Khương Hy chưa bao giờ bỏ lỡ chuyện tu hành của bản thân cả, đặc biệt là trong mùa hạ đầy oi bức này. Nếu hắn một ngày ngừng tu luyện, linh lực của hắn sẽ bị mỏng hơn.
Nghe qua thì rất vô lý nhưng với tu sĩ Luyện Khí cảnh, linh lực chưa hoàn toàn hợp thể được, hầu như phải nhờ cậy vào linh mạch mà duy trì cảnh giới.
Càng rời xa linh mạch thì tu vi sẽ yếu đi rất nhiều, đến chỗ linh khí khô cằn thì có khi cảnh giới sụp đổ mà hóa thành phàm nhân.
Đợt trước, hắn từng đến Linh Vân trấn một đoạn thời gian, hắn gọi nơi đó là chốn khỉ ho cò gáy nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nơi đó không có linh khí. Linh Vân trấn thật ra có linh khí, nếu không hắn đã không đột phá hai tiểu cảnh tại nơi đó, chỉ có điều linh khí nơi đó có hơi mỏng mà thôi.
Đời trước hắn tu luyện tại Bạch Dương sơn mạch, đồng thời cũng là một trong những nơi sở hữu linh mạch hàng đầu tại Huyền Đô Đại Lục, tự nhiên tiêu chuẩn phải cao hơn người bình thường rồi
Mặt khác, Linh Vân trấn chỉ cách Nguyệt Hải Thành vài chục dặm, tự nhiên vẫn nằm trong khu vực chịu ảnh hưởng của linh mạch. Linh mạch có tốt có xấu, theo Khương Hy đánh giá thì Nguyệt Hải linh mạch nằm ở vùng tương đối tốt bởi nó có thể cung cấp đủ cho năm vị tu sĩ Kim Đan tu hành.
Như một hệ quả, linh khí tại Linh Vân trấn thời điểm đó cũng đủ để chèo chống cho hắn.
Lại nói, trong suốt một tháng nay, Khương Hy tương đối an bình mà trải qua. Đống thịt yêu thú mà hắn mang về phải nói là rất được đón nhận. Chỉ nguyên một tháng này, hắn, Điền đại phu cùng Lân ngày ba bữa đều ăn thịt yêu thú là chính. Ăn đến nỗi bây giờ hắn đã có chút ngán rồi.
Dẫu thế, hiệu quả đem lại quả thực rất cao. Tạp chất trong cơ thể Khương Hy bây giờ đã bị đào thải ra rất nhiều, thể phách của hắn cũng đã được cải thiện hơn. Thậm chí, Khương Hy bây giờ cũng đã đến mùa phát dục rồi.
Từ lúc trở về từ Linh Vân trấn đến bây giờ, hắn càng ngày càng cao hơn, đến hôm nay thì e rằng chiều cao đã đạt đến hơn mét bảy rồi.
Nhưng đó không phải là điểm thay đổi lớn nhất, lớn nhất chính là dung mạo của hắn. Theo ngôn ngữ phàm nhân mà nói, Khương Hy đến hiện nay cũng xem như là tu luyện có chút thành tựu, khí chất của hắn cũng vì thế mà thay đổi.
Nếu trước đây, hắn trông giống một tiểu bạch kiểm của kỹ viện thì bây giờ hắn ra dáng nam nhân hơn nhiều, các đường nét trên gương mặt của hắn trở nên rõ ràng và góc cạnh hơn. Bây giờ tại Bắc Thành, ngôi vị đệ nhất mỹ nam tử hắn hoàn toàn có vốn để ngồi vào.
Chưa kể, theo tu vi tăng trưởng, Tam Dục cũng được hắn tu luyện đến mức tiểu thành Sắc Dục thiên rồi. Dạo gần đây Khương Hy không có thời gian để kiểm tra nên không rõ với ngoại hình bây giờ mà thả Sắc Dục thiên ra thì sẽ như thế nào nữa.
