Trận chiến với lão nhân họ Cảnh kia đã làm cho Khương Hy thấm nhuần đạo lý ‘vạn vật khởi điểm tương đồng’, dù cho hắn từng là một vị Nguyên Anh lão tổ trùng sinh thì xuất phát điểm bây giờ của hắn cũng không phải là Nguyên Anh lão tổ, mà chỉ là một phàm nhân.
Lần ở trong rừng, hắn đã nhìn ra được đường kiếm kinh khủng muốn lấy mạng kia nhưng hắn lại không né được. Lúc đó,hHắn có thể giải thích là thân thể không cho phép nhưng kỳ thực, hắn đã quá tự tin rồi.
Vậy nên bây giờ hắn phải tận lực điệu thấp lại, mặc dù trước đây cũng không khoa trương là bao nhưng hiện nay ngoại hình của hắn đã phát dục, muốn không để người khác chú ý cũng khó.
Mặt khác, thủ đoạn bảo mệnh của hắn hiện nay vốn không nhiều, nói trắng ra rất ít. Dạo gần đây thì có thêm Hồi Mệnh phù nhưng ngần ấy thì không đủ. Hồi Mệnh phù không nằm trong thứ tự ưu tiên của hắn.
Kể cả đời trước và đời này thì Khương Hy đều giống nhau ở một điểm là... sợ chết.
Đến độ công pháp, chiến kỹ hắn tu luyện cũng thuộc loại chuyên dùng bảo mệnh là chính. Nếu để hắn phải lựa chọn chiến kỹ để tu luyện thì hắn sẽ lựa chọn thân pháp trước tiên, sau mới đến phòng ngự, hồi phục và cuối cùng là công kích.
Lưu Thủy quyền pháp mà hắn tu luyện nhìn thì giống công kích nhưng thực ra đó lại là chiến kỹ thuộc hệ phòng ngự, chuyên dùng công để đối công, dùng công để làm thủ. Quyền ra đến cực hạn liền dựng thành một bức tường thủy khí mà thủ hộ tu sĩ, đó mới chính là bản chất của Lưu Thủy quyền pháp.
...
Nhưng hôm nay, Khương Hy không động vào Lưu Thủy quyền pháp mà lại muốn điều chỉnh Đạp Vân Bộ, chuyện này nghe thì điên rồ bởi chữ điều chỉnh công pháp cũng đồng nghĩa với việc viết lại công pháp. Đây tuyệt nhiên là chuyện khó nhưng với hắn thì đấy là chuyện quá bình thường.
Mỗi một thời đại thì mật độ thiên địa linh khí sẽ có thay đổi nhất định, từ đó dẫn đến việc tu luyện công pháp cũng gặp phải trục trặc. Vậy nên điều chỉnh công pháp là chuyện cần phải làm, nếu không môn phái sẽ lụi bại đi.
Trong suốt bốn trăm năm qua, hắn đã cải tạo đến tám, chín thành công pháp trong Công Thư Lâu tại Cửu Tiêu Tông. Nếu xét về mặt công tích, hắn tuyệt đối xếp ngang với Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên. Nhưng xét ở mặt khác thì hoàn toàn không giống.
Khương Hy cũng từng nghĩ đến chuyện đó rồi. Hắn tọa hóa có khi lại là một sự nhẹ nhõm cho cao tầng của Cửu Tiêu Tông. Hắn đã điều chỉnh rất nhiều công pháp, tự nhiên liền biết được điểm yếu của từng loại. Cửu Tiêu Tông từ trước đến nay chưa từng ngại ngoại địch nhưng lại ngại nhất là chính hắn trở thành địch nhân.
Nếu năm xưa Phù Linh thật trở thành địch nhân của Cửu Tiêu Tông thì hắn tuyệt đối sẽ trở thành tội đồ bị truy sát kịch liệt nhất từ sau đại chiến Chính Ma hai ngàn năm trước. Như thế cũng đủ để hắn lưu danh muôn thuở rồi, ở cả nghĩa tốt lẫn xấu.
