Tô Thiếu Vân ôm lấy cơ thể Ngôn Lan Dao đang lạnh dần mà rơi lệ, hắn không nghĩ đến nhân sinh lại yếu đuối như vậy. Nhất khắc trước người vẫn đang cười khóc mà bây giờ đã mất, gọi hắn làm sao không thương tâm đây?
Ngôn Thanh Y nằm trên người Ngôn Lan Dao thất thanh khóc rống, khóc một hồi, hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Ngôn Tuấn, như muốn từ trên người hắn đốt ra hai cái động. Hắn đứng lên, muốn bay qua bên đó để giết tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện này.
“Ngươi buông ra, ta hôm nay phải giết cái tên súc sinh này, nếu không phải hắn tỷ tỷ sẽ không phải chết! Ta muốn hắn chết để báo thù cho tỷ tỷ!!!” – Ngôn Thanh Y đỏ hồng hai mắt gào lên
“Hắn đang ở bên kia có nhiều người như vậy, ngươi qua đó cũng chỉ không công chịu chết. Ngươi muốn tỷ tỷ ngươi dưới cửu tuyền vẫn phải lo lắng cho ngươi hay sao?”- Tô Thiếu Vân tức giận mắng
Thân thể Ngôn Thanh Y cương cứng lại, bởi vì phẫn nộ mà kịch liệt run rẩy. Hắn biết Tô Thiếu Vân nói có đạo lý, nhưng bi thương cùng phẫn nộ trong lòng hắn như thế nào có thể dễ dàng buông xuống?
Hắn phẫn nộ trừng Ngôn Tuấn, nghiến răng ken két, bỗng nhiên quát: “Ngôn Tuấn, ngươi nghe cho rõ, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Ngôn Tuấn không nói được một lời nhìn hai người bọn họ, nét mặt một điểm biểu tình cũng không có
“Chúng ta đi thôi” – Tô Thiếu Vân ôm lấy thi thể Ngôn Lan Dao, đối Ngôn Thanh Y nói
Hai người vừa bước được vài bước, Ngôn Tuấn đột nhiên lên tiếng: “Buông thi thể Lan Dao xuống, ta cho các ngươi rời đi”
“Ta cho dù chết cũng không để tỷ tỷ phải lưu lại” – Ngôn Thanh Y phẫn hận nói
Ngôn Tuấn không để ý tới hắn, mỗi chữ mỗi câu càng ngày càng thâm hàn: “Ta nói lại một lần nữa, buông Ngôn Lan Dao xuống, nếu không các ngươi đừng nghĩ có thể rời khỏi đây”
Ngôn Thanh Y đang muốn liều lĩnh xông lên giết cái tên ghê tởm trước mắt, Tô Thiếu Vân vội ngăn hắn lại, nhìn chăm chú gương mặt diện vô biểu tình nhưng trong đáy mắt cất giấu nồng đậm bi thương của Ngôn Tuấn, trong nháy mắt, Tô Thiếu Vân phảng phất như minh bạch điều gì, nhưng tựa hồ lại không rõ ràng.
“Ngươi sẽ hảo hảo an táng nàng chứ?” – Tô Thiếu Vân hỏi
Ngôn Tuấn quét mắt nhìn Tô Thiếu Vân một lúc, không trả lời
Ngôn Thanh Y cả tiếng: “Người như hắn làm sao lại hảo tâm như vậy. Nếu như hắn xem ta cùng tỷ tỷ là đệ muội của hắn, sẽ không đối tỷ tỷ…” – Nói đến đây, Ngôn Thanh Y nhớ đến những thống khổ Ngôn Lan Dao phải chịu, tâm tình lần thứ hai không khống chế được, nước mắt từ khóe mắt lần lược tuôn ra.
Nghe Ngôn Thanh Y lên án, ánh mắt Ngôn Tuấn lộ ra một tia thống khổ, thong thả nói: “Ta đáp ứng sẽ hảo hảo an táng tỷ tỷ ngươi. Các ngươi đi nhanh lên một chút, nếu không ta sẽ cải biến chủ ý”
“Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin tưởng ngươi sao?”
So sánh với Ngôn Thanh Y đang trợn mắt nhìn hắn, Tô Thiếu Vân lãnh tĩnh hơn nhiều. Hắn nhìn Ngôn Tuấn một hồi, sau đó chậm rãi buông Ngôn Lan Dao: “Hảo, ta tin ngươi”
“Ngươi tin hắn?” – Ngôn Thanh Y không dám tin tưởng nhìn Tô Thiếu Vân: “Người như hắn như thế nào có thể tin tưởng? Ngươi không mang tỷ tỷ đi, ta mang!”
Nói xong, Ngôn Thanh Y đã nghĩ khom người ôm lấy thi thể Ngôn Lan Dao, Tô Thiếu Vân ngăn hắn lại, một tay kéo sợi dây nơi thắt lưng, một tay bắt lấy cánh tay của hắn, đột ngột nhảy xuống vách núi. Bản năng dục vọng cầu sinh lệnh Ngôn Thanh Y vội vã nắm chặt sợi dây Tô Thiếu Vân quăng đến.
