“Ngươi không nói đùa đấy chứ?”, Hiên Minh nhìn quanh mà nói nhỏ
Khương Hy lắc đầu, đáp:
“Không đùa, ngoài kia đúng là Lôi kiếp”
Hiên Minh chấn kinh, hắn lẩm bẩm:
“Là ai đột phá Kim Đan cảnh đây?”
Khương Hy không trả lời, hắn nhìn qua gương mặt tả tơi kia mà sắc mặt hơi đổi. Bất giác hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào đó. Ánh mắt Hiên Minh ngay lập tức có hơi đổi mà nhìn hắn.
Rồi đột nhiên, Khương Hy dưới tốc độ nhanh nhất là kéo lớp da kia xuống. Tưởng chừng một chuyện kinh dị sẽ xảy ra nhưng không, Hiên Minh dù có hơi bất ngờ nhưng cũng không đến độ quá đỗi ngạc nhiên.
Bởi đó cũng không phải là da thật của hắn. Nguyên lai, thứ Khương Hy kéo xuống lại là một lớp dịch dung nát tươm. Hắn nhìn qua một lát rồi nói:
“Ngươi phải thay một cái mới rồi”
Hiên Minh sờ sờ mặt mình mà nói:
“Phải làm chuyện phiền phức đó nữa à?”
Khương Hy nhún vai, nói:
“Ngươi không còn lựa chọn nào cả đâu”
Hiên Minh danh khí rất thịnh, mặc dù chỉ là tiếng xấu, toàn bộ Nguyệt Hải Thành không ai không biết nổi hắn nên tự nhiên phải che giấu đi dung mạo thật sự rồi. Kỳ quái một điểm là Khương Hy lại chọn cho hắn một lớp dịch dung cũng điển trai không kém.
Dưới góc độ của Khương Hy thì khí khái của Hiên Minh không thể nào cảm nổi dung mạo bình thường được, ngược lại còn có khả năng khiến người khác nghi ngờ. Vậy nên hắn chọn một lớp dịch dung điển trai, vừa vặn che đi cái nhìn trái chiều.
Ngay lúc này, Khương Hy đột nhiên nhíu mày lại, bất giác mà nhìn về phía cánh cửa. Hắn trầm mặc đôi chút rồi lại mở cửa ra.
Điền đại phu vừa vặn băng bó cho Lân xong, tính quay sang hỏi hắn như thế nào thì thấy ngay cửa mở ra, lão liền giật mình mà làm rơi cuộn băng ở trong tay.
May mắn, lúc Khương Hy mở cửa ra, gió đã không còn, cát bụi cũng đã ngừng tung bay mà rơi hết xuống mặt đất. Trên đó có không ít người lăn qua lăn lại mà đau đớn, có người vì bị cát xước mà máu me đầy mình, miệng không ngừng kêu la. Thậm chí có người vì cơn gió cát này mà thất lạc người thân.
Sự tình diễn ra không lâu, còn chưa đến mười phút nhưng đâu ai ngờ rằng mười phút đó đã thay đổi nhiều số phận đến như vậy.
Phiền phức hơn là ngay lúc Khương Hy mở cửa, đoàn người ngoài kia đương nhiên phát hiện. Ngay lập tức, bọn họ liền lao đến như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng vậy. Người sau chen lên người trước, người trước chắn lại người sau, so với lúc trước thì hỗn loạn không kém.
Ồn ào rất nhanh cũng bị Điền đại phu phát hiện ra, sắc mặt lão lúc này phải nói là phi thường khó coi. Bởi số lượng người quá nhiều.
Mặt khác, Điền y quán cũng thật sự không còn nhiều thuốc để chữa bệnh nữa, thời gian gần đây người bệnh quá nhiều, các dược điếm cũng xem như là hoạt động hết năng xuất rồi nhưng cuối cùng vẫn là cung không đủ cầu.
