Đao mang chém ra, Khương Hy ngay lập tức liền cúi đầu, hạ thấp trọng tâm mà tránh né. Đao từ hướng từ đó, người tất nhiên là ở sau, hắn ngay lập tức đưa chân lên mà xuất một cước ra đằng sau.
Kẻ cầm đao kia cũng không phải là tay ngang, xuất đao xong, hắn lập tức liền nhảy ra sau, vừa vặn né được một cước kia.
Khương Hy nhân cơ hội đó mà lấy lại trọng tâm của mình, rồi nhìn về phía kẻ cầm đao kia. Hắn liền có chút giật mình bởi kẻ cầm đao kia quả thực có chút ngoài ý muốn.
Thân hình của hắn mập mạp một cách khó mà tin được. Trên tay hắn cầm đương nhiên là một thanh đại đao sắc bén, nhìn vào kích cỡ mà nói, đây tuyệt đối là một thanh trọng đao.
Hắn xuất hiện Khương Hy đương nhiên biết, dù sao tu vi của hắn cũng chỉ là Luyện Khí tầng năm mà thôi.
Dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không đứng yên cho Khương Hy quan sát, hắn liền dẫm một cước thật mạnh xuống sàn mà lao về phía trước, tốc độ phi thường nhanh, trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài. Nhưng cũng vì thế mà hắn bây giờ không khác gì một quả đạn pháo cỡ lớn cả.
Thấy vậy, Khương Hy liền vận Đạp Vân Bộ mà nhảy lên trên, rồi xoay một vòng trên không mà xuất một chưởng xuống dưới, đánh thẳng về phía lưng hắn.
Một chưởng vừa vỗ xuống, toàn thân hình của hắn liền đập xuống sàn mà thổ huyết rồi văng về phía trước mà càn quét tất cả. Sau lưng hắn, một tia khí tức đỏ hồng lượn lờ như ẩn như hiện trong phút chốc rồi bỗng dưng mà tan biến vào không khí.
Linh lực của Khương Hy vốn không còn nhiều, tự nhiên không thể sử dụng Lưu Thủy quyền pháp rồi. Nhưng pháp lực của hắn thì còn nhiều lắm, vừa rồi, hắn đã dùng đến pháp lực của mình mà đánh ra một chiêu Hư Vô Sinh Dâm.
Một chiêu này về bản chất thì không khác gì lúc hắn dùng lên trên người Lâm Thanh Đình cả nhưng mục đích thì khác hoàn toàn.
Với Lâm Thanh Đình, hắn muốn chính là sự dày vò.
Còn với kẻ cầm đao kia, hắn muốn chính là... mạng sống.
Quả đúng như vậy, một chưởng kia của Khương Hy liền xuyên qua tầng linh lực mà đánh nát phổi của kẻ cầm đao. Giờ đây, hắn không khác gì một bị thịt vô dụng cả, không thở, không cử động, không có sự dao động linh lực nào cả. Hắn cứ vậy mà chết đi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Giữa lúc này, một tiếng vỗ tay liền vang lên. Khương Hy bất giác mà nhìn qua hướng thanh âm phát ra, người vỗ tự nhiên là lão nhân già yếu kia.
Tuy rằng lão đang vỗ tay nhưng ánh mắt của lão lại mang một vẻ lạnh nhạt với nhân thế rất đáng sợ. Lão nhìn sang kẻ đang nằm trên đất kia mà tặc lưỡi một cái, tựa như nhìn phải thứ gì đó rất chán ghét vậy.
Lão nhìn qua Khương Hy một chút rồi gật đầu nói:
“Không tồi, tam quan ngươi qua cả ba”
Khương Hy gật đầu, hắn nhìn qua kẻ đang nằm dưới đất kia một chút rồi nói ra:
“Hắn thì sao đây?”
