Huyền Lục

Chương 79: Thiên cơ đổi, mạch tượng loạn



Huyền Đô Đại Lục, tu chân giới thịnh hành, bất cứ một người nào được sinh ra gần như sẽ có mong ước trở thành tu sĩ, được bay lượn trên bầu trời, được người người ngước nhìn, được người người kính trọng.

Ngặt nỗi, không phải ai cũng có số mệnh làm tu sĩ, bởi linh căn quả thực rất hiếm hoi, trăm người chưa được một. Nếu nói trên đời này thứ gì công bằng nhất thì đó hẳn là linh căn rồi.

Vì đó là thiên chất, là thứ khó có thể thay đổi được và không hề phụ thuộc vào nơi của người mang nó được sinh ra. Điển hình nhất chính là tại Nguyệt Hải Thành tứ đại thế gia.

Nếu chỉ cân nhắc môn nhân dòng chính mà nói thì tại thế hệ trẻ này, người có thể tu tiên bao gồm Thẩm gia một người, Tô gia bốn người, Lý gia năm người và Tưởng gia... một người.

Thẩm gia vì Hiên Minh bỏ nhà đi mà nay chỉ còn có một người nhưng về căn bản thì tỷ lệ đó vẫn nhiều hơn so với Tưởng gia. Tưởng gia đời này phải gọi là quá sức bi ai, quá sức eo hẹp bởi chỉ có mỗi Tưởng Thành Thiên là có thể tu luyện.

Với tình hình này tiếp diễn thì trong tương lai, hắn đích xác chính là Tưởng gia gia chủ. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc địa vị của hắn tại gia tộc rất cao, phi thường cao.

...

Nghe qua Hiên Minh nói chuyện này, Khương Hy liền có chút ngưng trọng lại. Tưởng gia nếu có hai thì coi như một tên bị ngã thì vẫn còn tên còn lại, đằng này lại chỉ có một. Nếu Tưởng Thành Thiên thật sự ngã trong tay hắn, phần đời còn lại của hắn tuyệt đối sẽ không được yên.

Bởi lúc đó, Tưởng gia sẽ rơi vào thời kỳ giáp hạt và bị ba thế gia còn lại chèn ép. Tệ hơn nữa có khi Tưởng gia sẽ bị đá ra khỏi hàng ngũ thế gia cũng nên. Khi đó, Tưởng gia ngoài việc tích cực sinh sản đời sau ra thì chỉ còn việc trút giận lên người hắn nữa thôi.

Khương Hy cũng không phải là lần đầu bị truy sát, hắn tự nhiên có cách để lẩn trốn đi nhưng còn Điền đại phu thì sao đây?

Nếu là Lân là Hiên Minh, Khương Hy sẽ không lo. Bọn họ thân là tu sĩ, dĩ nhiên phải tự học cách sinh tồn tại cái thế giới này rồi. Còn Điền đại phu chỉ là phàm nhân, dù đằng sau có là Mặc Chính Doanh đi chăng nữa thì lão cũng khó mà thoát được khỏi Tưởng gia.

Đương nhiên nếu Nguyệt Hải Thành chủ Mặc Hiên can dự vào thì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều. Nhưng hiện tại Mặc Hiên thân mình còn đang lo không nổi, hơi đâu mà lại đi quản chuyện của Điền đại phu chứ.

Chưa kể, bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã trễ, Khương Hy cùng Tưởng Thành Thiên đã kết nhân quả với nhau rồi.