Bây giờ lại thêm một đợt hiểm họa mới vừa quét ngang qua, Điền đại phu có sắc mặt tốt mới là lạ.
Khương Hy tự nhiên biết tình hình của Điền y quán như thế nào, mặc dù Điền đại phu có tâm nhưng kỳ thực lần này lão cũng không có đủ lực được. Thế là Khương Hy hít vào một hơi, ánh mắt lóe lên một tia quang mang cực thịnh.
Hiên Minh ở gần phát hiện ra đầu tiên, hắn ngay tức khắc vận linh lực lên mà chắn trước Điền đại phu, Lân cùng Tứ nương, đồng thời toàn thân lui lại mà kéo bọn họ vào trong nhà.
Xác nhận được bọn họ vượt ra ngoài tầm ảnh hưởng, Khương Hay lập tức phát động linh thức mà phóng ra uy thế của mình.
Dân chúng trong nháy mắt tốc độ liền chậm lại, những ánh mắt đau đớn, tuyệt vọng kia bất giác trở thành trắng dã mà ngã hết xuống đất, nằm chồng đè lên nhau như rạ.
Khương Hy liền thở ra một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt. Hiên Minh nhanh chóng liền chạy ra ngoài mà đỡ hắn vào trong. Trước khi vào, ánh mắt của Khương Hy bất giác mà nhìn lên trên trời, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.
Biểu hiện này của hắn chỉ diễn ra trong chốc lát, gần như không ai có thể phát hiện ra cả. Điền đại chạy lại mà đỡ hắn, phát hiện trước quán lại có một đám người nằm thủ rạp chất đống mà giật mình.
Lúc này lão lại làm ra lựa chọn ngó lơ. Đối với y sư, ngó lơ người bệnh liền là thất đức, nhân phẩm không xứng với hai chữ y sư. Nhưng lão mặc kệ, bệnh nhân có quan trọng đến đâu thì sao có thể so được với người nhà cơ chứ.
Hơn nữa, sự việc hôm nay lớn như vậy, người xuất thủ đầu tiên tự nên là Phủ Thành chủ. Thế là lão mặc nhiên mà thoái thác trách nhiệm.
...
...
Và sự thật là đúng như lão dự đoán, không đến một canh giờ sau, Phủ Thành chủ thực sự dốc toàn quân mà đi cứu trợ hết toàn thành. Toàn quân ở đây... đương nhiên là bao gồm cả tu sĩ.
Cũng vì tính chất đặc biệt lần này là Phủ Thành chủ tạm thời gỡ xuống thiết luật cấm bay trong nội thành kia. Thế là toàn bộ tu sĩ từ Trúc Cơ liền ngự khí mà phi hành đến từng ngóc ngách của Nguyệt Hải Thành.
Sự kiện này có thể xem là kinh động nhân tâm. Dân chúng dù đang khó khăn hay chìm trong tuyệt vọng như thế nào thì khi chứng kiến được quang cảnh ‘tiên nhân’ bay đầy trời thế kia cũng đủ khiến cho niềm tin của họ quay trở lại.
Thanh thế lần này của Phủ Thành chủ phải nói là khoa trương vô cùng nhưng sự việc lần này không thể không làm như thế được. Đối với một người đứng đầu như Thành chủ thì trấn an nhân tâm là một việc không hề dễ dàng, nhất là trong một tình huống đầy cực đoan như hiện nay.
Đương nhiên có một sự thật là không phải nơi nào cũng sẽ được tu sĩ Trúc Cơ ghé qua, và Điền y quán lại là một trong số ít nơi được ghé qua, không những thế lại còn là hai người.
...
...
“Điền đại phu không sao chứ?”, một lão nhân tóc râu tóc bạc trắng hỏi
“Ta không sao, vất vả cho Đô đại nhân cất công rồi”, Điền đại phu cười đáp.
