Huyền Lục

Chương 66: Cát lên, Thành loạn



Thấm thoát một tháng trôi qua, Nguyệt Hải Thành liền bước vào thời gian đỉnh điểm của mùa hạ, và cũng là lúc Điền y quán trở nên đông đúc nhất.

Trong suốt một tháng nay, số lượng người đổ bệnh đột nhiên gia tăng đột biến, các y quán trong thành rất nhanh liền trở tay không kịp, bận rộn vô cùng. Đến mức bây giờ e rằng cũng không còn y quán nào rảnh tay cả.

Điền y quán từ trước đến nay thời điểm đông bệnh nhân nhất có lẽ cũng không bằng như hiện tại được. Người ra người vào liên tục, người thì ngồi dựa vào ghế mà sắc mặt mệt mỏi, người thì nằm đất mà ngủ thiếp đi, người thì ôm con trẻ mà khóc than, không khí hỗn độn đến nghẹt thở

Điền đại phu vốn dĩ là một người sinh long hoạt hổ như thanh niên trai tráng mà nay lão cũng phải mệt đến bở hơi tai là đã thấy được mức độ khủng khiếp như thế nào rồi. Đến lão cũng phải ngán ngẩm trước cái khung cảnh xô bồ như thế này chứ đừng nói là những y sư khác.

Trước đây, mỗi khi bệnh nhân đông đến một mức độ nào đó thì lão sẽ không nhận nữa vì một mình lão không thể quán xuyến hết tất cả mọi chuyện từ bắt mạch, sắc thuốc, gói thuốc, tính tiền các loại được. Còn bây giờ Điền y quán sinh khí tăng mạnh, ngoài lão ra còn có thêm Khương Hy, Lân cùng... Hiên Minh.

Nói đến Hiên Minh, ngày Khương Hy dẫn hắn về nhà, lão suýt chút nữa thì đã lên cơn đau tim. Thoạt đầu lão tất nhiên là từ chối, so với Lân lão lại càng ra sức trực tiếp hơn nhiều.

Lân có thể đã từng dính dáng đến chuyện mưu sát Khương Hy nhưng cái đó lão khó mà quản được, một con người không thể đơn giản bị đánh giá chỉ qua từng ấy hành động. Ít ra trong khoảng thời gian sống chung, lão vẫn có thể nhìn ra được những mặt tốt của hắn.

Còn Hiên Minh thì Điền đại phu không cần lý do gì để phải quan sát cả, lão tự biết hắn là loại người gì, thậm chí toàn Nguyệt Hải Thành đều biết hắn là dạng người gì.

Ngặt nỗi, Khương Hy lại khuyên lão, lão liền bực hết cả mình lên. Trước đây hắn chữa cho Hiên Minh, lão khen ngợi bởi vì hắn làm đúng chức trách của một y sư, không để thù hận cá nhân làm mờ mắt.

Nhưng lão không ngờ rằng hắn vậy mà lại thật sự tha thứ cho Hiên Minh, lão đương nhiên không chịu nổi rồi. Khương Hy không quan tâm nhưng lão lại sót hắn, hai người cứ thế mà giằng co qua lại, đến độ không nói chuyện với nhau trong gần một tuần.

Người áy náy nhất tự nhiên là Hiên Minh, hắn đâu ngờ đến chuyện lại trắc trở đến thế này, hắn cứ ngỡ là Điền đại phu sẽ nghe lời khuyên can của Khương Hy mới phải nhưng kỳ thực Hiên Minh lại không biết một điểm.

Quan hệ giữa hắn với gia gia của hắn tức Thẩm gia chủ hiện tại kỳ thực không tốt cho lắm lắm, thậm chí hiện này cũng có thể tạm xem là ‘thù’. Tại Thẩm gia, người có thể thân thuộc với hắn e rằng chỉ có một mình Thẩm lão tam mà thôi.

Cũng vì thế mà Hiên Minh không hiểu một điều rằng những người già rất bướng bỉnh, nói khó nghe hơn một chút thì đó là cố chấp, cứ qua một tuổi là lại cố chấp thêm một điểm.

Cuối cùng, Hiên Minh quyết định gặp riêng Điền đại phu một lần. Khương Hy đương nhiên biết nhưng hắn cũng không lén đi theo, hắn lựa chọn để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên nhất có thể. Kết quả lúc gặp lại Hiên Minh thì mặt mũi hắn bị đánh đến sưng vù luôn rồi.