Tạm bỏ qua chuyện đó, quay lại hiện tại, Khương Hy sau khi kiểm tra phần chân của mình xong hắn liền quay ra chuẩn bị dụng cụ họa phù.
Điều chỉnh công pháp phải sử dụng phù sao?
Đáp án là không, hắn điều chỉnh chính là uy lực sử dụng của Đạp Vân Bộ mà cụ thể nhất chính là cải tạo bản thân hắn.
Đạp Vân Bộ ngoài bản chất chậm vốn có của nó ra thì giới hạn thân thể của tu sĩ cũng có liên quan mật thiết. Thân thể đạt đến khả năng khinh linh cao thì ít nhất tốc độ khi vận Đạp Vân Bộ sẽ nhanh hơn nhiều.
Về mặt khinh linh, Khương Hy bây giờ có thể nói là hợp cách nhưng hắn không muốn dừng tại đó. Hắn muốn nhanh hơn nữa, may mắn thay, phù đạo của hắn lại rất hợp với chuyện này.
Đạo là con đường tu hành mà tu sĩ lựa chọn để tu luyện, Phù đạo cũng vậy nhưng trên đời này không phải chỉ có một mình hắn là đi Phù đạo. Cùng đi một đạo khó đi đến cùng, vậy nên hắn đã tự sáng tạo ra một con đường riêng cho mình.
Nghe rất khoa trương nhưng kỳ thực đây là chuyện bình thường. Nguyên Anh lão tổ có ai không tự sáng tạo ra con đường riêng cho mình chứ.
Con đường mà hắn sáng tạo ra chính là Nhân Phù.
Nhân Phù là một loại khái niệm mà hiện nay tại Huyền Đô Đại Lục ngoại trừ Khương Hy ra thì cũng chỉ còn ba người biết. Đó là Thương Nguyên, Vệ Khắc Nguyên cùng vị bằng hữu Kiếm tu kia.
Nhân Phù được hắn sáng tạo ra vào khoảng thời gian sau khi Tam Dục được tu bổ thành công. Kỳ thực đến hiện tại, Nhân Phù nhất mạch hắn vẫn chưa hoàn toàn được thành lập bởi đến người sáng lập là hắn vẫn chưa thể tu Nhân Phù đến đỉnh cao.
Kiếp trước, ông trời đã cho gọi hắn đi quá nhanh, hắn căn bản là không có thời gian. Vậy nên cuối cùng hắn đã tọa hóa và thế nhân liền không biết đến hai chữ “Nhân Phù”. Trước lúc ra đi, hắn đã để lại một bản bút ký tại Công Thư Lâu, nếu một ngày có người hữu duyên tìm được, Nhân Phù sẽ lại hiện thế.
Vốn dĩ hắn tính là vậy nhưng người tính không bằng trời tính, hắn còn sống. Vậy nên Nhân Phù nhất mạch này, hắn dĩ nhiên sẽ nối tiếp hương hỏa rồi
...
...
Khương Hy xắn gấu quần lên quá đầu gối rồi một tay cầm lấy bình sứ kia mà đổ ra nghiên mực. Một đoàn chất lỏng theo đó mà đổ ra.
Trong bình sứ kia ngoài tâm huyết ra thì còn lại chính là máu của Tử Ngân Lang, máu thường mà thôi. Khương Hy không ngại hai loại đó bị trộn lẫn với nhau, bởi dù sao thì tâm huyết cũng là một loại đặc thù, khó mà bị hòa lẫn được nên hắn mới để chung.
Máu ra hết, nghiên mực liền đầy. Hai tay hắn lại bắt đầu tạo thủ ấn, miệng lẩm bẩm một đoạn chú ngữ mà bắt đầu luyện chế mực.
Trong số dụng cụ Khương Hy lấy ra từ giới chỉ đương nhiên có mực họa nhưng loại mực đó chỉ được dùng để dung hòa máu của Tử Ngân Lang là chính. Nhân Phù tuy là phù nhưng cũng không phải là phù, mực họa thông thường kham không nổi.
Phù lục thông thường cần phù làm vật chứa phù văn còn Nhân Phù thì dùng chính con người làm vật chứa. Nói trắng ra chính là khắc họa phù văn lên trên người mình.
