hơn nhiều lần.
Chưa kể tầm mắt của tu sĩ Kim Đan cảnh rất cao, chí ít có thể nhìn ra được những điểm ba người Kế Trường Minh không nhìn ra.
Mộc Hoa Cương khác Khương Hy, hắn không nhìn ra được tu vi cụ thể của Vạn Xuân Lâu chủ bởi tu vi của hắn thấp hơn quá nhiều.
Còn Khương Hy thì đã từng một lần đạp chân vào Kim Đan cảnh đỉnh phong rồi nên hắn biết tại cảnh giới này sẽ tạo ra cho người khác áp lực như thế nào.
Nói chung dưới Nguyên Anh cảnh không ai có thể che giấu được cảnh giới trước mặt hắn.
Mộc Hoa Cương quyết định xong liền quay sang nhìn Khương Hy nói:
“Khương đạo hữu thấy thế nào?”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Ta không có vấn đề gì”.
Không có vấn đề gì mới là lạ, Vạn Xuân Lâu chủ ngay từ đầu đã biết được bọn hắn vào trà viện rồi, dù sao danh khí của các thiên kiêu này rất lớn, người của Vạn Xuân Lâu nhất định sẽ lưu ý.
Đây là lần đầu Khương Hy lộ mặt thật ra bên ngoài cho người khác thấy trừ Sử Quân nên Vạn Xuân Lâu chủ không thể nào nhận ra được hắn.
Bất quá dưới con mắt của người này, hắn cùng Mộc Hoa Cương chắc chắn đồng cân đồng hạng, đều là thiên tài Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều.
Vạn Xuân Lâu chủ nhận ra đám người Mộc Hoa Cương nhưng không nhận ra được thân phận của Khương Hy, vì vậy hắn lựa chọn nán lại đây cũng là để quan sát.
Khương Hy tạm thời chưa muốn dính dáng trực tiếp đến Thẩm gia nhưng vì Vạn Xuân Lâu chủ đã tự tìm đến cửa thì hắn cũng không thể tùy tiện từ chối được, chỉ có thể từ tốn tìm cách ứng phó thôi.
Mộc Hoa Cương nhận được câu trả lời xong liền gật đầu hướng Vạn Xuân Lâu chủ nói ra:
“Vậy phiền Thẩm lâu chủ rồi”.
Vạn Xuân Lâu chủ mỉm cười đáp lại:
“Không có gì”.
Sau đó, hắn liền từ tốn lui lại phía sau ngồi quan sát, đám người Kế Trường Minh cũng không kiêu ngạo ngồi ngang hàng mà lui ra sau khoảng tầm hai gang tay.
Thiên kiêu rất tài giỏi, là vì sao tinh tú trên bầu trời của tu chân giới này nhưng cũng không vì thế mà đi kiêu ngạo khắp nơi.
Tu sĩ Kim Đan cảnh không có ai yếu cả, đều là tinh anh trong số hàng ngũ tinh anh, thậm chí có người còn từng là thiên kiêu thế hệ trước, thực lực hoàn toàn vượt trội đám thiên kiêu đời này.
Đám người Kế Trường Minh dù có tầm mắt cao đi chăng nữa thì cũng phải nhìn xem mình đang nhìn ai và đang so với ai.
Thiên kiêu có giá trị đấy nhưng một khi chết giữa đường thì giá trị còn không bằng một tu sĩ đồng giai bình thường.
Thiên kiêu là kiêu ngạo nhưng cũng là bi ai.
...
...
Vì cả Khương Hy cùng Mộc Hoa Cương đều muốn yên tĩnh nên Vạn Xuân Lâu chủ liền lệnh cho tất cả phục vụ ở nơi đây đi ra ngoài.
Về phần những khách nhân khác thì cũng đuổi không kém. Tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong đã mở miệng trục khách thì ai dám phản kháng, chưa kể Vạn Xuân Lâu không thiếu khách, thiếu đi một, hai người cũng chẳng ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
Không qua năm phút, toàn bộ trà viện bây giờ chỉ còn lại nhóm người Khương Hy cùng Vạn Xuân Lâu chủ thôi, Mộc Hoa Cương liền thở nhẹ ra một hơi, hai mắt ánh lên một tia phong mang, hắn mỉm cười nói:
“Khương đạo hữu, xin chỉ giáo”.
Khương Hy từ tốn làm một chén trà Minh Hà rồi mỉm cười đáp:
“Mộc đạo hữu, mời”.
Mộc Hoa Cương nâng một tay lên tạo thành thế chưởng, pháp lực trong người hắn tuôn trào ra rồi tụ hội lại thành một khối cầu ở lòng bàn tay.