Lão nhân tóc râm đó đương nhiên là Đô Lư, người chưởng quản đại trận tại Linh Vân trấn. Sau khi sự kiện dịch trùng kết thúc, lão đã được trở về Nguyệt Hải Thành mà bế quan tu luyện. Nhưng thời gian không được bao lâu thì lại phải nhận thêm một nhiệm vụ khác.
Đô Lư nghe vậy liền lắc đầu, khách khí cười nói:
“Không vất vả, không vất vả. Điền đại phu không sao là tốt rồi”
Lão nói xong, ánh mắt liền khẽ liếc sang người đang đứng kế bên. Đó là một thanh niên nhân dung mạo tầm thường, ánh mắt có nét sắc lẻm, làn da sậm màu, khí thế hiên ngang tựa như lợi kiếm.
Đặc biệt thanh niên nhân này rất cao, ít nhất cũng phải hơn hai mét. Người này cũng được xem là đặc biệt, dù có được đặt ở đâu đi nữa thì cũng sẽ nổi bật mà thôi.
Người này không ai khác chính là vị cháu trai thành chủ thần bí kia, Mặc Chính Doanh.
Mặc Chính Doanh là cao thủ bực nào, hắn đương nhiên nhận ra cái nhìn lén lút của Đô Lư nhưng cũng sẽ không vạch trần. Bởi Đô Lư đến đây hôm nay chính là chủ ý của hắn.
Hắn nhìn Điền đại phu, sắc mặt hòa hoãn mà nói:
“Điền lão người không cần khách sáo đâu, dịch trùng vừa qua kia người đã lập đại công, tự nhiên cần được trọng thị đối đãi rồi”
Nghe vậy, Điền đại phu liền lắc đầu xua tay cười khổ:
“Chức trách của ta mà thôi”
Vừa nói đến chức trách, lão bất giác mà thở dài ra một hơi, sắc mặt có hơi chút chán nản một chút. Mặc Chính Doanh đương nhiên nhận ra điều này, hắn nói:
“Điền lão có chuyện gì sao?”
Điền đại phu trầm mặc một chút rồi nói:
“Chuyện chẳng qua là vừa rồi có một đám người cầu cứu lão già này, ngặt nỗi lúc đó ta cũng bất lực, hơn nữa đại nhãn tử lúc đó nguy hơn. Nói đến chức trách... ta cũng chưa hẳn là tận lực với dân chúng đâu”
Mặc Chính Doanh lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Điền lão nói quá rồi, ngài dù sao vẫn là phàm nhân, sức lực có hạn. Chuyện như thế này để Chính Doanh ta xử lý là được... Mặt khác...”
“Mặt khác?”, Điền đại phu nghi vấn
Mặc Chính Doanh gật đầu, nói ra:
“Mặt khác, ta vẫn muốn gặp qua tiểu tử họ Khương kia một chút”
Nghe đến đây, ánh mắt của Điền đại phu có chút hơi đổi, lão bất giác di chuyển chắn ngay con đường ra sau hậu viện mà nói:
“Không biết Mặc thiếu gia muốn gặp đại nhãn tử có chuyện gì?”
Mặc Chính Doanh đột nhiên cười khổ, mấy chục năm nay hắn dù không sống chung với Điền đại phu nhưng có một số hiểu biết nhất định về lão mà hắn phải biết. Đơn cử nhất chính là ba chữ ‘Mặc thiếu gia’ này.
Bình thường nếu không có gì quá đặc biệt, Điền đại phu sẽ gọi hắn bằng tên thật là Chính Doanh, nhưng một khi ba chữ kia phát ra, hắn liền biết địa vị của kẻ hắn nhắc đến trong lòng lão cao đến thế nào.
Hắn vốn dĩ muốn trực tiếp ra sau hậu viện để gặp nhưng nào ngờ lại bị lão chắn đường.