Ý tưởng này xuất phát từ một điển tịch mà Khương Hy đã đọc được trong một phế tích cổ xưa vào đời trước. Qua tìm hiểu của hắn tại thời điểm đó thì phế tích đó chính là Văn Lang cổ quốc.
Văn Lang cổ quốc hình dáng như thế nào thì Khương Hy không rõ, còn thứ duy nhất hắn tìm được trong phế tích đó chính là một điển tịch có tên gọi Lĩnh Nam chích quái.
Thời gian quyển điển tịch đó được viết ra có phải cùng lúc Văn Lang cổ quốc còn tồn tại hay không thì Khương Hy không biết nhưng hắn có thể chắc chắn được một điều. Văn Lang cổ quốc mười phần là một tồn tại từ bốn ngàn năm trước.
Niên đại của nó đủ dài để được tụng xưng một chữ ‘cổ’. Văn Lang tồn tại còn trước thời đại Chính - Ma đại chiến, trước cả thời đại tuyệt đại thiên kiêu của hắn, tự nhiên tri thức lưu lại tuyệt đối kinh người.
Tại Tu chân giới có một quy luật rõ như ban ngày thế này, niên đại càng cổ, linh khí càng thịnh, tu chân càng cường.
Văn Lang cổ quốc vào thời điểm đó, thiên địa linh khí tuyệt đối no đủ và sung túc hơn bây giờ nhiều, đồng nghĩa với tu sĩ thời đó chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn.Tri thức họ lưu lại đương nhiên đáng giá tham khảo.
Với ý nghĩ đó, Khương Hy cuối cùng cũng tìm ra được con đường cho hắn, gọi là thích thanh. Thích thanh nghĩa là dùng mực xanh khắc họa lên trên người, gọi một tiếng dân dã thì đó là tục xăm hình cổ xưa.
Thích thanh không giúp tu vi tăng trưởng nhưng trong chiến đấu, nó được mệnh danh là đệ nhất tăng phúc. Thích thanh là một loại thủ đoạn mà Văn Lang cổ quốc tạo ra để mượn thiên địa linh khí mà trợ chiến.
Phương pháp thích thanh như thế nào thì qua bốn ngàn năm có lẽ đã bị thất lạc đi nhưng Khương Hy từ đó cũng có thể tìm cách để tu bổ.
Đến Nguyên Anh công pháp hắn còn tu bổ được thì một loại thủ pháp của cổ quốc cũng không đến nỗi khó. Kết quả là mười năm sau đó hắn cũng đã tìm ra.
Từ đó hắn liền đem thích thanh mà kết hợp với phù đạo rồi sinh ra Nhân Phù nhất mạch như hiện tại
...
...
Không bao lâu sau, mực họa cũng được luyện hóa xong. Khương Hy liền thở ra một hơi nặng nhọc. Khoảng thời gian hắn ‘ủ’ máu Tử Ngân Lang cũng đã hai tháng, máu cũng không còn đỏ như trước nữa nên luyện hóa cho ra được mực như hiện tại cũng mệt đến bởi hơi tai.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, mưa vẫn còn, từng giọt từng giọt rơi xuống mà tạo thành một khúc nhạc thiên nhiên nghe thật êm tai. Khương Hy liền tiến vào trạng thái hồi phục.
Nhờ vào cơn mưa đó mà hắn nhanh chóng lấy lại được trạng thái đỉnh phong của mình. Tiếp đó hắn liền bình tâm lại, tập trung tinh thần mà cầm lấy bút họa mà chấm vào mực.
Mực chấm xong, đương nhiên là bắt đầu họa. Nơi hắn họa chính là đôi chân của mình.
Theo từng đường nét được họa ra, máu liền xuất hiện. Không phải máu của Tử Ngân Lang mà chính là máu của hắn.
Khương Hy đã dùng linh lực mà bọc lấy đầu bút họa lại, khiến cho mỗi đường bút hắn họa ra không khác gì dùng dao khắc vào thân thể cả.