Lúc đó Khương Hy liền giật mình không thôi. Hắn không biết hai người họ đã nói gì nhưng cuối cùng thì Điền đại phu vẫn đồng ý cho Hiên Minh ở lại.

Nói trắng ra thì Điền đại phu lại một lần nữa có thêm nhân lực không công, lão cũng tự nhiên không lỗ vốn.

...

...

“Ai da, Điền đại phu số thật tốt nha, được không biết bao nhiêu là người giúp”, một vị phụ nhân bất giác cười nói ra.

Nghe vậy, Điền đại phu liền bĩu môi, đáp:

“Thêm một miệng ăn, sướng cái nỗi gì”

Phụ nhân tự nhiên không xem lời lão nói là thật, trong lòng nàng phản bác:

“Nhưng bọn ta sướng là được”.

Không phải mỗi mình nàng mà những người khác cũng nghĩ thế. Lượng khách đến Điền y quán dạo gần đây ngoài việc chữa bệnh ra thì còn đến để mua thuốc bổ, thậm chí quá đáng hơn là đang đi đường thuận tiện mà ghé sang. Cốt cũng chỉ là để nhìn ngắm Khương Hy cùng... Hiên Minh.

Khương Hy thì không cần nói, từ đầu năm đến giờ, hắn rất được lòng dân chúng Bắc Thành, chưa kể hắn cũng đến tuổi phát dục rồi. Một số người tự nhiên không kìm được kiên nhẫn nữa mà liên tục đánh chủ ý lên hắn.

Ngoài hắn ra thì Hiên Minh lại càng được chào đón hơn. Chuyện này cũng không có gì lạ, thử nghĩ xem nếu ngày nào cũng ăn một món tự nhiên sẽ cảm thấy chán, lâu lâu thử món lạ cũng không tồi. Hiên Minh chính là trường hợp như vậy.

Mặt khác, ngoại hình của Hiên Minh lại rất soái, so với Khương Hy lại mang phong vị chững chạc hơn, tự nhiên liền được nhiều người săn đón hơn.

Trong số những khách nhân tại Điền y quán lúc này, một vị cô nương trẻ tuổi liền đánh bạo đến lại gần hắn, e thẹn nói:

“Hiên... đại ca, tay của ta có chút đau, huynh xem giúp ta được không?”

Hiên Minh nghe vậy liền quay sang đáp:

“Thật có lỗi, ta không phải y sư, cô nương nên sang chỗ Điền đại phu hoặc Hy đi thì hơn”.

Cô nương trẻ liền một tay đưa lên mặt, dáng vẻ xấu hổ nói:

“Huynh thật không hiểu, ta đương nhiên không có ý đó thật rồi.”

Hiên Minh cười đáp:

“Thật có lỗi, giờ quán hơi đông, ta còn phải làm việc, xin cô nương... tự trọng cho”

Lời vừa ra, cô nương trẻ kia sắc mặt liền cứng đờ lại, Hiên Minh từ tốn mà lách người qua, ra sau đỡ lấy một lão bà lớn tuổi đang đi vào.

Tình huống có chút thất thố, vị cô nương kia liền đỏ au hết cả người, sắc mặt vừa hồng vừa tím, không biết là vì thẹn quá hóa giận hay sao.

Vị phụ nhân ban nãy thấy vậy liền nói một câu đầy ý vị:

“Ai da, sao trên đời này lại có người mặt dày đến như thế cơ chứ”

Cô nương kia nghe vậy liền híp mắt lại, nàng quay sang nhìn phụ nhân tức giận đáp:

“Đại thẩm kia, ngươi còn không nhìn lại mình?”

“Đại... thẩm, ngươi mắt mù hay sao mà lại gọi ta như thế?”, vị phụ nhân kia tức giận đáp lại.

Cô nương kia cũng không vừa, nàng bước ra một bước, gương mặt khẽ nâng lên trợn mắt mà lớn tiếng:

“Ngươi nói ai...”

“Hai vị”, thanh âm từ đâu đột nhiên vang ra mà ngắt giữa hai người họ.

Hai người họ lập tức giật mình mà quay sang nhìn, ở đó Lân đã đứng từ khi nào không hay. Hắn nhìn hai người mà nở một nụ cười tươi. Lân mặc dù đen nhưng hắn cũng có một điểm hơn người đó là răng hắn rất trắng.

Ít nhất, vào buổi tối mọi người hầu như đều dựa vào đặc điểm đó để mà nhận dạng hắn thì cũng đủ hiểu răng hắn trắng đến cỡ nào.