Đương nhiên lấy thực lực cùng tu vi của hắn, xông thẳng vào hậu viện tự nhiên không thành vấn đề gì cả. Nhưng Điền đại phu thì khác, hắn đành phải tôn trọng lão, chỉ có thể dùng lời lẽ để thuyết phục.
Mặc Chính Doanh nói:
“Điền lão, Chính Doanh biết ngài rất thích tên tiểu tử đó nhưng thân phận của hắn thật không ổn”
Điền đại phu có chút không hài lòng, lão nhíu mày nhìn hắn đáp:
“Ý của Mặc thiếu gia là gì?”
Mặc Chính Doanh trầm mặc một chút rồi nói:
“Thứ nhất, hắn là kỹ nam. Thứ hai, hắn đã hoan ái qua rất nhiều người, trong đó có những người mà ngài cũng không thể tin được đâu. Thứ ba, ta đã cho người điều tra thân phận của hắn nhưng ngài biết kết quả là gì không? Đó là không có cái gì hết, hắn cứ như là người từ trên trời rớt xuống vậy, ta không thể tra ra được gì cả”.
Điền đại phu nghe xong liền híp mắt lại, thanh âm mang vẻ tức giận mà nói:
“Mặc thiếu gia, để lão già này nói cho người biết hai điều. Thứ nhất, quá khứ đại nhãn tử như thế nào ta biết, nhưng quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, hai chuyện đó không can hệ gì cả. Thứ hai, thiếu gia nói người không tra ra được gì cả, há chẳng phải vì hắn không có gì đáng ngờ nên mới không tra ra được sao”
Sắc mặt Mặc Chính Doanh đột nhiên trầm xuống, hắn biết thật không thể thuyết phục được Điền đại phu rồi. Hắn liền ngẩng đầu lên mà nhìn sâu về phía hậu viện, ánh mắt lóe lên tinh quang sáng chói.
Điền đại phu liền biến sắc, lão quát một tiếng:
“Mặc thiếu gia”
Mặc Chính Doanh liền giật mình mà nhìn Điền đại phu, sắc mặt của hắn bất giác có chút vặn vẹo khó coi nhưng rất nhanh cũng ổn định lại được cảm xúc của mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
“Thật có lỗi, Chính Doanh có chút thất lễ rồi, mong Điền lão bỏ qua... Mặt khác hôm nay còn có việc, Chính Doanh xin phép được rời đi”
Điền đại phu lạnh nhạt nói:
"Dân chúng vẫn đang đợi người đến, lão già này tự nhiên không giữ. Mặc thiếu gia đi đường cẩn thận".
Nghe những lời lại, khóe miệng Mặc Chính Doanh có chút hơi run run. Lát sau, hắn đành thở dài ra một hơi đáp:
"Vậy Chính Doanh đi đây, Điền lão nhớ giữ gìn sức khỏe, lần sau Chính Doanh sẽ trở lại thăm"
Nói xong hắn liền một hơi bước ra ngoài, ánh mắt không quên nhìn vè hướng hậu viện một chút.
Đô Lư thấy vậy liền cười nhẹ nói:
"Vậy lão hủ cũng xin cáo lui, Điền đại phu bảo trọng"
Điền đại phu khách khí đáp:
"Điền mỗ đa tạ Đô đại nhân quan tâm, đại nhân đi đường cẩn thận".
Sau đó, Đô Lư liền cười gật đầu mà theo Mặc Chính Doanh ngự khí phi hành. Sau khi xác nhận hai người họ đã thật sự đi rồi, lão mới đóng cửa lại mà quay lại hậu viện.
...
Lúc này, trên bầu trời mây đen cũng đã tản đi hết, người người cuối cùng cũng có thể thấy được màu xanh trở lại.
Hai tia sáng từ đâu bỗng nhiên vụt qua mà đáp xuống mái của một tửu lâu xa hoa nơi Nam Thành, mặc dù hiện tại tửu lâu này trông cũng có chút tồi tàn.