Ánh mắt lão nhân hơi mở, tựa hồ có chút bất ngờ, lão trầm mặc một chút rồi nói:
“Chết rồi thì bỏ... Mặt khác, đã gia nhập chúng ta thì kết cục cuối cùng cũng là chết mà thôi”
Nghe vậy, Khương Hy cũng không ngoài ý muốn, hắn đã biết được câu trả lời là như thế nào rồi, hắn cảm khái mà nói:
“Quả nhiên là Dạ Ma”
Ánh mắt của lão nhân lúc này bất giác mang một chút hòa hoãn, nhìn hắn mà cười nói:
“Tiểu tử, nói ta nghe sao ngươi biết đến Dạ Ma”
Khương Hy trầm mặc một đoạn rồi đáp lại lời lão:
“Ngày hôm đó đánh cờ ngươi thua”
Lão nhân có chút khó hiểu mà đưa tay lên gãi gãi đầu, lão không hiểu ý hắn nói là gì cả. Đành cờ thì đúng là lão có đánh nhưng có vấn đề gì với chuyện đó sao?
Thế là lão liền trầm mặc một đoạn thời gian rồi không có ý hỏi gì thêm về vấn đề đó nữa, đã biết đến hai chữ ‘Dạ Ma’ thì hắn tất không phải người thường. Lão nhìn hắn nói ra:
“Xém chút quên, chào mừng ngươi đến với Dạ Ma”
Khương Hy gật gật đầu, ngụ ý đa tạ. Sau đó lão liền hỏi hắn thêm một số câu nữa, tựa hồ cũng không quan trọng là bao nhưng Khương Hy là ai chứ, hắn thừa biết lão nhân này đang cố tình lấy thêm thông tin từ hắn ở một cách khéo léo hơn mà thôi.
Lúc này, đột nhiên lão nhân có hơi nhíu mày mà nhìn về cái xác đang nằm trên sàn kia, lát sau ánh mắt lão liền hóa thành chấn kinh mà nhìn Khương Hy, rồi lại nhìn về cái xác kia. Nhìn qua nhìn lại không biết bao nhiêu lần.
Chuyện gì mà lão lại chấn kinh đến vậy?
Đó là bởi cái xác kia đang... bốc cháy. Từ nãy đến giờ trong căn phòng này chỉ có duy nhất ba người là bọn họ mà thôi, một người thì đã chết, hai người thì nói chuyện. Vậy nên không thể nào có chuyện có người phóng hỏa thiêu xác được. Nếu có thì chắc chắn sẽ bị cả hai phát hiện
Chưa kể cái xác kia cũng không phải là bị thiêu từ ngoài, mà là bị thiêu từ thể nội. Lão nhân kia ánh mắt rất độc, lão đương nhiên nhìn ra chân tướng sự việc là như thế nào.
Hết thảy đều là vì một chưởng kì dị kia. Đúng vậy, một chưởng kia của Khương Hy ngoại trừ xung lực đủ để phá nát lá phổi của kẻ cầm đao kia ra thì về bản chất nó vẫn mang ảnh hưởng cực nặng của Sắc Dục thiên.
Đó là khơi dậy ham muốn sắc dục ở con người, đến một mức có thể sinh ra được tà hỏa thì bị thiêu chết cũng là chuyện bình thường.
Lão nhân đương nhiên không biết đó là do đặc tính công pháp của hắn, lão chỉ nghĩ rằng hắn đã giở ra một loại thủ đoạn có thể qua mắt được lão mà thôi. Vậy nên lão liền đánh giá hắn cao hơn một chút
Không bao lâu sau, cái xác cũng đã bị thiêu rụi, thân hình mập mạp kia giờ đây chỉ còn lại một nắm tro tàn. Lão nhân xem xong cũng không muốn tốn thời gian nán lại nữa, lão liền đưa hắn rời đi.
...
...
Tại Huyền Đô Đại Lục, Dạ Ma không phải là cụm từ phổ biến, ít nhất là với phàm nhân. Còn với tu sĩ, nhắc đến Dạ Ma hai chữ này thì không khác gì lôi minh đang đánh bên tai cả. Mỗi lần nghe đến Dạ Ma, tay chân bọn họ liền bủn rủn hết cả lên.