Ở bên kia, Phùng Quang Tiêu vẫn đang cúi gập người lại mà hành lễ với Tưởng Thành Thiên. Thấy vậy, hắn liền cố gắng ngồi thẳng dậy, ánh mắt mang sát ý nhìn về phía Khương Hy rồi nói:

“Phùng chưởng quỹ, giết hắn cho bản thiếu gia”

Nghe vậy, Phùng Quang Tiêu liền do dự một chút rồi mới đáp:

“Bẩm thiếu gia, chuyện này... không được”

“Không được?”, đôi mắt hí của Tưởng Thành Thiên có hơi mở ra nhìn lão mà nói

Tên hộ vệ còn lại thấy vậy liền có chút sốt ruột mà nói nhỏ với lão:

“Phùng chưởng quỹ, tâm trạng thiếu gia hiện tại không tốt. Ngươi đừng làm loạn”

Phùng Quang Tiêu lắc đầu, lão đáp:

“Ta biết tâm trạng của thiếu gia... nhưng đây là lệnh của Lâu chủ”

Tên hộ vệ kia nghe vậy liền giật mình có chút lui lại mà nói:

“Là thật?”

Phùng Quang Tiêu gật đầu đáp:

“Ngài đang quan sát chúng ta”

Ánh mắt tên hộ vệ kia trong chốc lát liền mở to kinh ngạc rồi bất giác mà nhìn quanh như thể cố gắng tìm kiếm lấy thân ảnh của vị Trầm Thiên Lâu chủ kia. Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được tỉnh táo mà thầm nhủ:

“Nếu Lâu chủ thật muốn quan sát chúng ta thì nhìn làm sao mà ra được đây”

Nghĩ nghĩ không lâu, hắn liền quay lại mà nói với Tưởng Thành Thiên. Nghe xong, sắc mặt của Tưởng Thành Thiên quả thực không tốt chút nào, ánh mắt ti hí kia của hắn bất giác mà nhìn thẳng lên tầng lầu trên cao, không rõ là đang nhìn gì.

Cảnh này vừa vặn rơi vào tầm mắt của Khương Hy. Khương Hy liền nhìn theo ánh mắt của hắn mà dõi lên đó, không bao lâu sau, con ngươi hắn có chút hơi sáng lên. Tựa hồ như hắn đã phát hiện ra thứ gì đó rồi.

Đúng vậy, ngay khi nhìn lên đó, hắn đã cảm nhận được sự chuyển động của linh khí trong không khí, hơn nữa còn là mức chuyển động rất mạnh mẽ và hùng hậu tiến về một căn phòng trong góc. Không cần đoán hắn cũng có thể biết căn phòng đó là của ai.

Đáp án không ai khác chính là Trầm Thiên Lâu chủ Tưởng Thôi.

Ở cấp bậc tạo thành sự chuyển động linh khí như vậy cũng chỉ có mỗi tu sĩ Trúc Cơ cảnh mới làm được mà thôi. Chưa kể độ dao động của linh khí lại mang một cảm giác bùng nổ đến run cả người lên.

Khương Hy thầm nhủ:

“Vị Lâu chủ này nổi giận rồi sao?”

Ở phía đối diện, Tưởng Thành Thiên cũng không cố nhìn nữa, hắn đã biết được hôm nay quả thực không thể làm gì hai người Khương Hy rồi, sắc mặt hắn liền không còn đằng đằng sát ý nữa mà thay vào đó âm trầm bất định.

Một lát sau, hắn tựa hồ có chút mệt mỏi nói ra:

“Ngươi tên gì?”

Nghe vậy, lực chú ý của Khương Hy ngay lập tức dời từ căn phòng nơi góc đến Tưởng Thành Thiên, hắn liền suy nghĩ một chút rồi lại báo:

“Ta họ Khương”

Tưởng Thành Thiên nghe xong liền híp mắt lại, im lặng một hồi mà suy nghĩ. Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng là hắn đang ngủ bởi đôi mắt hí đó của hắn đúng thật là thứ có thể đánh lừa gần như tất cả mọi người.

Mở như không mở, nhắm so với nhắm bình thường lại mang cảm giác rõ rệt hơn. Nhiều lúc, có người còn vô tình buộc miệng mà so sánh cặp mắt của hắn như hai sợi chỉ.