Không chỉ dừng lại đó, thiên địa linh khí cũng dần dần dưới sự dẫn dắt của linh thức mà hiện ra dưới những đường tơ trắng mà tiến vào chỗ được họa. Trông vậy nhưng kỳ thực đây là một quá trình vô cùng khó khăn.
Thiên địa linh khí cưỡng ép nhập thể mà tạo hình phù văn, da thịt bị từng đường bút di chuyển mà toác da toác thịt, huyết khí của yêu thú liền bắt đầu xung đột với nhân huyết của Khương Hy.
Sắc mặt hắn biến đổi không ngừng, hai thái dương hắn đổ mồ hôi liên tục. Kinh ngạc hơn là mảng lưng trần kia đã ướt đẫm hết cả rồi.
Tổng thể quá trình này quả nhiên đau đớn đến tột cùng. Đặc biệt là máu của Tử Ngân Lang, mới một đoạn thời gian trước hắn còn nhẹ nhàng vượt qua là do hắn dùng tâm huyết, tâm huyết còn lưu lại linh hồn của Tử Ngân Lang nhưng máu này thì khác.
Hoang dã, cuồng bạo, khát máu, bao nhiêu đặc tính bản nguyên của yêu thú liền được chính Khương Hy trải nghiệm ngay tại chỗ. Đau đớn nhanh chóng không chỉ dừng lại tại chân mà đã thấm dần vào xương cốt, lan đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Sắc mặt hắn liền tái nhợt lại nhưng hắn bắt buộc phải giữ thần trí thanh tỉnh.
Nếu hắn chỉ lơ là một giây thôi là thiên địa linh khí bắt đầu tán loạn, đáng sợ hơn chính là tán ngay trong cơ thể hắn. Đến lúc đó hắn không chết thì cũng bị mất đến nửa cái mạng rồi.
Đâm lao liền theo lao, hắn lại tiếp tục cắn răng thật chặt rồi nén đau mà họa tiếp. Lúc này trong đầu hắn đã bắt đầu mắng chửi cả lên:
“Mẹ nó, sao ta lại chọn loại phù này cơ chứ?”
Phù mà Khương Hy chọn để họa có tên gọi là Bách Dặm thuấn phù. Lúc nghe cái tên này lần đầu, ai cũng sẽ nghĩ đây là một loại truyền tống phù cự ly ngắn nhưng thực chất đây là loại phù dùng để... chạy.
Bách Dặm thuấn phù là loại phù có thể giúp tu sĩ chạy liên tục một trăm dặm mà không hao linh lực. Giá trị của nó trên thị trường đương nhiên lớn, thậm chí một số nơi còn bán đắt hơn cả Hồi Mệnh phù.
Bình thường, Bách Dặm thuấn phù được dùng bằng cách dán vào đôi chân rồi vận linh thức. Nhưng đằng này, hắn lại lựa chọn họa vào chân.
Về mặt ngoài thì không khác gì nhau nhưng bản chất lại không giống. Theo nguyên lý của Nhân Phù, phù văn được họa ra trên cơ thể người thì tác dụng cao hơn đến... năm thành. Đời trước, chính hắn đã tự kiểm chứng qua và kết quả đúng là vậy. Phù được khắc vào thân hiệu dụng hơn phù lục bình thường nhiều
Như vậy quả thật đủ để cho Khương Hy liều mạng mà họa. Bách Dặm thuấn phù dưới dạng Nhân Phù tốc độ sẽ được gia tăng một cách đáng kinh ngạc, thậm chí là có thể chớp mắt mà di chuyển tức thời ở cự ly gần.
Nhưng đổi lại, thể phách phải đủ cường hãn để gồng gánh phù văn trên thân. Với cơ thể hiện tại của Khương Hy thì những phù văn có tính chất khinh linh như Bách Dặm thuấn phù là phù hợp nhất.
Mặt khác, Bách Dặm thuấn phù có... rất nhiều nét. Họa phù tự nhiên sẽ rất lâu, hắn mắng chính là vì chuyện này.
...
Phải đến hơn mười lăm phút sau, Khương Hy mới buông bút mà thở ra một hơi nặng nhọc. Hắn liền ngã một phát ra sau, tấm lưng ướt đẫm của hắn chạm vào sàn nhà mà khẽ run lên.