Khối cầu này có màu xanh ngọc thuần túy, độ tinh thuần của pháp lực cũng tương đối cao, công pháp của Mộc Hoa Cương tu luyện có lẽ cũng không dưới Thái Dương Thiên Công một chút nào.
Khối quang cầu xanh ngọc đó tụ hội lại không được bao lâu liền bắn thẳng về phía Khương Hy, phong mang mạnh vô cùng.
Vạn Xuân Lâu chủ thấy thế liền gật nhẹ đầu, lực khống chế quả thực mạnh hơn hẳn những tu sĩ đồng cấp, trong hàng ngũ dưới Kim Đan cảnh cũng được xem là một phường kỳ tài.
Khương Hy đối diện với chùm quang chói lóa này cũng không biến sắc một chút nào, hắn đưa một ngón tay lên đối ứng, một tia pháp lực màu đỏ hồng xen lẫn một chút ánh lục quang liền bắn ra.
Tia pháp lực này cực mảnh, tựa như sợi chỉ bình thường vậy, đám người Kế Trường Minh đột nhiên co rụt con ngươi lại, thần sắc khó thể nào tin nổi.
“Lực khống chế này...”, Vu Chúc Lan nhỏ tiếng thốt lên.
Tia pháp lực của Khương Hy rất nhanh, đồng thời cũng di chuyển linh hoạt như một con độc xà rồi đánh thẳng về phía chùm quang của Mộc Hoa Cương.
Oanh!
Va chạm diễn ra, trong phạm vi hai mét, từng ánh xanh ngọc tỏa ra khắp nơi như những con đom đóm đêm hè. Con ngươi Mộc Hoa Cương liền co rụt lại, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.
Chùm quang pháp lực của hắn đang bị phá dần đi, tia pháp lực đỏ hồng ánh lục kia di chuyển quá nhanh, đồng thời công kích cũng cực kỳ mạnh bạo.
Nó đi đến đâu, pháp lực của hắn đều không thể nào ngăn trở nổi.
Pháp lực trên người Mộc Hoa Cương lập tức tuôn ra như lũ quét rồi ồ ạt tứ phía về với mục đích ép chết tia pháp lực kia.
Khương Hy cũng nhận ra điểm này, hắn âm thầm truyền thêm pháp lực vào để duy trì tia pháp lực đó, đồng thời cũng gia tăng tốc độ của nó lên.
Tứ phương bị pháp lực xanh ngọc của Mộc Hoa Cương ngăn chặn, Khương Hy cũng không sợ, hắn nhanh chóng điều khiển tia pháp lực của mình lao vào tả xung hữu đột.
Ánh quang xanh ngọc tản ra xung quanh mỗi lúc một nhiều, cũng đồng nghĩa với pháp lực của Mộc Hoa Cương đang dần dần bị rút đi.
Hắn không khinh thị đối phương nhưng không nghĩ đến đối phương lại sở hữu lực khống chế nghịch thiên đến như vậy.
Pháp lực của Mộc Hoa Cương bây giờ hiện đang sử dụng ở mức Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều đỉnh phong nhưng hắn biết, kể cả hắn bộc phát pháp lực bậc Hợp Cửu Kiều ra thì cũng vô pháp đánh bại.
Bởi ngay từ đầu, hắn đã thua ở lực khống chế pháp lực rồi.
Lực khống chế càng mạnh thì thực lực cùng khả năng vượt cấp khiêu chiến của tu sĩ sẽ vô cùng kinh khủng.
Thiên kiêu sở dĩ mạnh là do công pháp bọn hắn tu luyện cũng như lực khống chế của bọn hắn vượt trội rất nhiều so với phổ thông, vì vậy bọn hắn mới có thể vượt cấp khiêu chiến được.
Mộc Hoa Cương không yếu, lấy thực lực hiện tại của hắn, đánh bại tu sĩ Kết Đan cảnh không khó nhưng giết thì không nổi.
Ánh mắt của hắn cũng rất độc, nhìn vào lực khống chế kia của Khương Hy, hắn liền biết Khương Hy hoàn toàn đủ sức giết chết tu sĩ Kết Đan cảnh.
Một bên thái dương hắn bất giác đổ ra một giọt mồ hôi, khóe miệng khẽ cong lên cười khổ nhưng Mộc Hoa Cương không chịu thua.
Hắn muốn biết khoảng cách hai bên cũng như giới hạn của bản thân cho nên quyết định kiên trì đấu tiếp, chưa kể, hắn cũng không phải không có lợi thế.
...