Dĩ nhiên, số phận của kẻ kia không thể nào gọi là tốt, giờ phút này chắc hắn đã ở đâu đó bên dưới ba tấc đất rồi.

...

...

Không bao lâu sau, mí mắt của Tưởng Thành Thiên có chút hơi động, theo ngôn ngữ bình thường thì mắt hắn đã mở rồi, hắn nói ra:

“Được, bản thiếu gia sẽ nhớ lấy ngươi”

Nói xong, hắn liền ra hiệu cho tên hộ vệ kia đưa bản thân hắn về Tưởng phủ. Hắn nếu còn dám mang bộ dạng thảm hại này ra cho bàn dân thiên hạ thấy thì đừng nói là hắn mất mặt, đến Tưởng phủ cũng mất mặt không kém.

Đến lúc đó, Tưởng gia không ra tay giáo huấn cho hắn một trận mới là lạ.

Tên hộ vệ nhận lệnh tự nhiên cố gắng dìu Tưởng Thành Thiên ra ngoài xe ngựa ngoài kia. Tốc độ của bọn chúng tương đối nhanh, dù sao cũng đều là tu sĩ, trên người thương thế dù đang mang nhưng cũng không phải là quá cản trở hoạt động bình thường.

Còn tên hộ vệ còn lại, hắn đương nhiên là bị bỏ mặc rồi. Sau trận chiến ngắn ngủi với Khương Hy, hắn đã bị đánh đến ngất đi, chuyện sau đó liền không biết gì hết nữa.

Phùng Quang Tiêu tại gần đó thấy vậy liền lắc đầu thở dài, vết nhăn càng ngày càng hằn sâu trên mặt lão, lão liền ra lệnh cho đám lính gác của Bảo Lâu ra đem vào trong. Tên hộ vệ kia còn nằm trên đất thêm một giây nữa là Tưởng gia lại mất mặt thêm một giây.

Sau đó, lão liền quay sang Khương Hy mà cười nói:

“Khương công tử, thật có lỗi, bản Lâu làm ăn thật tắc trách, mong công tử không phiền lòng”

Khương Hy đương nhiên không phiền lòng, đúng ra thì hắn không muốn phiền phức mà thôi. Ngặt nỗi nhân quả lần này hắn không gánh không được, sự đã thành rồi, bây giờ nói gì cũng không còn tác dụng nữa.

Chưa kể, loại hình nhân quả như vậy hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận từ lâu rồi. Sớm nhất cũng là khi hắn nuốt lấy Thủy Linh quả, lúc đó hắn đã cảm nhận được một đại họa sát thân.

Chỉ có điều khi ấy hắn không thể tính ra được họa đó là gì. Nay, trong mờ hồ, hắn đã có cảm ứng được... Thiên cơ có biến chuyển.

Thiên cơ biến chuyển, phòng ngự liền lỏng lẻo, hắn mới nhân cơ hội đó mà nhìn lén một chút số mệnh của mình.

Kết quả... hắn đã thấy được một khoảng không vô tận không điểm đầu, không điểm kết. Bầu trời cũng như mặt đất, mặt đất liền là bầu trời.

Hắn thấy được một thế giới, nơi mà thiên địa giao thoa đối lập lẫn nhau, tựa như một mặt kính phản chiếu vậy.

Bất giác, Khương Hy nhắm mắt mà nhíu mày lại, sắc mặt tựa hồ mang một vẻ đau đớn. Hắn khẽ quay người mà tránh đi ánh nhìn của Phùng Quang Tiêu. Nhưng vừa vặn, người thấy sắc mặt đó lại là Hiên Minh.

Thấy vậy, trong lòng Hiên Minh liền chấn kinh, hắn nhanh chóng tiến lên chắn giữa Phùng Quang Tiêu và Khương Hy rồi đáp:

“Phiền Phùng chưởng quỹ thanh toán giúp bọn ta”

Nghe vậy, ánh mắt Phùng Quang Tiêu có hơi mở, lão nhìn hắn một chút, tựa hồ có chút đánh giá, một lát sau lão nói:

“Không biết vị đây là...?”