Nhưng hắn đoán tuyệt đối phải khoa trương không ít. Vậy nên những ngày này, hắn vẫn luôn tận lực dùng linh thức mà điều động Liễm Tức thuật, tận lực mà che giấu đi.
Ngoài ra, tu vi của hắn hiện tại cũng đã có một bước tiến triển khá dài. Trong cơ thể hắn bây giờ đã có đến sáu mươi hai chu thiên linh lực rồi, trong đó ba mươi mốt chu thiên đã được hắn chuyển hóa thành pháp lực. Kết quả này phần nhiều đúng là nhờ cậy vào cọc làm ăn kia.
Lợi nhuận đem lại cho hắn phải nói là nhiều không xuể, tài phú của hắn bây giờ nói ra e rằng cũng đủ khiến cho bất kỳ tu sĩ Luyện Khí cảnh nào cũng phải ghen ghét.
Một vạn linh thạch.
Đây chính là toàn bộ tài sản hiện tại của hắn, con số này vừa đủ khiến hắn hoàn toàn có thể sánh ngang với một tu sĩ Trúc Cơ rồi.
Nghĩ đến chuyện đó, Khương Hy khẽ mỉm cười, đưa tay lên luồn vào áo trong mà lấy ra một sợi dây chuyền, trên sợi dây đó có buộc một chiếc nhẫn phổ thông bằng ngọc.
Hắn cẩn thận mà vân vê cái nhẫn đó, tự nhiên đó không phải là phàm vật, hắn nào có hứng thú với phàm vật.
Một vạn linh thạch không phải là một con số lớn nhưng để tích trữ thì ngần ấy là quá ‘khổ’ rồi, vậy nên Trầm Thiên Bảo Lâu gửi đến hắn ngoài số linh thạch ra còn có thêm một cái giới chỉ.
Giới chỉ hiểu nôm na là một vật chứa đồ đạc của tu sĩ, giới chỉ cũng phân ra nhiều loại, còn tùy vào không gian tích trữ của nó. Giới chỉ của Khương Hy không gian hẳn là loại nhỏ nhất rồi, chỉ tầm một mét vuông, vừa vặn nhét được toàn bộ số linh thạch đó rồi.
Hắn lựa chọn đeo vào cổ mà không phải trên tay chủ yếu là vì để cẩn thận thôi, dù khả năng người khác phát hiện không cao nhưng phòng vẫn hơn là chữa.
...
...
Nguyệt Hải Thành bình lặng trong đêm tối, trời không trăng cũng không sao, đêm nay trời đặc biệt đen, chỉ có đám mây đen phủ hết toàn bầu trời.
Một tiếng sét đột nhiên giáng ngang mà xé toạc bầu trời đêm ra. Người còn thức thì nheo mắt mà nhìn, người đang trong mê ngủ thì giật choàng tỉnh giấc, nhao nhao mà chạy ra ngoài lấy y phục đang phơi vào.
Bởi mưa bắt đầu rơi rồi.
Sắc mặt dân chúng liền hân hoan vui mừng. Đây là cơn mưa hiếm hoi có trong mùa hạ này, dù không lớn như Cốc Vũ nhưng cũng đủ để xua tan đi cái nóng.
Mùa hạ đến, dân chúng Nguyệt Hải Thành phải nói đúng là cực vô cùng, thậm chí vì không quen với khí hậu mà bắt đầu đổ bệnh các loại nhưng may mắn không phải là đại dịch gì, chỉ là cảm nắng nhẹ thôi.
Điền y quán cũng nhờ thế mà trở nên đông đúc vô cùng, hằng ngày Khương Hy hỗ trợ cho Điền đại phu đến độ bận tối mặt tối mày. Cũng may đợt này có thêm Lân mà mới đỡ hơn một chút.