Khoảng ba mươi phút sau, trận đấu của đôi bên dần dần tiến vào trạng thái cao độ, từng ánh xanh ngọc tán ra xung quanh mỗi lúc một nhiều nhưng cũng cùng lúc đó, tia pháp lực của Khương Hy cũng đã chậm dần đi.
Đáy mắt hắn liền lướt qua một tia tinh quang rồi khẽ mỉm cười.
Mộc Hoa Cương xác thực rất thông minh, Khương Hy công nhận điều đó.
Mặt khác, đấu được một hồi, Khương Hy cũng phát hiện ra pháp lực của Mộc Hoa Cương nhiều kinh khủng, so với phổ thông thì cao hơn đã đành nhưng so với thiên kiêu lại còn nhiều hơn không ít.
Chỉ có duy nhất một thuyết pháp có thể giải thích cho hiện tượng này, đó là Mộc Hoa Cương thuộc luyện khí nhất mạch, pháp lực cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Không hổ danh thiên kiêu của Địa Cung, pháp lực khó dứt”.
Mộc Hoa Cương lắc đầu cười khổ đáp lại:
“Khương đạo hữu cũng không kém, xem như pháp lực của ta tương sinh với ngươi thì cũng không khiến ngươi lùi bước được”.
Khương Hy cười cười không pháp, pháp lực của Mộc Hoa Cương sinh ra từ việc hấp thụ Mộc linh khí còn của hắn sinh ra từ việc hấp thụ Thủy linh khí.
Ngũ Hành tương sinh, Thủy sinh Mộc.
Pháp lực của Khương Hy tuy mạnh nhưng đối đầu với Mộc Hoa Cương sẽ bị hấp thụ đi một phần nhưng cũng may bản chất pháp lực của hắn còn có Thực Dục Thiên.
Thực Dục Thiên đã bước vào đại thành chi cảnh từ lâu, cho nên lực cắn nuốt của nó cũng mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ cần pháp lực của Khương Hy bao phủ đến đâu thì nó đều có thể cắn nuốt được pháp lực của người khác.
Đương nhiên, loại cắn nuốt này không có khái niệm trả về, Khương Hy cũng không có lợi lộc gì từ việc cắn nuốt pháp lực của người khác, nhiều lắm cũng chỉ khiến đối phương thiệt thòi thôi.
Pháp lực của Mộc Hoa Cương cuồn cuộn như hồng thủy, pháp lực của Khương Hy liên miên bất tuyệt không dứt cho nên trận chiến của bọn hắn dù chuyển sang cao độ nhưng vẫn mang ý vị triền đấu không ngừng.
Đấu pháp lực không tạo được hiệu ứng thị giác cho người xem nhưng bù lại nó đem về không ít thể ngộ.
Vu Chúc Lan là luyện hồn nhất mạch, nàng hiểu được bản chất của đấu pháp lực rất nhanh, cho nên ở một bên nàng cũng đang âm thầm luyện tập khống chế pháp lực của bản thân mình.
Quan Mộng Hân cùng Kế Trường Minh tùy có chút chậm hơn nhưng bọn hắn cũng đang dần tiến vào trạng thái tự mình cảm thụ.
Về phần Vạn Xuân Lâu chủ, bên ngoài hắn vẫn trấn định như cũ nhưng bên trong lại âm thầm vận pháp lực lên rồi luyện tập khống chế.
Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân lại nhận được thể ngộ từ trận chiến của đám hậu bối nhưng hắn không phải người quá tự cao tự đại không biết mình.
Kim Đan cảnh đỉnh phong rất uy danh nhưng tại Thẩm gia, Nguyên Anh cảnh mới thực sự là bá chủ, một ngày không vào Nguyên Anh, thậm chí là không vào Hóa Nguyên thì hắn cũng không dám tự cao.
Huống hồ, hiện tại hắn đang phải chứng kiến một hậu bối sở hữu lực khống chế còn siêu việt chính bản thân mình.
Vạn Xuân Lâu chủ sống đủ lâu, thấy đủ nhiều loại người, thậm chí đến hoàng tử cùng công chúa cũng đã thấy qua không ít lần nhưng chưa có ai khiến hắn phải rung động đến thế này.
“Rốt cuộc đây là đệ tử nhà nào?”, hắn thầm nghĩ.
Vạn Xuân Lâu chủ xác thực rất chấn kinh, lực khống chế của Khương Hy quá mạnh, đến hắn là Kim Đan cảnh đỉnh phong còn phải cam bái hạ phong.
Ánh mắt hắn toát lên vẻ nghi ngờ không ngớt, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Khương Hy không rời một chút nào.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!