“Chưởng quỹ, để tiểu nữ giới thiệu, đây là Hiên công tử, biểu huynh của Khương công tử”, Na Lan không rõ từ đâu xuất hiện, nàng liền thay hắn mà trả lời.

Phùng Quang Tiêu nghe xong, ánh mắt có chút hơi lóe lên, rồi lão cười đáp lại:

“Thứ lỗi cho, là lão phu không nhận ra, mong công tử không trách”

Hiên Minh lắc đầu đáp:

“Không sao, không sao, phiền hai vị thanh toán giúp ta”

Phùng Quang Tiêu gật đầu, rồi ra hiệu cho Na Lan đi làm. Na Lan tự nhiên sẽ nhận mệnh, nàng liền cho người đi thu gom lại hai loại pháp khí kia, ngặt nỗi chúng đã không còn ở đây rồi. Sắc mặt nàng trong chốc lát liền chuyển thành vẻ hốt hoảng mà đi tìm.

Phùng Quang Tiêu cũng nhận ra được dị trạng, liền tiến lại gần nàng mà nói:

“Na Lan, ngươi làm gì đấy?”

Nghe vậy, Na Lan liền run nhẹ lên mà nhìn về phía lão, nàng lo lắng nói ra:

“Chưởng quỹ... pháp khí... mất rồi”

Ánh mắt Phùng Quang Tiêu khẽ biến, lão liền đánh mắt mà nhìn xung quanh một lượt toàn bộ đại sảnh của Trầm Thiên Bảo Lâu. Mỗi người bị lão quét qua bất giác lạnh cả sống lưng, cho đến khi ánh mắt của lão dừng lại chỗ Khương Hy thì nheo lại.

Hiên Minh thấy thế ngay tức khắc liền chắn tầm nhìn của lão lại nhưng một bàn tay không rõ từ đâu bỗng nhiên đặt lên vai hắn. Hắn giật thót mà nhìn ra sau, chủ nhân của bàn tay đó đương nhiên là Khương Hy.

Lúc này, Khương Hy tựa hồ đã không còn đau đớn nữa, ngược lại, ánh mắt của hắn rất tinh minh sáng chói, cứ như là một người hoàn toàn khỏe mạnh vậy.

Hắn nhìn về phía Phùng Quang Tiêu mà cười nói:

“Hắc Trúc Bút cùng Sơn Hà Phủ ta đã thu vào giới chỉ, Phùng chưởng quỹ chỉ việc thanh toán cho bọn ta là được”

Nghe vậy, Phùng Quang Tiêu liền cười gật đầu, ánh mắt có chút thâm thúy mà nhìn về phía hắn. Không bao lâu sau, lão đáp lại:

“Vậy lão phu sẽ tính giúp công tử”

...

...

Sau khi thanh toán hết thảy, Na Lan liền tiễn Khương Hy cùng Hiên Minh ra ngoài cửa. Nàng có chút áy náy mà nói:

“Hai vị công tử, đã để cho hai vị khó xử rồi”

Hiên Minh xua tay cười đáp lại:

“Không sao, Na Lan cô nương không cần phải khách khí đến vậy. Chuyện một phần cũng là do bọn ta”

Nghe vậy, Na Lan liền không biết nên nói như thế nào mới phải đây. Dù nàng nghe Hiên Minh nói là vậy nhưng biết đâu được trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào chứ.

Tưởng gia thế lớn, Tưởng Thành Thiên địa vị lại quá đặc thù, bất kể có là phía Khương Hy gây sự hay là Tưởng Thành Thiên gây sự đều sẽ dẫn đến một hậu quả không lường trước được.

Na Lan mặc dù biết Khương Hy có dính líu đến Phủ Thành chủ nhưng câu chuyện ở đây lại là Tưởng Thành Thiên, Phủ Thành chủ thủ được hắn hay không... e rằng phải phụ thuộc vào tâm tình của Tưởng gia lão tổ rồi.