“Thật lạnh”, hắn lẩm bẩm.
Hai tay hắn dang rộng ra mà nhìn trần nhà. Dưới chân hắn, một đạo phù văn đầy ánh kim đột nhiên sáng chói lên, linh khí mười phần. Khương Hy cố ngẩng đầu, nhìn về hướng đó một chút mà hài lòng, miệng thì thào:
“Thành công được một nửa rồi”
Hoàn thành một chân, liền là một nửa. Nửa còn lại chính là cho chân kia.
Đây không phải là lần đầu hắn họa Nhân Phù nhưng đây đúng là lần đầu đau đớn nhất. Đời trước hắn họa đương nhiên sắc mặt không có phong phú cảm xúc như bây giờ, thể phách của Nguyên Anh lão tổ lúc đó đã không ngại bị mổ xẻ, huống hồ đây chỉ là một vết rạch.
Ngặt nỗi giờ đây, Khương Hy sợ nhất... lại là một vết rạch. Hắn không ngại bị đánh đến gãy xương nhưng hắn lại cực ngại bị vết kiếm chém, như thế rất đau. Lần đấu với lão nhân họ Cảnh kia hắn đương nhiên không để lộ cảm xúc ra ngoài, như thế liền tiện nghi cho đối phương.
Ngay lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh. Bách Dặm thuấn phù được khắc trên chân hắn liền ảm đạm đi rất nhiều rồi đột ngột biến mất hẳn.
Đúng vậy, là biến mất hẳn, cả phù văn... lẫn vết thương. Khương Hy không để ý đến chuyện này bởi đây là chuyện bình thường. Hắn mượn thích thanh làm cơ sở không có nghĩa là hắn sẽ lấy hoàn toàn.
Phù văn được họa trên khắp cơ thể như thế thì khác gì đang để lộ bài tủ ra cho địch nhân thấy. Vậy nên hắn liền biến những phù văn đó trở nên ẩn mình đi, lúc nào dùng thì sẽ hiện ra.
Vết thương của hắn cũng bị mất đi, đó là do hắn đã họa hai lần. Một lần là họa Bách Dặm thuấn phù, một lần là họa Hồi Mệnh phù.
Nam tử không ngại thương tích... nhưng hắn ngại. Nếu ngoại hình phổ thông thì thôi đi, hắn không quản nhưng hắn hiện tại là mỹ nam tử a, một thân thương tích như thế thật không tốt, không tốt.
Cũng không trách được Khương Hy, cái này cũng là một nỗi đau của hắn vào kiếp trước. Thời còn trẻ, Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên được mệnh danh là Cửu Tiêu Song Nguyên bởi hai người họ tu vi cao nhất, thực lực cao nhất và ngoại hình... tốt nhất.
Tự nhiên bọn họ rất nổi tiếng, được nhiều người vây lấy mà hâm mộ. Lúc đó Khương Hy cũng có chút ghen ghét nhưng biết sao được, tu vi hắn không bằng, thực lực thì khỏi nói. Còn ngoại hình thì rất tiếc, ông trời không thương hắn bằng hai người họ.
Nhưng đời này thì khác, hắn đã trải nghiệm được cảm giác có tiếng tăm, được người người bám lấy, hắn liền tươi cười rất nhiều. Nhưng kỳ thực trong lòng hắn lại có chút không thoải mái, hắn ưa thích yên tĩnh hơn.
Hắn không quen với việc trở thành tâm điểm như các thiên kiêu chi tử. Có lẽ, bởi hắn không phải là thiên kiêu chân chính nên mới không hiểu được tư vị đó như thế nào cả.
Từng đoạn... từng đoạn hồi ức cứ thế mà trôi qua trong đầu Khương Hy, cho đến khi chỉ còn lại một mảng tối tăm, hắn liền thở dài ra một hơi, toàn thân ngồi dậy mà tiếp tục chuyện còn dang dở.
Ngoài trời, mưa vẫn không ngớt đi, sấm sét đánh ngày càng kịch liệt, tựa như một cơn giông sắp đến vậy.