Lân đưa tay lên làm dấu hiệu ‘suỵt’ mà nói nhỏ với hai người:

“Hai vị, nếu hai vị không còn chuyện gì nữa thì xin mời ra khỏi Điền y quán, ngoài kia những người khác còn đang chờ”.

Hắn nói rất nhỏ nhưng cũng vừa vặn mà lọt vào tai của những bệnh nhân gần đó, bọn họ ban nãy cũng không vừa lòng với hành động của hai người kia. Trong người mang bệnh lại còn gặp thêm trời nóng khó chịu nữa, sắc mặt của bọn họ tự nhiên nhìn sang không được tốt rồi.

Vị phụ nhân và cô nương trẻ tuổi kia bây giờ mới nhận ra vừa rồi thất lễ thế nào, sắc mặt liền đỏ lên mà lập tức rời đi không nói một lời.

Thấy vậy, Lân liền gật đầu hài lòng, sau đó hắn nhìn qua Điền đại phu đang ở gần đó, mặt vênh lên mà hãnh diện. Cảnh này vừa vặn bị lão bắt phải, lão liền đảo mắt một vòng, miễn cưỡng mà cho hắn một ngón cái. Lân liền vui vẻ mà làm việc tiếp.

Khương Hy dù không nhìn nhưng ngũ quan của hắn lại rất tinh, chưa kể hắn còn có cả linh thức nữa, tự nhiên nhìn ra có cái gì đó không đúng giữa hai người họ nhưng hắn cũng không để tâm là bao.

Thời gian rất nhanh liền trôi qua, không biết từ bao giờ mặt trời đã lên đến thiên đỉnh.

Bệnh nhân cũng mau chóng mà được chữa xong, Điền đại phu dù có bận đến đâu thì bản thân lão cũng nắm giữ được một loại khả năng mà hiếm ai có thể có được, đó là lão kiểm soát thời gian rất tốt.

Bất kể Điền y quán có đông người hay không, thời tiết tốt hay xấu thì chỉ cần mặt trời vừa lên thiên đỉnh là bệnh nhân đều sẽ được khám xong hết. Nguyên nhân lớn nhất có thể khiến lão nhanh chóng đến như vậy hẳn là giờ ăn trưa đến rồi.

Thế là bốn người theo thói quen nhanh chóng mà thu dọn quán lại, động tác nhanh nhẹn, phối hợp nhịp nhàng. Kỳ thực hành động này của bọn hắn ngày nào cũng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến độ đã có thể so với ăn cơm uống nước rồi. Vậy nên quá trình phi thường trơn tru, không hề gặp phải bất trắc nào cả.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Lân liền nhanh chóng mà chạy sang quán Tứ nương, dáng vẻ hào hứng vô cùng, theo sau đó là Điền đại phu, Khương Hy cùng Hiên Minh.

Ngay giữa lúc này, đột nhiên một tiếng sét liền đánh ngang vang lên khắp vòm trời, mặt trời vừa chạm đỉnh không lâu liền nhanh chóng bị mây đen kéo đến mà che phủ đi. Mây đen dày đặc đến nỗi không một tia quang huy nào có thể lọt qua được.

Trong chốc lát, ngày liền biến thành đêm. Không khí tĩnh lặng giữa mùa hè lúc này cũng bắt đầu có dao động, dưới tốc độ không thể tưởng nổi mà tạo thành gió lớn.

Gió lên, cát bụi cũng lên, dân chúng trong chốc lát liền che mắt mà chạy loạn hết cả lên. Nguyệt Hải Thành ngay lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Cát bụi mịt mù lướt qua, Điền đại phu liền dùng tay mà chắn lại, Hiên Minh thấy thế liền rất nhanh dùng thân hình mình để chắn lại giúp lão. Cát bụi theo gió cứ thế mà ùa tới tựa như một đoàn phi đao sắc lẹm vậy.

Trên thực tế đúng là rất sắc, gió này Điền đại phu cũng không phải thấy lần đầu. Hằng năm đến mùa mưa bão gió này tự nhiên đến nhưng hiện nay chỉ mới là mùa hạ mà thôi, gió như vậy là quá bất thường rồi.