Na Lan trầm mặc rất lâu, giữa hai bên gần như không còn nói thêm gì nữa, Hiên Minh liền nhanh chóng ra hiệu cho trung niên mặt sẹo đánh xe trở về Bắc Thành.

Hôm nay, Khương Hy cùng hắn tự nhiên không đi bộ đến Tây Thành mà đến bằng xe ngựa của trung niên mặt sẹo kia. Ban đầu khi đề cập đến chuyện này, trung niên mặt sẹo tự nhiên tái mặt mà từ chối.

Hắn làm phu xe mười mấy năm nay, hơn nữa còn là phu xe cho Điền đại phu, nào có chuyện không biết bộ dáng của Tây Thành ra sao chứ. Phàm nhân bình thường như hắn vào đó... không biết có còn toàn vẹn mà trở ra hay không nữa.

Cũng may, dưới sự thuyết phục của Khương Hy, hắn cuối cùng cũng chịu đồng ý. Cốt cũng chính là vì tấm lệnh bài kia. Hắn đương nhiên biết danh tính của tấm lệnh bài đó là gì, chỉ là hắn không biết vì cái gì Điền đại phu lại đưa cho Khương Hy mà thôi.

Có tấm lệnh bài đó, trừ phi tứ đại thế gia đích thân đứng ra đuổi giết, còn lại với hắn đều vô hại.

Còn tại sao lại đi xe ngựa thì đó là do Thẩm lão tam. Khương Hy không chắc đến hiện giờ Thẩm lão tam có còn đem người đi lùng sục Tây Thành tiếp hay không nữa. Hắn cũng đã đem chuyện này nói cho Hiên Minh, thăm dò xem ý kiến như thế nào.

Kết quả, Hiên Minh trực tiếp đồng ý với chuyện đi xe ngựa vì hắn hiểu rõ phụ thân hắn... cố chấp ra sao. Không qua mùa xuân tới, e rằng ngày nào Thẩm lão tam cũng sẽ dẫn người đi tìm hắn thôi.

...

Xe ngựa từ từ lăn bánh rời đi, không bao lâu sau đã ngày càng xa cột trụ linh thạch khổng lồ ngoài rìa Tây Thành kia.

Hiên Minh liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bởi hắn không nhận thấy phụ thân hắn cũng như người của Tưởng gia đi theo, nếu còn ở trong Tây Thành, hắn sẽ còn sợ nhưng may mắn, hắn đã ra khỏi rồi.

Sau đó, hắn liền nhìn sang Khương Hy định nói gì đó thì bị dọa đến giật mình. Bởi Khương Hy lúc này... thật sự rất thảm.

Sắc mặt hắn trắng toát hết cả lên, so với bình thường còn trắng hơn không biết bao lần, mồ hôi lạnh đổ đầy thái dương. Đột nhiên, ánh mắt hắn mở to mà phun ra một ngụm máu lớn, vấy lên hết một mảng ngực.

Hiên Minh ở bên liền chấn kinh mà đỡ lấy hai vai hắn, lo lắng nói ra:

“Ngươi... bị thương rồi?”

Khương Hy vì sao mà bị thương? Ở góc độ của Hiên Minh, tự nhiên là vì trận chiến ngắn ngủi trước kia. Nhưng thực tế, trận chiến đó quá dễ dàng, đả thương được hắn là chuyện không thể nào.

Sắc mặt của Khương Hy ngày một tái đi, bờ môi đã dần khô lại, mất đi vẻ sức sống của hằng ngày. Hai con mắt của hắn đã có chút mỏi mà dần nhắm lại, vạn vật mờ mờ ảo ảo liền chìm trong đêm tối.

Hắn ngất rồi.