Bởi Dạ Ma chính là thế lực sát thủ duy nhất còn tồn tại trên Đại Lục này. Không nghe đến Dạ Ma thì thôi, Dạ Ma đã ra tất sẽ có người phải chết.
Dạ Ma giết người vô số, không phân biệt chính đạo hay ma đạo. Chỉ cần cái giá bỏ ra đủ lớn thì bất kể là ai Dạ Ma cũng dám giết, kể cả Nguyên Anh lão tổ.
Nguyên Anh lão tổ tại tu chân giới địa vị siêu nhiên, nhưng bọn họ gần như không xuất hiện trước mặt thế nhân. Nếu không phải trong cổ tịch có ghi chép lại thì có khi những vị lão tổ này đã bị người đời quên lãng đi rồi.
Bởi vì Nguyên Anh lão tổ bí ẩn như vậy, phàm nhân mới sợ hãi mà tôn sùng họ lên như thần như thánh nhưng mấy ai biết được, trong ngàn năm qua, số lượng Nguyên Anh lão tổ vẫn lạc trong tay Dạ Ma... nhiều vô kể.
Chỉ là những thông tin dạng này thế nhân không người nào biết được mà thôi, bởi như vậy thật quá bất lợi cho tu chân giới. Tu chân giới vốn dĩ được gọi là tu chân giới bởi vì có người tu chân.
Người ở đây xuất phát đương nhiên là từ phàm nhân. Tu tiên cầu trường sinh, đó là lý niệm mà các vị lão tổ kia tin tưởng cũng như muốn gieo vào đầu chúng sinh.
Chỉ có như vậy, dân chúng mới có hứng thú, mới có khát vọng mà tu tiên được. Tu chân giới từ đó mới có thể được tiếp máu mà tiếp tục trường tồn.
Ngược lại, nếu thông tin Nguyên Anh lão tổ chết trong tay Dạ Ma mà truyền ra ngoại giới thì thật không xong. Dân chúng tuyệt đối sẽ từ bỏ ý định tu chân ngay, không những thế niềm tin của họ dành cho tu sĩ cũng sẽ bị lung tay. Từ đó tu chân giới liền xong.
Cũng bởi vì vậy mà những năm gần đây, Chính đạo tu sĩ đã cộng đồng bắt tay lại mà truy quét Dạ Ma nhưng cuối cùng cũng phải bó tay bởi bọn chúng lẫn trốn quá sâu.
Theo thời gian, Dạ Ma cũng đã ẩn thế đi, Chính đạo liền quyết định không truy quét nữa. Cái tên Dạ Ma từ đó đến nay cũng dần dần mà ít người nhắc đến.
Chuyện này nói ra ai tin thì cứ việc nhưng Khương Hy thì mặc nhiên ngó lơ.
Chính đạo vây quét Dạ Ma?
Nực cười, Dạ Ma đến bây giờ vẫn còn tồn tại đó là vì Chính đạo quét không nổi, mà thậm chí bọn họ còn không muốn quét. Thông tin truyền ngoại giới như vậy chẳng qua là hành động khua chiêng gõ mõ nhằm ổn định tu chân giới mà thôi.
Huyền Đô Đại Lục có Thập đại chính phái, tứ đại thế gia, Tam đại Hoàng Triều cùng hàng trăm, hàng ngàn môn phái lớn nhỏ, chưa kể còn phải tính đến các thế lực của Ma đạo nữa.
Thế lực quá nhiều, đạo lý tự nhiên khác nhau, giữa những người này không xảy ra mâu thuẫn mới là lạ nhưng vì đại cục, bọn họ dĩ nhiên không thể trắng trợn mà xé mặt nhau ra được.
Từ đó, Dạ Ma liền là câu trả lời tốt nhất.
Với người khác, Dạ Ma là mối họa. Với các đại thế lực kia, Dạ Ma chính là thế lực bình ổn cách cục tu chân giới, là lợi khí mà bọn họ cần mỗi khi có biến số.