Tại phòng tắm, lúc này Khương Hy đã hoàn toàn lấy lại được trạng thái đỉnh phong của mình, hắn nhìn ra ngoài ô cửa sổ kia mà mỉm cười, thầm nói:
“Vừa vặn”
Khương Hy không bấm quẻ, tự nhiên không biết hôm nay sẽ mưa, nhưng nếu mưa thì thật tốt, hắn sẽ đỡ tiêu hao hơn. Hôm nay hắn dự tính ngoài việc chỉ dẫn cho Lân tu hành ra thì bản thân hắn cũng muốn làm một số việc.
Dạo gần đây, hắn quan hệ với Tây Thành không tệ, đặc biệt là với Trầm Thiên Bảo Lâu, thông qua đó hắn biết được rất nhiều chuyện của Tây Thành.
Ngoại trừ chuyện Thẩm Minh mất tích cùng Hồi Mệnh phù xuất thế ra thì chuyện lớn nhất được bàn tán ở Tây Thành bây giờ chính là Hạo Nhiên chiêu sinh.
Tin tức này Khương Hy đã nghe từ Thẩm Minh cách đây mấy tháng, tự nhiên không có gì ngạc nhiên mấy. Thứ hắn để tâm nhất chính là Thẩm Minh mất tích có liên quan đến chuyện này.
Bây giờ, chuyện danh ngạch của Thẩm Minh bị Tô gia tước đi cũng âm thầm mà lan truyền toàn Tây Thành. Tưởng gia thế lớn, đương nhiên càng biết rõ nội tình thế nào, Khương Hy nhờ đó mà hiểu được nguyên căn.
Vì hiểu nguyên căn, hắn lại càng thưởng thức Thẩm Minh hơn. Thẩm Minh là quân cờ tối quan trọng mà Khương Hy muốn dùng, tự nhiên không thể để cho hắn gặp bất trắc. Vậy nên cuộc chiến ngầm hiện này giữa hắn và các thế gia với nhau chính là ai sẽ truy ra Thẩm Minh trước tiên. Ngặt nỗi trong suốt một tháng nay, hắn vẫn không có cách nào tìm ra được Thẩm Minh.
Một tháng này, hắn đã âm thầm lùng sục hết toàn bộ Bắc Thành. Bắc Thành là nơi ở của phàm nhân, dân số vượt quá trăm vạn, nếu Thẩm Minh muốn trốn thì đây đúng là một lựa chọn tốt. Nhưng Khương Hy đúng thật là không tìm đến hắn.
Mặt khác, hắn cũng đã đi qua Tây Thành cùng Nam Thành, kết quả đều như nhau. Như vậy thì hiện tại chỉ còn Đông Thành cùng... Phủ Thành chủ.
Phủ Thành chủ thì hắn trực tiếp bỏ qua, Thẩm Minh chỉ là tiểu nhân vật, đúng hơn thì không có giá trị gì để Phủ Thành chủ lợi dụng cả. Đến độ Thẩm gia lão tổ trực tiếp ném danh ngạch của hắn cho Tô gia cũng đủ hiểu Thẩm Minh không được coi trọng như thế nào rồi.
“Xem ra ta phải đi Đông Thành một chuyến rồi”, Khương Hy lẩm bẩm.
Hắn trầm mặc lại, tựa hồ đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, lúc thì ấn đường nhăn lại, lúc thì ánh mắt đóng lại mà trầm tư, tựa như chuyện đó rất hệ trọng vậy.
Một lát sau, hắn thở ra một hơi, khẽ gật gật đầu, như đã quyết định được việc gì đó vậy.
Thế là hắn liền khoanh chân lại, từ trong túi áo mà lấy ra một bình sứ trắng, quanh bình sứ được buộc bằng vải rất chặt, gần như không để cho miệng bình phải bị lộ ra. Nhìn bên ngoài, mặt vải đã có chút sờn và sỉn màu đi, xem chừng đã được quấn một khoảng thời gian rồi.