Ánh sáng tản đi, bóng người liền hiện, lộ ra thân ảnh của Mặc Chính Doanh cùng Đô Lư. Mặc Chính Doanh giờ đây nào có thái độ hòa hoãn thân thiện như lúc ở cùng Điền đại phu nữa, hắn bây giờ giống như một lưỡi kiếm có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
Đô Lư sống lâu tại Phủ Thành chủ, tự nhiên biết được tâm tình hiện tại của thiếu gia không tốt, lão liền chọn im lặng và đứng xa hắn ra. Tu vi của lão không cao bằng hắn, đương nhiên không thể chịu được khí thế bất thường kia được.
Lúc này, đột nhiên Mặc Chính Doanh lên tiếng:
“Đô thống lĩnh, ngươi từng gặp qua tên tiểu tử kia, ngươi có ý kiến như thế nào?”
Ánh mắt Đô Lư có chút hơi đổi, dường như đã nhận ra được nguyên do tại sao Mặc Chính Doanh gọi lão đi cùng. Lão trầm mặc lại đôi chút rồi lại nói:
“Ty chức nói thật, mong thiếu gia bỏ quá cho”
Mặc Chính Doanh đáp:
“Không sao, ta cần là lời nói thật”
Đô Lư gật đầu, lát sau lão liền kể lại toàn bộ những chuyện lão biết về Khương Hy, bao gồm cả chuyện lão bắt gặp hắn hoan ái với nữ nhân kia trong quá khứ.
Nghe xong, Mặc Chính Doanh liền có chút hoài nghi mà trầm mặc, không bao lâu sau, hắn nói ra:
“Sao ta nghe có vẻ không đúng lắm, ngươi nói hắn có biến chuyển, nhưng ta lại thấy hắn là đang diễn. Tu sĩ chúng ta muốn thay đổi tâm tính cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, thế mà hắn chỉ một một khoảng thời gian ngắn mà đã làm được rồi. Ngươi nói chuyện như vậy có đáng ngờ hay không?”
Đô Lư suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Theo ty chức thì không, nếu hắn thật sự gặp được một bước ngoặc đủ lớn thì tâm tính thay đổi nhanh cũng không khó hiểu. Thiếu gia không cần phải suy nghĩ quá nhiều đầu.
Mặc Chính Doanh nói tiếp:
“Vậy ngươi giải thích thế nào về lai lịch mơ hồ của hắn”
Nghe vậy, Đô Lư liền cười đáp:
“Chuyện này ty chức nghĩ cũng không phải chuyện gì quá khó khăn cả, có thể tiểu tử kia là trẻ mồ côi, không thân không thích, một mình lưu lạc đến nơi đây”.
Mặc Chính Doanh nhắm mắt lại, tựa hồ như muốn tiêu hóa hết số thông tin này vậy. Lát sau, hắn nói:
“Có lý... Nhưng ta vẫn không hết hoài nghi hắn được, nhưng sự việc trước mắt quan trọng hơn, chuyện của hắn tạm gác lại sau”
Đô Lư nghe vậy liền khẽ gật đầu đồng ý. Trong chốc lát, hai người liền lặng lẽ biến mất khỏi mái nhà, cứ như là chưa có chuyện gì đã xảy ra hết vậy.
...
Quay trở lại Điền y quán, sau khi Điền đại phu kể lại chuyện của Mặc Chính Doanh cùng Đô Lư cho Khương Hy nghe, trong lòng hắn liền có chút nặng trĩu một chút, thầm nghĩ:
“Lại thêm một tên phiền phức nữa rồi”
Nhưng hành động của Mặc Chính Doanh hắn cũng không oán trách gì nhiều. Mặc Chính Doanh đối với Điền đại phu chính là ơn cứu mạng, hắn đương nhiên không thể để cho lão có bất kỳ xác suất nguy hiểm nào rồi. Đổi lại là Khương Hy thì hắn cũng sẽ lựa chọn làm thế.