Lấy địa vị của Khương Hy đời trước, hắn đương nhiên biết cách làm thế nào để có thể tìm được Dạ Ma. Dù sao đời trước hắn cũng đã từng thuê Dạ Ma vài lần nên cũng không quá khó khăn. Và cuối cùng hắn cũng đã tìm ra được một phân đà tại Nguyệt Hải Thành.
Tại sao lại gọi là phân đà?
Vì lúc này trước mặt Khương Hy có rất nhiều người, lão nhân kia sau đưa hắn rời khỏi căn phòng kia xong thì lại mang hắn đến một căn phòng khác rộng hơn và đông người hơn. Theo hắn ước tính thì số lượng những người này không quá hai mươi nhưng cũng không vì thế mà hắn thả lỏng.
Bởi tất cả những người ở đây đều là sát thủ, tu vi không kẻ nào dưới Luyện Khí tầng bốn cả. Bọn họ đều là những người đã kinh qua không ít trận chiến, tay nhuốm qua không biết bao nhiêu máu người rồi.
Lúc hắn bước vào, toàn bộ căn phòng kia ngay lập tức liền đổ dồn ánh mắt vào hắn, có kẻ lạnh lùng vô tình, có kẻ hiếu kỳ ngạc nhiên, có kẻ cười khúc khích mà xem chuyện vui.
Nhưng hắn cũng không thấy được mặt họ, tất cả những biểu hiện kia đều là từ quan sát và trực giác của hắn mà ra. Bởi vì mỗi người bọn họ đều mang một cái mặt nạ giống hệt nhau.
Mặt nạ đương nhiên là dùng để che giấu danh tính, mặt khác là để phân rõ cấp bậc sát thủ tại nơi đây. Dạ Ma phân sát thủ ra thành bốn loại cấp bậc dựa trên các cảnh giới tu chân.
Đầu tiên là thiết diện sát thủ ứng với Luyện Khí cảnh, sau là ngân diện sát thủ ứng với Trúc Cơ cảnh, tiếp đó là kim diện sát thủ ứng với Kim Đan cảnh. Và cuối cùng chính là ngọc diện sát thủ ứng với Nguyên Anh cảnh.
Trong đó, kim diện sát thủ cùng ngọc diện sát thủ là cao tầng chân chính của Dạ Ma, chỉ những người nào nguyện trung thành tuyệt đối với Dạ Ma thì mới có được đặc quyền mang những cái mặt nạ đó lên mà thôi.
Nhưng hai loại đó hắn tạm thời không tính đến bởi hầu như hiện tại những người tại căn phòng này mang chính là thiết diện.
...
...
Mười phút trôi qua, hai bên dường như chỉ có nhìn nhau không nói một lời, không khí yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí Khương Hy còn có thể nghe được hơi thở của từng người nữa.
Giữa lúc này, một người trong số đó bỗng nhiên lên tiếng, dựa vào giọng thì hẳn là nam nhân, người đó nói:
“Đao tử đâu rồi?”
Nghe vậy, Khương Hy khẽ nhìn qua nam nhân đang ngồi trên một cái bàn gần đó mà khẽ ngạc nhiên. Bởi người kia ăn mặc không khác hắn là bao, toàn thân hắc y, mặt đeo thiết diện nhưng phía sau đó, hắn có thể thấy được một dải vải kéo từ trước ra sau được cột một cách kỹ lưỡng, tựa như là đang che đi hai mắt vậy.
Hắn mở miệng ra đáp:
“Ngươi nói là tên mập kia?”
Người kia gật đầu, hắn cũng gật đầu.
Cái trước là ‘đúng vậy’, cái sau là ‘chết rồi’.
Người kia liền hừ lạnh một tiếng, nắm lấy trường thương bên cạnh, linh lực bạo phát mà lao về phía hắn.
Tốc độ của người kia rất nhanh, không đến hai thở, mũi thương đã cách đầu Khương Hy vài phân rồi.