Đúng vậy, cái bình sứ này được Khương Hy mang bên mình cũng đã hai tháng rồi. Hai tháng trước, hắn còn đang tại Linh Vân trấn, đúng hơn là khu rừng kia.
Trong bình sứ chính là thứ mà Khương Hy ưng ý nhất sau Thủy Linh quả. Hắn từ tốn mà gỡ lớp vải ra rồi tháo nút bình. Kế tiếp, tay hắn liền nắm lấy giới chỉ trên cổ mà khẽ vận linh thức lên.
Trong chốc lát, trên sàn liền xuất hiện một đống đồ đạc, nhìn qua chính là dụng cụ dùng để họa phù. Tiếp đó, Khương Hy thôi động linh lực, tập trung toàn bộ linh thức mà dẫn động linh lực ly thể.
Linh lực ly thể là một trạng thái đặc thù mà chỉ có tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ trở lên mới làm được nhưng đó là thường thức. Còn trên thực tế, linh lực ly thể còn phụ thuộc rất nhiều vào linh thức và độ tinh thuần của linh lực.
Mỗi một lần dẫn động linh lực ly thể là một lần hao phí đến kinh khủng, bất kể tu vi có trác tuyệt đến đâu thì kết quả cũng sẽ như nhau, chỉ khác là hao phí nhiều hay ít thôi. Với thực lực hiện tại của Khương Hy, dẫn động một tia linh lực thôi là đã hao phí đi bốn tia linh lực khác rồi.
Mà may đó là hắn, còn nếu là kẻ khác có khi hao đến mười mà thậm chí là hao toàn bộ cũng cũng chưa chắc đã dẫn động ra được cũng nên..
Rất nhanh, theo đầu ngón tay hắn, một đường tơ trắng đột nhiên xuất hiện rồi len lỏi vào trong bình. Lát sau, đường tơ đó kéo ra một... giọt máu.
Chỉ một giọt mà thôi nhưng Khương Hy lại cẩn thận vô cùng, giọt máu này quá hiếm hoi, hắn cũng không nỡ để phí đi. Giọt máu này tuy chỉ có một nhưng nó lại đáng giá gấp trăm gấp ngàn lần máu của những thứ khác.
Bởi đây chính là tâm huyết, tâm huyết của Tử Ngân Lang.
Tâm huyết chung quy thì vẫn gọi là máu nhưng nó là máu được lấy từ tim, là giọt máu được lấy từ nguồn cội của sự sống. Đối với tu sĩ, lấy một giọt tâm huyết ra bên ngoài cũng đủ gây nên thương tổn.
Còn đối với yêu thú, một giọt tâm huyết liền đại biểu cho truyền thừa huyết mạch của chủng tộc. Vậy nên yêu thú cấp cao vì e sợ loài khác đạt được truyền thừa mà trước lúc chết hầu như đều lựa chọn tự bạo tâm huyết..
May cho Khương Hy là Tử Ngân Lang này chỉ vừa mới thức tỉnh, còn không kịp tiếp nhận truyền thừa từ huyết mạch.
Theo tâm huyết ra ngoài, ánh mắt hắn liền tỏa sáng, như hai ánh sao sáng giữa bầu trời mưa rào này vậy.
Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt cái bình xuống rồi từ từ mà cởi y phục nửa thân trên ra. Giọt tâm huyết theo linh lực nâng đỡ mà lơ lửng trước người, hai tay hắn liền bắt ấn lại, miệng khẽ niệm một đạo khẩu quyết.
Bất thình lình, dị biến xuất hiện, giọt tâm huyết kia khẽ dao động mạnh mẽ mà tản ra xung quanh, hóa thành một đoàn sương đỏ bao quanh lấy Khương Hy.
Thấy thế, hắn liền nheo mắt lại, quang mang dụ hồng xuất hiện, hắn đã vận lên Tam Dục rồi. Hai tay hắn cũng thuận thế mà thay đổi thủ ấn, đoàn sương đỏ kia dưới tốc độ từ từ mà thẩm thấu qua lớp da rồi nhập thể hắn.
