Huyền Môn Thiên Y

Chương 20: C20 Chậm một chút



"Đây không phải cháo bình thường, là cháo thuốc bí mật độc quyền của tôi, có thể làm đẹp da, bồi bổ cơ thể, người bình thường không có mà ăn đâu."

Vừa nói, Đường Hán vừa lấy ra một cái bát, múc một bát cháo nóng hổi rồi bưng tới cho Lạc Mỹ Huyên.

“Thơm quá.” Lạc Mỹ Huyên lập tức bị mùi cháo hấp dẫn, cầm thìa lên, húp một ngụm nhỏ: "Trời ạ, ngon quá."

Sau khi húp một ngụm, cô bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm lớn.

“Chậm một chút, cẩn thận đừng để bị bỏng.” Đường Hán liên tục khuyên can.

Bát cháo nhanh chóng được ăn hết, Lạc Mỹ Huyên đưa bát cho Đường Hán, "Mau múc đầy đi, em muốn ăn thêm."

"Ăn từ từ, đừng vội, nồi này là của em hết." Đường Hán nói.

Chẳng bao lâu, một nồi cháo nhỏ đã bị Lạc Mỹ Huyên ăn sạch sẽ, cô xoa cái bụng căng phồng nói: "Anh nấu như thế nào vậy? Món cháo này ngon quá, em chưa bao giờ ăn món cháo ngon như vậy, đầu bếp chỗ chúng ta còn chưa nấu ngon bằng một nửa của anh."


"Đương nhiên, tôi có bí quyết độc quyền, không có chỉ nhánh, muốn ăn nữa thì để sau này tôi nấu cho em." Đường Hán nói.

"Sau khi ăn cháo của anh xong, mệt mỏi trong ngày đều tan biến, toàn thân em như tràn đầy sức lực, cảm giác này thật là dễ chịu." Lạc Mỹ Huyên nói.

Trong lòng của Đường Hán nói, sao không khỏe được cơ chứ, bát cháo này chẳng những dùng mười tám loại dược liệu tinh hoa quý báu anh được truyền thừa, mà trong chén cháo còn được Đường Hán dùng linh thạch kết tụ lại thành một tụ linh trận nhỏ, mỗi một hạt gạo đều tràn ngập linh khí, ăn xong nói là thuốc chữa bách bệnh cũng được nữa là."

"Được rồi, anh đi đi, em phải làm việc." Lạc Mỹ Huyên nói.

Đường Hán cười nói: "Em liều mạng như vậy làm gì, tôi có nói không đưa em tiền lương đâu."

"Em không cần tiền lương." Lạc Mỹ Huyên nói.

"Thì ra em là Dương Bạch Lao sao?" Đường Hán tỏ vẻ kinh ngạc nói.


“Em không ngốc như vậy, làm Dương Bạch Lao làm gì cơ chứ?"

"Vậy em muốn gì?"

"Em muốn làm vợ của ông chủ! Vừa rồi anh chiếm tiện nghi của em cũng đủ nhiều rồi, cho nên anh phải chịu trách nhiệm với em." Lạc Mỹ Huyên nhìn chằm chằm Đường Hán, nói.

"Không có... Không có..... " Đường Hán nghĩ tới cảm giác hương diễm vừa rồi, quả thật chiếm không đủ.

"Đường Hán, em không đùa, em nghiêm túc đó." Lạc Mỹ Huyên nói.

"Này....Em cũng biết, tôi có bạn gái rồi."

"Chẳng phải vẫn chưa kết hôn sao, anh chưa lập gia đình em chưa gả, mọi người đều có cơ hội. Em tin anh không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của em đâu." Lạc Mỹ Huyên nói xong lời cuối liền làm động tác nắm tay, giống như thật sự bóp chặt Đường Hán vào tay.

Đường Hán lại ngượng ngừng cười nói: "Tôi về ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi."

"Anh không muốn về ngủ thì có thể ngủ chỗ em cũng được, vừa rồi bị anh chiếm tiện nghi cũng nhiều rồi, thêm mấy cái nữa cũng không sao." Lạc Mỹ Huyên li3m li3m môi, nghiền ngẫm nhìn Đường Hán, khi còn chuyện còn đè ép cổ áo xuống, lộ ra một mảnh trăng tuyết."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.