Hai người lao nhanh xuống vực, ngay khi Ngôn Thanh Y nghĩ có thể hay không cứ như vậy mà chết đi, nhưng lại phát hiện bản thân rơi dần dần chậm lại, không những thế, lại có chiếu hướng dần hướng lên trên. Ngôn Thanh Y biết mình dần bay lên trên chính là nhờ cái thứ căn phồng lên phía trên đầu hắn, khiến hắn có thể trôi nổi giữa không trung. Hắn nhìn Tô Thiếu Vân cũng đang nắm chặt sợi dây, lắp bắp hỏi: “Ngươi…ngươi như thế nào có thể nghĩ ra vật như vậy?”
“Ngẫu nhiên nghĩ ra thôi”
“Ngẫu nhiên nghĩ ra?” – Ngôn Thanh Y không tin, hắn cố lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nhớ tới thi thể Ngôn Lan Dao vẫn còn tại trên vách núi, hắn không khỏi xoay đầu nhìn Tô Thiếu Vân, trừng mắt nổi giận mắng: “Ngươi là kẻ không có lương tâm, cư nhiên cứ như vậy bỏ lại thi thể tỷ tỷ? Ngươi có phải là con người hay không?”
Bị hắn tức giận mắng nhiếc khiến lỗ tai cũng phải phát ong ong, nếu không phải đang trôi giữa không trung, Tô Thiếu Vân chỉ sợ cũng đã lấy tay che lại hai cái lỗ tai. Hắn chờ cho Ngôn Thanh Y đã phát tiết xong giận dữ, thoáng bình tĩnh xuống dưới mới quay qua nhìn Ngôn Thanh Y chậm rãi nói: “Ta tin tưởng Ngôn Tuấn sẽ thực hiện hứa hẹn của hắn”
Ngôn Thanh Y vẫn đang muốn nói cái gì, nhưng bị nhãn thần trong suốt của Tô Thiếu Vân nhìn gần như vậy, hắn không khỏi đỏ mặt. Lời đến bên mép cũng nhịn xuống, hắn quay đầu, không muốn nhìn đến gương mặt có dung nhan tuyệt thế của Tô Thiếu Vân, bởi vì hắn phát hiện mình sẽ không khống chế được nhìn Tô Thiếu Vân đến xuất thần
Tô Thiếu Vân cũng không nói gì nữa, hai người cứ như vậy phiêu phù giữa không trung, theo từng đợt gió phiêu đến phía đông
Nhìn hai người Tô Thiếu Vân khiêu nhai, người hầu phía sau Ngôn Tuấn chỉ là hơi chấn kinh một chút, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy hai người cư nhiên có thể phiêu phù giữa không trung đã hoàn toàn hoảng sợ, nhất thời thấp giọng nghị luận ồn ào hẳn lên.
Ngôn Tuấn đương nhiên có thể thấy được, nhưng hắn chỉ là nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý tới nữa. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể Ngôn Lan Dao, khom lưng ôm lấy nàng, bình tĩnh nhìn Ngôn Lan Dao nhắm hai mắt, an tường như đang ngủ, một giọt nước mắt không hề báo trước hoạt hạ nơi viền mắt hắn, rơi xuống cánh môi đã mất đi huyết sắc của Ngôn Lan Dao
Ngôn Tuấn ôm lấy Ngôn Lan Dao, xuyên qua đám người hầu vẫn đang rầm rì nghị luận, chậm rãi đi xuống khỏi vách núi
Đoàn người Đường Việt Phong hơn mười ngày trước đã đến Ngôn quốc, nhưng bởi vì vẫn chưa nghĩ ra biện pháp cứu viện nên vẫn một mực ẩn thân tại một sơn cốc bí ẩn bên ngoài thủ đô Ngôn quốc.
Ngày hôm đó, Đường Việt Phong đang cùng Hàn Phàm Lâm thương lượng làm sao để cứu Tô Thiếu Vân ra, bỗng nhiên Hàn Nguyệt thở hồng hộc chạy ào vào. Hắn vừa thấy Đường Việt Phong, liền dùng một loại hưng phấn quái dị ngữ khí nói: “Cái kia…chủ tử…Vân chủ tử ở bên ngoài…trên…”
Đường Việt Phong chợt run một chút, có điểm không dám tin hỏi lại: “Ngươi nói Thiếu Vân ở bên ngoài?”
Hàn Nguyệt vội vàng gật mạnh đầu
Đường Việt Phong một phát đẩy ra hắn liền xông ra ngoài
Hàn Phàm Lâm cùng Hàn Nguyệt cũng vội vã đuổi theo sau
Đường Việt Phong sau khi ra ngoài, lật đật xoay người nhìn khắp chung quanh, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Tô Thiếu Vân, hắn một phát kéo vai Hàn Nhật, sốt ruột hỏi: “Thiếu Vân đâu?”