Đối mặt với tình huống này, Khương Hy vẫn giữ một nét mặt bình tĩnh mà đối diện. Hắn nhanh chóng xoay người mà lách qua bên phải người kia, thuận lợi tránh được một thương, hắn liền tập trung linh lực vào khuỷu tay mà ra một đòn thúc ngược vào gáy của người kia.
Một tiếng ‘rắc’ nhẹ của xương liền phát ra, người kia hét thảm một tiếng mà văng về phía lão nhân kia. Lão nhân thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra tát vào mặt nam nhân kia một cái. Toàn thân hình liền xoay vài vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.
Khí tuyệt bỏ mình.
Không khí trong căn phòng đột nhiên liền trầm xuống, những người còn lại bất giác mà lui về sau một bước, cảnh giác tột cùng mà nhìn hắn.
Tổng thể quá trình vừa rồi chỉ diễn ra không đến năm hơi thở, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà một mạng người đã mất rồi. Dù cho người cuối cùng ra tay là lão nhân kia nhưng bọn họ đều là sát thủ, am hiểu nhất chính là nhất kích đoạt mạng thì sao lại không thể nhìn ra được cú thúc ngược kia mới là đòn chí mạng chứ.
Thế là bọn họ liền cảnh giác mà nhìn Khương Hy.
Tại Dạ Ma, chết người là chuyện bình thường nhưng người vừa chết kia... thực lực không tồi, trong số những người trong phòng này thì trừ lão nhân kia ra, hắn không phải đệ nhị thì cũng là đệ tam.
Một người với thực lực như thế mà chỉ trong một chiêu đã vong mạng thì người giết hắn phải kinh khủng đến mức nào cơ chứ?
Ngay lúc căng thẳng này, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên vang lên từ phía trần:
“Chào hỏi như vậy là đủ rồi”
Nghe vậy, Khương Hy liền khẽ đưa mắt mà nhìn lên đó, thần sắc ngưng trọng lại nhìn người đang đứng ngược trên trần kia. Bởi hắn không phát hiện ra được có người khác đang ở đây
Dường như bắt được ánh mắt hắn, người kia liền khẽ cười một tiếng mà nói:
“Tiểu tử, không tồi, động tác lanh lẹ dứt khoát... Nhưng người như ngươi với ta mà nói thì không có chút thú vị nào cả”
Nói xong, người kia liền điểm nhẹ chân mà rơi xuống, nhẹ nhàng xoay một vòng rồi tiếp đất. Nhìn thấy người kia, trong lòng Khương Hy liền giật mình bởi hắn rất nhỏ con, so với tiểu cô nương trước đó ở bên trên thì không khác nhau là bao.
Cũng vì thế mà Khương Hy lại càng cảnh giác, bởi kẻ trước mặt này chắc chắn là một lão quái vật sống lâu năm. Ngoài ra còn có một điểm hắn cảm thấy phi thường kỳ quái, đó là người này không mang một chiếc mặt nạ nào cả.
Tuy vậy, Khương Hy hầu như không cách nào có thể nhìn thấy được dung mạo của hắn, mỗi lần Khương Hy sắp nhìn ra là cứ như có một tầng sương mù xuất hiện mà che phủ đi vậy.
Chỉ riêng điểm này thôi thì Khương Hy hoàn toàn có thể xác định rằng người này tuyệt đối có linh thức vượt xa hắn, tu vi khả năng cao không đơn giản chỉ là Trúc Cơ cảnh.
Lão nhân thấy người kia thì ngay lập tức cung kính quỳ xuống hành lễ nói:
“Tham kiến Đà chủ”
Những người khác nghe xong cũng hành lễ theo mà nói:
“Tham kiến Đà chủ”
Nguyên lai, vị này là Đà chủ của Dạ Ma phân đà tại Nguyệt Hải Thành. Đà chủ nghe vậy liền gật gật đầu, hắn bất giác nhìn qua Khương Hy một chút. Khương Hy dường như hiểu ý hắn là gì, liền chắp tay lên hành lễ nói ra:
“Tham kiến Đà chủ”
Lời vừa ra, toàn phòng liền tĩnh lặng như tờ, những người khác dù bị thiết diện che đi cũng khó mà thoát khỏi vẻ chấn kinh. Lão nhân kia thì không khoa trương như bọn họ, lão chỉ khẽ thở dài ra một hơi mà lắc đầu, ánh mắt nhìn về hắn như thể đang nhìn một người chết vậy.