Dù biết có thể sẽ gây mất lòng cho lão nhưng chuyện này thật sự đáng làm, trả ơn cũng không có nghĩa vụ là phải báo cho người biết được, trong trường hợp này, Mặc Chính Doanh chính là như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt Khương Hy liền hướng ra ngoài cửa mà mỉm cười, Điền đại phu thấy vậy cũng nhìn ra theo. Từ ngoài cửa, Tứ nương liền xuất hiện, trên tay chính là một khay đồ ăn trưa, theo sau nàng là Lân cùng Hiên Minh đang phụ mang thêm món.
Ánh mắt Điền đại phu nhanh chóng tỏa sáng lên, mọi chuyện không thoải mái vừa rồi bất giác liền biến mất đi. Khương Hy thấy lão vui, hắn cũng vui. Hắn thật không muốn lão vì hắn mà lại phải mệt mỏi như vậy.
Mặc Chính Doanh là một tấm chắn tốt cho cuộc sống của hai người tại Nguyệt Hải Thành, Khương Hy tự nhiên không nguyện ý trở thành địch nhân trong mắt Mặc Chính Doanh rồi nhưng người kia nghĩ như thế nào thì lại là chuyện khác.
Nhưng tạm thời hắn cũng bỏ chuyện này sang một bên. Sự tình lần này của Nguyệt Hải Thành ít nhất cũng khiến Phủ Thành chủ bận rộn một khoảng thời gian, chưa kể Hạo Nhiên chiêu sinh cũng đến gần. Lấy thân phận của Mặc Chính Doanh, hắn tự nhiên không có thời gian mà phân thân ra đi đối chất với Khương Hy được.
Cũng tiện thể trong khoảng thời gian này, Khương Hy cũng đành phải tranh thủ mà gia tăng thực lực cùng tu vi lên mới được. Nếu không lần sau có vô tình bắt gặp phải Mặc Chính Doanh hắn ít nhất cũng có thể bỏ chạy được.
Lại nói về sự tình lần này, đạo Tử lôi kia đúng là dọa Khương Hy đến run rẩy hết cả người. Hiên Minh suy đoán là có kẻ đột phá Kim Đan cảnh nhưng nếu chỉ thế thì sao Khương Hy có thể sợ được.
Đạo Tử lôi kia mà giáng xuống tu sĩ sắp Kim Đan cảnh thì kẻ đó chỉ có nước chết mà thôi. Kiếp vân trên bầu trời kia không phải là để đột phá Kim Đan cảnh mà là Nguyên Anh cảnh.
Hiên Minh đương nhiên sẽ không nghĩ đến có người độ kiếp Nguyên Anh vì trong nhận thức của hắn, Kim Đan là vô địch rồi.
Nhưng Khương Hy thì khác, kiếp trước hắn đã gặp qua đạo lôi kiếp này, tự nhiên biết uy lực của nó kinh khủng đến thế nào. Mặt khác, tâm điểm của kiếp vân kia lại chính là Phủ Thành chủ.
Điều này nói lên được điều gì?
Câu trả lời phi thường đơn giản, đó là Mặc Hiên sắp đột phá Nguyên Anh cảnh.
Và đó không phải là điểm khiến Khương Hy bất ngờ nhất, bởi hắn không ngờ rằng Mặc Hiên không phải là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong như trong lời đồn.
Mà từ lâu, hắn đã là Hóa Nguyên cảnh tu sĩ rồi.
Tệ hơn nữa, Mặc Hiên còn là Hóa Nguyên cảnh... đỉnh phong.
Khương Hy không khỏi khen thầm khen ngợi:
“Quá hay, vở kịch này... diễn rất hay”.
Với tu vi như vậy, tứ đại thế gia còn dám hó hé trước quyền uy của Nguyệt Hải Thành chủ được sao?