Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Tiêu Văn Dũ lộ vẻ kinh ngạc.
Suy nghĩ của muội muội của hắn dường như khác hẳn với người bình thường.
Một cô nương mười sáu tuổi, vừa mới tìm được người thân, không phải là càng dễ lo được lo mất sao?
Mà cho dù hắn khi ở cái tuổi này, đối mặt với những lời nói lạnh nhạt của mẫu thân thì vẫn cảm thấy trong lòng rét lạnh, nhưng tại sao muội muội lại có thể thản nhiên như vậy chứ?
Hẳn là càng thêm nhẫn nại so với hắn…
“Thấy muội càng hiểu chuyện, đại ca càng áy náy.” Tiêu Văn Dũ nói, lại lục tìm trong áo, lấy ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng: “Đây là nguyệt ngân của ta tháng này, muội nhận lấy đi, ngày mai rồi đi mua vài thứ.

Nếu không đủ thì cứ ghi vào trương mục của ta, còn mẫu thân bên kia…cũng đừng trông cậy vào.

Viện tử của muội bây giờ còn hơi quạnh quẽ, nhưng muội cứ yên tâm, vi huynh sẽ từ từ lấp đầy viện này cho muội.”
Tiêu Văn Dũ cảm thấy sau này mình càng phải cố gắng hơn, nhất định phải thi đậu kỳ thi mùa xuân này, tương lai kiếm được nhiều tiền hơn để tích lũy đồ cưới cho muội muội.
Mặc dù muội muội là tiểu thư Tiêu gia nhưng lại không nhận được đãi ngộ nên có, thật sự quá đáng thương!
Tài sản Tiêu gia tuy nhiều, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài.
Chuyện tổ phụ đùa giỡn cung nữ đã khiến cho Tiêu gia trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành, cho nên sau khi phụ thân tiếp quản gia tộc, dù kiếm không được nhiều tiền nhưng cũng không cho phép trong nhà lộ ra cảnh nghèo túng.

Cho nên mấy năm này, mỗi ngọn cây mỗi cọng cỏ, mỗi viên gói mỗi viên gạch trong nhà đều không khác gì so với thời tằng tổ phụ.
Tổ mẫu biết tâm bệnh của phụ thân, cũng đau lòng cho con cháu nên dùng đồ cưới của mình trợ cấp thêm không ít.
Những năm này hắn đọc sách bái sư, mời rất nhiều danh sư, số tiền tiêu tốn cũng không ít, tất cả đều là do tổ mẫu bỏ ra.

Mẫu thân trông coi chi phí ăn mặc cho cả cái nhà này, nhưng chưa từng trợ cấp cho hắn.

Hắn chỉ được nhận nguyệt ngân hàng tháng theo quy định.
Khi muội muội trở về, mẫu thân cũng không có ý định bỏ thêm chút bạc để chăm sóc cho muội muội…
Hắn không thể lại đi tìm tổ mẫu vì chuyện của muội muội được, tổ mẫu đã quá khổ rồi.

Phụ thân bận rộn sự vụ trong quân, mẫu thân càng không thể dựa vào nên người duy nhất mà muội muội có thể dựa vào là hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ u sầu của đại ca, Vân Chước sửng sốt, tại sao đang nói chuyện bình thường tự nhiên đưa bạc làm gì?
Nhưng có câu nói rất hay, có qua thì phải có lại...
Vân Chước nghĩ nghĩ: “Đa tạ đại ca, ta cũng không có gì tốt tặng cho huynh...!Vậy liền tặng huynh một câu cũng được...”
“? ? ?” Tiêu Văn Dũ nhướng mày, có chút nghi hoặc.
“Khi đến các điểm thưởng ngoạn phải đề phòng thủy tai, đặc biệt tránh đi thuyền.” Lúc này Vân Chước nghiêm mặt, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Tiêu Văn Dũ càng thêm kinh ngạc, muội muội đang nói cái gì thế?
Sao mấy lời này lại giống như thần côn đoán mệnh vậy?
Chẳng qua hắn cũng không tiện hỏi nhiều, sợ muội muội cảm thấy hắn đang có ý bắt bẻ nàng nên chỉ cười xoa đầu nàng: “Ta biết muội quan tâm đến ta, vi huynh sẽ ghi nhớ.”
Vân Chước cảm thấy dáng vẻ qua loa cho có lệ của hắn chẳng có vẻ gì là ghi nhớ thật cả, rõ ràng là đang dỗ dành tiểu hài thôi.
“Huynh chờ một chút.” Vân Chước nói một câu, sau đó về phòng lấy trong bọc đồ to đùng của mình ra một mặt dây chuyền rất to, bước ra ngoài, có chút luyến tiếc đặt vào trong tay đại ca: “Huynh phải đeo vào, không cho phép tháo ra.”
Tiêu Văn Dũ nhìn thứ kia, chỉ là một…hòn đá bình thường không có gì lạ.
Trong mơ hồ có hiện ra ánh sáng sặc sỡ, nhưng phía trên cũng có mấy đường vân thô ráp, không có hình chạm khắc nào, chỉ có một cái lỗ đơn giản để luồn dây qua.
Hơn nữa, nó còn to bằng cả nửa bàn tay!
Thứ này nếu đeo ở trên người… nếu thấy được, có ai mà không bật cười chứ?
Nhưng nhìn ánh mắt “chờ mong” của muội muội cùng giọng điệu kiên quyết của nàng, quả thật Tiêu Văn Dũ không thể từ chối được, chỉ có thể trịnh trọng nhận lấy: “Đa tạ muội muội, ta nhất định sẽ luôn mang theo.”
Mặc dù có hơi xấu một chút, nhưng cũng là quà muội muội tặng.
Đừng nói là một hòn đá, cho dù là một hòn đất cũng phải nhận, tuyệt đối không thể làm cho lòng nàng rét lạnh được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.