Gió thổi cát bay, không bao lâu sau trên mặt Hiên Minh liền lộ ra những vết xước nhỏ chồng lên nhau. Thẩm Minh thân là tu sĩ, thể chất của hắn đương nhiên rất tốt, cát này với người khác đúng là xước thật nhưng với hắn thì đáng lý ra là chưa đủ lực. Vậy mà không biết vì lý do gì, hắn lại xước thật

Mà nếu nhìn kỹ, những vết xước trên mặt kia của Hiên Minh cũng không chảy máu ra, ngược lại trông có chút tơi tả, tựa như bị bóc da ra vậy.

Điền đại phu được hắn che chắn tự nhiên ánh mắt có thể nhìn lại như cũ, lão có thể thấy được từng vết xước đó. Lão liền giật mình mà nhìn xung quanh, xác nhận không có ai khác thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hiên Minh tự nhiên không nhìn thấy ánh mắt của lão thế nào, hắn cũng không quan tâm tới gương mặt tả tơi của mình ra sau. Lúc này, ánh mắt của hắn hướng về Khương Hy mà nói lớn:

“Hy, quay trở lại thôi”

Khương Hy bất động, không phản ứng lại lời hắn. Hiên Minh còn tưởng là thanh âm hỗn loạn xung quanh át đi tiếng hắn, thế là hắn lấy một hơi dài mà quát lên:

“Hy, quay trở lại thôi”

Khương Hy vẫn không phản ứng bởi lúc này hắn đã hoàn toàn bỏ qua những thứ xung quanh rồi, Hiên Minh rất nhanh liền thấy không đúng. Hắn phát hiện ra toàn thân Khương Hy cũng không phải là hoàn toàn bất động mà có chút run rẩy, ánh mắt thủy chung nhìn lên tầng mây đen trên kia.

Đám mây đen kia cũng không còn đơn giản chỉ là mây nữa mà xen lẫn trong đó là những tia sét lúc ẩn lúc hiện. Lôi âm âm ỉ mà vang lên như chuông đánh bên tai.

Bờ môi hắn khô khốc, hoảng sợ mà nói ra:

“Không thể nào... Tử lôi”.

Ngay lập tức, hắn quay lại nhìn Hiên Minh gấp gáp nói:

“Mang lão bá vào nhà”.

Hiên Minh không do dự mà gật đầu, bản ý của hắn vốn là như vậy. Hắn liền nhanh chóng mà đưa lão quay trở lại.

Điền đại phu cũng sẽ không ngoan ngoãn mà theo hắn vào trong, lão cố nán lại mà liên tục gọi Khương Hy đi cùng. Cuối cùng, Hiên Minh liền dùng biện pháp mạnh, cưỡng ép lão vào nhà.

Hiên Minh vừa đi, Khương Hy liền quay sang bên kia đường mà quát lớn:

“Tiểu hắc, mang Tứ nương vào Điền y quán, mau lên”

Tương tự như Hiên Minh, Lân cũng đang vì Tứ nương mà che chắn cho nàng, nghe được giọng Khương Hy, Lân liền lớn tiếng đáp lại:

“ Vâng, công tử”

Sau đó, hắn liền dùng cái thân hình to lớn của mình mà che cho Tứ nương. Tốc độ của hắn phi thường nhanh, Tứ nương cũng liền không chậm trễ. Khương Hy cũng theo đó mà nhanh chóng chạy về Điền y quán.

Cửa đóng sầm lại, thanh âm hỗn loạn ngoài kia cũng vì thế mà hạ xuống đi đôi chút. Hai tay Khương Hy run rẩy mà giữ lấy cửa gỗ, Hiên Minh thấy thế liền nhanh chóng đến bên mà phụ lấy.

Dưới sự trợ giúp của Hiên Minh, Khương Hy liền buông tay ra, sắc mặt tái nhợt mà lui lại phía sau. Hiên Minh chốt cửa xong liền thấy hắn không ổn mà nhỏ tiếng lo lắng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Nghe vậy, Khương Hy liền khẽ đánh ánh mắt ra phía sau, phát hiện Điền đại phu đang vì Lân mà băng bó vết thương trên lưng. Vừa rồi trong lúc chắn cho Tứ nương, hắn liền bị cát đánh vào lưng đến chảy máu, may mắn chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.

Nhưng trọng tâm của Khương Hy là Điền đại phu không nhìn hắn, hắn không muốn lão lo lắng. Thế là hắn nhanh chóng mà hít thở sâu đều đặn, điều tức lại sắc mặt của mình.

Không bao lâu sau, hắn nhìn Hiên Minh mà nhỏ tiếng đáp lại:

“Là Lôi kiếp đến”

Nghe vậy, Hiên Minh lập tức biến sắc.

...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.