Đối mặt với tình thế này, Khương Hy vẫn một mảnh bình tĩnh mà hành lễ với Nguyệt Hải Đà chủ. Trước đây, hắn đối với Đô Lư cũng là thế này thì đối với người trước mặt cũng sẽ như thế thôi.
Khác với những người kia, Nguyệt Hải Đà chủ tựa hồ có chút hiếu kỳ mà hỏi:
“Tại sao ngươi không quỳ?”
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói:
“Trước đây ngài có quỳ không?”
Nguyệt Hải Đà chủ liền rơi vào trầm mặc. Một lát sau, hắn liền bật cười rồi xua tay nói:
“Không quỳ, không quỳ, ngươi cũng không cần quỳ... Mặt khác, ta sẽ rút lại lời vừa nãy, ngươi rất thú vị”
Nghe vậy, thân người Khương Hy hơi khom một chút rồi lại nói:
“Đa tạ Đà chủ”
Nguyệt Hải Đà chủ gật đầu, rồi từ trong tay áo lấy ra một cái thiết diện ném cho hắn mà nói:
“Ngươi mới đến Dạ Ma, có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi Quảng lão là biết”
Rồi sau đó hắn nhìn qua căn phòng này một lượt mà nói tiếp:
“Còn bây giờ... thì đi làm nhiệm vụ hết đi”
Ngay lập tức, những người còn lại liền cung kính hành lễ đồng thanh đáp:
“Vâng, Đà chủ”
Nói xong, Nguyệt Hải Đà chủ liền vô ảnh vô tung mà biến mất. Đoàn người kia theo lệnh của hắn mà tản ra đi làm nhiệm vụ, khi đi ngang qua Khương Hy, mỗi người đều đồng dạng đưa tay lên mà vỗ vai hắn một cái, cứ như là một nghi thức công nhận.
Cho đến người cuối cùng, Khương Hy cũng đã đeo thiết diện lên mà đối mặt. Người cuối cùng này thân hình vô cùng nhỏ con, so với Khương Hy còn nhỏ hơn một chút, trên người khoác một bộ võ phục khác cũ.
Bộ võ phục này... tương đối có ý tứ, làm hắn bất giác mà nhìn về phía ngực của người kia, tựa hồ chỗ đó có đôi chút phổng phao. Hắn thầm nghĩ:
“Nữ nhân?”
“Ngươi nhìn hơi lâu rồi đấy”, người kia lạnh lùng nói ra, chất giọng quả nhiên là của nữ nhân.
Nghe vậy, Khương Hy khẽ cười mà nói:
“Thứ lỗi cho, không biết cô nương gặp ta có chuyện gì không?”
Nàng nhẹ gật đầu, không vòng vo nữa mà trực tiếp đáp:
“Làm thế nào ngươi tránh được mũi thương kia?”
Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy lướt qua một tia dị quang, hắn không nghĩ tới nàng hỏi là vấn đề này. Tránh mũi thương thì đơn giản là tránh mũi thương mà thôi nhưng hắn biết ý của nàng là chỗ nào. Một thương chiêu kia chỉ vẻn vẹn hơn một hơi thở một chút mà thôi, người khác dù nhận ra thì chắc chắn vẫn phải chết không nghi ngờ.
Nhưng Khương Hy từ đầu đến cuối lại không có phản ứng gì đặc biệt cả, hắn chỉ đơn giản là tránh mà thôi. Phản ứng như vậy quá nhanh, cứ như là đã biết trước vậy.
Khương Hy trầm mặc một đoạn rồi nói:
“May mắn”
Nghe vậy, nàng hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng qua người hắn, không vỗ vai, không công nhận. Thấy thế, trong lòng Khương Hy liền cười khổ không thôi, hắn thầm nghĩ: