Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 693



Ti Thiên Đài hôm nay, Giám chính tân nhiệm chính là vị Tinh quan Lưu Phi Yến năm đó nàng tuyển chọn. Nàng ấy là “con mọt sách”, sở trường là về tinh tượng, nhưng mấy năm nay nàng ấy cũng đi theo Mạc giám chính học được không ít bản lĩnh khác, tính ra bản lĩnh nàng ấy bây giờ còn mạnh hơn cả Mạc giám chính lúc ban đầu.

Nữ quan ở Ti Thiên Đài là nhiều nhất.

Chẳng qua có Ti Thiên Đài làm gương trước đó, những nha môn khác cũng không phải là một đám nam tử với nhau nữa.

Cũng tỷ như gần đây trong kinh xuất hiện một nữ tử kỳ lạ, giỏi về công sự, thông bách tịch, tuy xuất thân thợ thủ công nhưng lại suy nghĩ ra khí cụ lợi dân, được Hoàng đế phá lệ chiêu vào Công bộ làm việc. Chức quan cũng không phải rất cao, nhưng đã có khởi điểm, ai cũng không dám khinh miệt xem thường.

Tập tục của dân gian cũng tốt hơn.

Hồ Tương Tương của phường vải Cao Thăng nói, khi nàng ấy còn trẻ làm ăn, ra ngoài tốt nhất phải mang theo mũ che mặt. Nhưng hôm nay, mang theo mũ che mặt che che giấu giấu ngược lại không tốt, thế đạo thật sự đã thay đổi rồi.

Bất công thì vẫn có, nhưng cuộc sống so với trước kia thật sự tốt hơn rất nhiều.

Sau khi thời tiết tốt lên, Tiêu Vân Chước xin nghỉ việc.

Những năm này nàng vẫn luôn trông coi kinh thành, như vậy là không được, hơn nữa nàng cũng nên đưa thi cốt sư phụ về sư môn. Sư phụ muốn nàng được sống trường trường cửu cửu, hiện tại nàng đã làm được, nhưng sư phụ còn muốn sư môn náo nhiệt một chút, nàng còn phải đi hoàn thành nhiệm vụ này.

Ti Thiên Đài đã có người kế tục, cũng không phải không thể không có nàng. Thiện đường giao cho Quách Sài Nữ, càng không thành vấn đề.

Hoằng Xương đế không quá nguyện ý thả nàng đi, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lúc còn trẻ bản thân mình đã nghĩ đến trường kiếm thiên nhai, hiện tại bị vây ở hoàng thành cũng rất đáng thương. Quốc sư làm quốc sư nhiều năm như vậy còn không để nàng ra ngoài đi dạo đã là không hợp lý rồi.

Vì vậy, Hoằng Xương đế cho nàng đi, đương nhiên, vị trí quốc sư của nàng cũng không bị thu hồi.

Một đường vào Quan Tây, rừng sâu núi thẳm, người thủ sơn cũng thay đổi.

Trong sách sư môn, Tiêu Vân Chước sắp xếp đám người Nhan Vô Giác, nhị ca, Oanh Nhứ... Thậm chí còn có đại phu trong môn bị Cổ thần y thiêu chết năm đó cũng ghi lại, thi cốt của sư phụ cũng được vận chuyển về, an táng ở trên hậu sơn sư môn.

Quả nhiên hồn phách của nhị ca đã khỏe mạnh.

Tiêu Vân Chước ở trên núi ba năm, sau ba năm lại bắt đầu du tổn bốn phía, mời chào môn đồ.

Những người có số mệnh long đong rất nhiều, nhưng cũng không có mấy người phù hợp yêu cầu.

Hồn phách của Tiêu Văn Việt bị nhốt mười tám năm để trả ân, lúc đi ra còn có chút ngây ngốc, chẳng qua sau đó càng ngày càng tỉnh táo, cũng bắt đầu phiêu bạt khắp nơi. Dù sao hắn cũng phải thu đồ đệ, không thể để cho mình một thân tâm nhãn này lại bị uổng phí.

Tiêu Vân Chước cũng đã về kinh thành mấy lần, nhưng phần lớn là hoàng thất hoặc là Tiêu gia có đại sự phát sinh.

Nhưng đến khi tân hoàng đăng cơ, Tiêu Vân Chước lại bắt đầu thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.