Sắc mặt của Hiên Minh lúc này cũng tái xanh đi vì sợ, hắn không ngừng lay gọi Khương Hy đang nằm trong tay nhưng không một lời nào được đáp lại cả. Hắn hốt hoảng mà hướng về phía trung niên nhân nói ra:

“Đại thúc, mau trở về Điền y quán”.

Một tràng hí ngựa liền vang lên, tốc độ xe ngựa ngày một tăng rồi mất hút ở cuối đường.

Rất nhanh sau đó, xe ngựa cũng đã trở về Điền y quán. Hiên Minh không suy nghĩ gì hết mà cõng Khương Hy trên vai ngay tức khắc chạy về phía hậu viện.

Điền đại phu vốn đang chữa bệnh cho bệnh nhân liền ngửi ra một mùi tanh quen thuộc. Y sư quen thuộc với mùi nhất dĩ nhiên là máu, lão liền nhìn về hướng Hiên Minh đang chạy hớt hãi kia, bất giác mà làm rơi cây ngân châm trong tay.

Lão không suy nghĩ gì nữa mà lập tức chạy theo, bỏ lại bệnh nhân ở phía sau.

Điền y quán liền bắt đầu có tiếng xì xào vang lên.

Sắc mặt của Lân lúc này dĩ nhiên không thể nào vui nổi rồi, bờ môi của hắn có chút run rẩy mà nhìn về phía hậu viện. Hắn hiện nay là tu sĩ, ánh mắt tự nhiên tốt hơn phàm nhân nhiều lắm. Hắn liền biết người nào đang nằm trên lưng của Hiên Minh.

Mà kể cả không nhìn, hắn vẫn sẽ đoán ra được. Trên đời này có thể làm cho Hiên Minh cùng Điền đại phu hốt hoảng như vậy cũng chỉ có một mình công tử mà thôi.

Sau đó, hắn liền nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình mà bắt đầu ổn định lại đoàn người đang tại Điền y quán.

...

...

Trở lại phòng, Hiên Minh lập tức đặt Khương Hy xuống giường, nhanh chóng mà tháo đi lớp áo ngoài ra. Hắn e sợ Khương Hy bị đại thương, ảnh hưởng đến căn bản, nhưng kết quả lại khiến hắn ngạc nhiên không thôi, bởi hắn không tìm thấy một vết thương nào cả.

Hắn thầm nghĩ:

“Không lẽ là nội thương?”

Ngay sau đó, Điền đại phu cũng đã đến nơi, lão liền trực tiếp mà bắt mạch của Khương Hy. Hiên Minh thấy vậy liền lui lại, sắc mặt lo lắng mà nhìn về phía giường. Trong chuyện này, hắn thật sự không hề có ích gì cả, Điền đại phu thân là y sư, chuyện cứu chữa này... hợp với lão hơn.

Một lát sau, lão liền chấn kinh mà nói ra:

“Không thể nào... mạch tượng đại loạn?”

Rồi lão quay ra sau tức giận nói:

“Các ngươi đã làm gì?”

Nghe vậy, sắc mặt Hiên Minh lại càng tái hơn, hắn thì thào lẩm bẩm:

“Là tại ta... tại ta...”

ĐIền đại phu nghe vậy, sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn, nhưng tình huống hiện tại không cho phép lão tức giận, không cho phép lão loạn lên.

Sau đó lão liền trực tiếp đuổi Hiên Minh ra khỏi phòng, bất chấp sự van nài của hắn. Lão không biết vì cái gì mà chuyện lại thành ra như thế này nhưng trước mắt lão phải cứu được Khương Hy cái đã.

Thế là lão liền lấy trong tay áo mình ra một cái hộp gỗ cũ kỹ, chạm trổ cũng không có gì đặc biệt. Nhìn vào đó, ánh mắt của lão tựa hồ có chút hồi tưởng.

Lão trầm mặc một hồi rồi thở dài ra một hơi mà mở hộp ra.

Ngoài kia, bầu trời dần chuyển thành một mảng đỏ mà buông xuống thế nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.