Khí huyết nhập thể, Khương Hy liền biến sắc, hắn khẽ cắn răng, toàn thân thả lỏng mà cố gắng chịu đựng đau đớn. Nhưng một lát sau, hắn lại thấy không đúng, thầm nghĩ:
“Quái lạ... sao lại không đau?”
Hắn liền nhìn quanh mà vận linh thức lên kiểm tra thân thể mình. Hắn phát hiện ra rằng khí huyết vẫn nhập thể bình thường, không có gì khác lạ cả, điểm duy nhất hắn thấy không đúng lại chính là... quá trình này quá thuận lợi rồi.
Bình thường khí huyết của yêu thú nhập thể nhân loại sẽ tạo ra sự xung đột mạnh mẽ dẫn đến đau đớn kinh người. Quá trình đầy đau đớn này cốt chính là để luyện thể, nâng cao thể phách của người luyện.
Mà đã luyện thể thì không đau đớn không được, thậm chí là cực đại thống khổ. Hắn đã chuẩn bị toàn bộ tinh thần cho chuyện đó rồi nhưng không ngờ lại ngoài ý muốn như vậy.
Khương Hy càng quan sát, càng nghĩ lại càng lấy làm lạ, hắn liền có chút do dự, không biết có nên đình chỉ hay không. Hắn có thể cảm nhận được thể phách hắn đang thay đổi... theo một chiều hướng tốt nhưng như thế này lại quá không đúng rồi.
Không biết vì lý do gì, bất giác, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện ngay trong đầu hắn. Đồng tử hắn liền co rụt lại, hắn sao lại không nhận ra thân ảnh này được chứ.
Lông trắng, mắt tím, toàn thân cao lớn. Đây không phải Tử Ngân Lang thì là gì. Nhưng có một điểm là ánh mắt của nó có chút hơi lạ, tựa hồ như rất hòa hoãn mà nhìn hắn.
Thân ảnh đó trong nháy mắt liền mờ ảo mà xuất hiện trước mặt Khương Hy. Không phải là trong thực tế, mà là ngay trong đầu, thân ảnh không xuất hiện bên ngoài nhưng về mặt cảm nhận thì nó đúng là ở ngay trước mặt hắn.
Tử Ngân Lang nhìn hắn rồi khẽ dùng đầu mà đẩy một cái, tiếp đó lại dùng lưỡi mà liếm một cái dưới chân, sau cùng là ngửa đầu lên trời mà tạo ra một tiếng hú.
Ngoài trời, sấm sét bất thình lình theo tiếng hú mà đánh ngang bầu trời.
Một tiếng hú này Khương Hy sao có thể quên được. Ngày hôm đó, trước khi Tử Ngân Lang khí tuyệt bỏ mình, hành động của nó cũng giống như hôm nay vậy.
Thế là hắn một bên tập trung dẫn động khí huyết nhập thể, một bên là lục tung toàn bộ ký ức, tri thức lên mà xem thử, hành động đó của Tử Ngân Lang nghĩa là gì.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, hắn liền tìm được câu trả lời cho mình.
Hành động đó của Tử Ngân Lang chính là nhận chủ. Giây phút cuối đời kia, Tử Ngân Lang đã nhận Khương Hy làm chủ nhân. Vậy nên Khương Hy dùng tâm huyết của nó, nó liền không phản kháng, ngược lại càng hỗ trợ cho hắn hấp thụ nhanh hơn.
Khương Hy liền không biết nên nói như thế nào cả, hắn chưa tính đến nước này, hắn cũng không ngờ hành động kia lại giúp hắn qua một ải này
Thế là hắn liền nhìn lấy thân ảnh kia ở trong đầu, khẽ cúi một cái rồi nói:
“Đa tạ”
Tử Ngân Lang thấy vậy liền khẽ gật đầu, ngay lập tức, thân ảnh nó liền hóa thành một làn khói trắng mà dung nhập vào linh hồn hắn.