Bây giờ quốc vận của Đại Ngụy vẫn rất thịnh vượng, trình độ chỉnh thể của Ti Thiên Đài tăng lên, những chuyện quốc sư phải làm thì nàng đã làm đủ rồi.

Không biết là đến năm nào, trong kinh đã có lời đồn, nói quốc sư đã qua đời, hoàng thất còn ra dáng truy phong Tiêu Vân Chước một phen, rất nhiều từ ngữ vinh quang rực rỡ đắp lên vinh quang của nàng.

Mà lúc này, Tiêu Vân Chước vẫn đang nhìn vị môn chủ kế nhiệm mà mình vất vả lắm mới tìm được.

Đôi mắt đen láy của tiểu nha đầu đang nhìn chằm chằm Tiêu Văn Việt bên cạnh, hai người vừa mới ầm ĩ một trận, Tiêu Văn Việt rất thích nuôi hài tử, vừa nuôi vừa chơi.

“Sư phụ, Việt sư bá ức hiếp người, hắn tìm ác quỷ tới ăn ta!”

“...”

Một quỷ một người, đây đã làm lần thứ năm mươi tám ầm ĩ với nhau.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Vân Chước chỉ cảm thấy khi còn bé nàng có thể sống sót, không phải vì nàng mạng lớn, mà là khi đó nhị ca còn quá nhỏ, cho nên dù có thông minh sớm cỡ nào thì cũng hơi ngốc, chỉ biết tìm cách nhét đồ ăn cho nàng.

Nếu giống như bây giờ... hoàn toàn coi nàng thành một món đồ chơi, vậy có thể nàng sẽ không sống được đến lúc biết đi.

“Nhị ca, ngươi xem, thụy hào của ta đã phong rồi này.” Tiêu Vân Chước đưa tờ giấy trong tay cho hắn xem.

“Nếu hiện tại ngươi lộ mặt, ngươi nói bọn họ khóc hay là cười mới tốt đây?” Giọng nói của Tiêu Văn Việt nhẹ nhàng bay bổng: “Ta nghĩ vẻ mặt đó hẳn sẽ đặc sắc hơn một chút so với năm đó Văn Yến thấy lão tổ tới đón mình.”

Tiêu Vân Chước cũng cảm thấy thú vị, nhưng... cũng không thể thiếu đạo đức như vậy...

Nàng đã từng đồng ý với Tiêu Văn Yến sẽ mời lão tổ giúp cậu, chẳng qua thật sự đến ngày đó, Tiêu Văn Yến lại sớm quên mất rồi.

Hồn phách từ trong bộ xương cốt già nua bay ra, ngay sau đó đã nhìn thấy lão tổ tông khí thế vô song, cho dù nhiều năm ma luyện cũng coi như công thành danh toại, nhưng ở trước mặt tổ tông, cậu vẫn chỉ là một đứa cháu trai.

Cậu run run rẩy rẩy đi theo lão tổ tông của mình.

“Chết thì chết thôi.” Tiêu Vân Chước suy nghĩ một chút: “Khi còn sống nhìn thấy cảnh tượng sau khi chết, ngoại trừ quỷ, ta cũng có thể tính là độc nhất vô nhị.”

Tiêu Văn Việt nhìn Thần Ẩn Môn này, trong ánh mắt sớm đã không còn lệ khí khi còn sống.

Phong cảnh nơi này rất đẹp.

Trong môn cũng náo nhiệt, mấy năm gần đây tìm được những tiểu gia hỏa này, mỗi một người đều rất nghịch phá. Từ trong những bóng dáng trẻ tuổi kia, hắn luôn có thể nhìn thấy quá khứ, phảng phất có thể nhìn thấy mấy huynh muội bọn họ một lần nữa sống lại.

Cả đời này của hắn, quả thật không có mong muốn gì khác, cho dù là vì người khác hay là vì chính mình.

Một đời trước khi chết, một đời sau khi chết, vậy là đủ rồi.

...

Ban đêm, Tiêu Vân Chước đứng đó, hồi tưởng lại cả đời của mình, cũng cảm thấy không thẹn với chính mình, không thẹn với sư phụ.

Quan Tinh Đài của Thần Ẩn Môn rất cao, cao đến mức dường như có thể chạm đến sao trời.

Ánh sao lấp lánh, yên lặng bình yên, lại lộ ra vẻ đẹp rực rỡ.

—— 《 Toàn Văn Hoàn 》 ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.