Khương Hy tự nhiên biết đây là gì, hắn liền kinh hỉ mà thả lỏng tinh thần ra. Làn khói trắng cứ thế mà nhanh chóng toàn diện dung nhập linh hồn thành công. Ánh mắt hắn liền sáng lên quang mang dữ dội.
Cùng lúc đó, khí huyết cũng thành công mà nhập thể. Khương Hy ngay tức khắc liền vận toàn bộ linh lực mà chuyển hóa ngần ấy khí huyết vào hệ cơ xương và kinh lạc trên khắp cơ thể.
...
Quá trình này diễn ra không lâu, rất nhanh sau đó hắn liền thở ra một ngụm trọc khí, thần sắc vui mừng, hắn liền mỉm cười tự nói nhỏ:
“Tốt, tốt, tốt... Như thế này rất tốt”
Hắn liên tục nói ‘tốt’ không ngừng vì thật sự đúng là rất tốt. Thể phách hiện tại của hắn phải nói là được cải thiện một cách toàn diện. Không những thế, linh thức của hắn sau khi nhận sự dung hợp kia của Tử Ngân Lang mà lại có sự đề thăng kinh ngạc hơn.
Bình thường, dưới sự hỗ trợ của Tam Dục, tốc độ tu luyện linh thức của Khương Hy đương nhiên là rất nhanh. Trước thời điểm hiện tại, linh thức của hắn đã có thể che giấu đi cảm nhận của tu sĩ Luyện Khí tầng bảy thì bây giờ, hắn có thể tự tin tuyên bố rằng hắn... có thể qua mắt được cả tu sĩ Luyện Khí tầng tám.
Như vậy có đáng kinh ngạc không?
Đương nhiên kinh ngạc, thậm chí là phi thường kinh ngạc mới đúng.
Còn về thể phách, nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt hết bởi Khương Hy không chú trọng vào sức mạnh hay kích thước, hắn chú trọng chính là sự dẻo dai.
Tử Ngân Lang về bản chất là một chủng loại thiên về tính khinh linh, đương nhiên tâm huyết của nó đem đi cải tạo nhân thể sẽ đề thăng sự dẻo dai rồi. Nếu hắn muốn gia tăng sức mạnh thì hắn đã dùng đến tâm huyết của Yêu Hầu mới phải đạo.
Theo Khương Hy đánh giá, hiện tại cơ thể của hắn rất tốt, trọng lượng không thay đổi nhưng cảm giác lại nhẹ nhàng đi rất nhiều. Xương cốt cũng dẻo dai hơn trước, ít nhất hắn có thể chống chịu được các đòn tấn công mạnh bạo mà không lo bị gãy xương.
Chưa kể với thân thể bây giờ, hắn có thể sử dụng Đạp Vân Bộ một cách dễ dàng hơn trước. Đạp Vân Bộ có thể khiến một người có trọng lượng ngoại cỡ nhẹ đi nhiều thì lại càng có thể khiến một người nhẹ hơn nhanh chóng đạt được cấp độ cuối cùng là hư hóa.
Về chuyện tu hành, Khương Hy vốn dĩ đề cao chuyện lấy chậm mà chắc, không vội mà đi, nhưng nếu có thể thuận lợi đẩy nhanh tiến trình mà không lo ảnh hưởng đến căn cơ thì hắn dại gì không làm.
Đột nhiên, Khương Hy nghĩ đến gì đó rồi đưa tay lên mà nhẹ ấn lên từng vùng trên cơ thể, mỗi lần ấn là sắc mặt của hắn lại càng hài lòng hơn. Đến lúc hắn ấn đến vùng chân thì lại càng ưng ý hơn nhiều.
Bởi hôm nay, trọng tâm chú ý của hắn chính là ở đôi chân này.
Một tiếng sét đột nhiên đánh ngang, hình bóng hắn bất giác mà hiện lên sàn nhà.