Hàn Nhật thần sắc quái dị, ngón tay chỉ chỉ lên trời, Đường Việt Phong theo phương hướng hắn chỉ ngẩng đầu nhìn lên, sau đó hắn không khỏi mở to hai mắt, cho rằng chính mình đang nhìn lầm.
Giữa không trung, Tô Thiếu Vân cùng Ngôn Thanh Y đang phiêu phù lướt đến phía bên này
“Thiếu Vân! Thiếu Vân!” – Đường Việt Phong kích động kêu to
Theo phương hướng bay về phía đông, Tô Thiếu Vân bỗng nhiên loáng thoáng nghe được có người đang hô hoán tên hắn, lúc mới đầu hắn cũng chỉ cho rằng mình nghe lầm, hoàn toàn không để ý
Ngôn Thanh Y cũng nghe thấy tiếng kêu, cúi đầu nhìn, phát hiện phía dưới thực sự có người đang hô hoán Tô Thiếu Vân, vì vậy hắn ngẩng đầu nói: “Người phía dưới hình như đang gọi ngươi”
Lúc này Tô Thiếu Vân cũng nghe rõ tiếng kêu, hắn cúi đầu, nhìn thấy Đường Việt Phong đang đứng bên dưới phất tay với hắn, tuy rằng vẫn còn cách một khoảng cự ly nhưng cũng đủ cho hắn nhìn rõ rồi
Hắn cố gắng kềm chế vui sướng trong nội tâm, đối Ngôn Thanh Y nói: “Chú ý một chút, chúng ta chuẩn bị xuống phía dưới”
“Ngươi nói từ nơi này xuống dưới đó?” – Ngôn Thanh Y nhìn độ cao từ nơi này đến mặt đất, có điểm sợ
Tô Thiếu Vân gật đầu: “Đừng sợ, đợi lát nữa khi ta ra dấu chúng ta cùng nhảy xuống. Yên tâm, người phía dưới sẽ tiếp được chúng ta”
“Ngươi nhận thức người phía dưới?”
“Ân, bọn họ là người đến cứu ta”
Tô Thiếu Vân một bên đơn giản trả lời, một bên từ trong lòng móc ra một thanh tiểu đao sắc bén, cẩn thận tại vật đang căn phồng phía trên đầu cắt ra một cái động
Dần dần, cả hai chậm rãi chìm xuống dưới, chờ đến khi gần đến mặt đất, theo Tô Thiếu Vân kêu “Buông” một tiếng, hai người đồng loạt buông ra sợi dây nhảy xuống dưới
Mọi người trên mặt đất khẩn trương nhìn bọn họ
Đường Việt Phong vững vàng tiếp được Tô Thiếu Vân, sau khi nhẹ nhàng buông hắn xuống đất, một phát kéo hắn vào trong lòng siết chặt, không còn một khe hở. Thiên hạ trong lòng đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng hơi lõm xuống, chỉ có lưỡng đạo lông mi thanh tú là vẫn tràn đầy anh khí.
“Thiếu Vân! Thiếu Vân!” – Đường Việt Phong vạn phần kích động kêu liên hồi, nhiệt tình không ngừng hôn lên trán Tô Thiếu Vân, lên mi mắt, hai má, đến cánh môi nhợt nhạt
Tô Thiếu Vân ôm chặt lấy Đường Việt Phong, cảm nhận từng cái hôn liên miên mang theo nồng đậm thương tiếc của hắn, cảm giác trên đời này có hắn không còn nữa bi thương, an tâm không gì sánh được, thế nhưng vừa nghĩ đến cái chết của Ngôn Lan Dao, hắn không khỏi buồn bã, nghiêng đầu mai nhập trong lòng Đường Việt Phong, thân thể nhè nhẹ run lên.
“Ngươi làm sao vậy?” – Cảm giác người trong lòng đang nhẹ run rẩy, Đường Việt Phong hơi buông lỏng vòng tay, thân thiết hỏi
Tô Thiếu Vân không trả lời, Đường Việt Phong bỗng nhiên sợ hãi lớn tiếng: “Ngươi bị thương?”
“Không có”
“Vậy vết máu trên người ngươi…”
Theo ánh mắt Đường Việt Phong nhìn xuống, Tô Thiếu Vân nhìn thấy máu Ngôn Lan Dao dính trên người mình, trong lòng một trận khổ sở, hắn ôm lấy Đường Việt Phong, thấp giọng kêu lên: “Việt Phong, Việt Phong….”
Xác định Tô Thiếu Vân thực sự không có việc gì, Đường Việt Phong ôm chặt lấy Tô Thiếu Vân đang khổ sở, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, thoải mái nói: “Không có việc gì, không có việc gì”
Hắn biết thiên hạ trong lòng hắn đang tại rơi lệ, hắn chưa từng gặp qua Tô Thiếu Vân rơi lệ, cũng không biết vì sao hắn rơi lệ. Đường Việt Phong chỉ biết mình sẽ không tái làm cho hắn đau khổ mà rơi lệ.
Ngôn Thanh Y nhắm chặt mắt lại theo Tô Thiếu Vân nhảy xuống, nguyên tưởng rằng cái mông sẽ vô cùng đau nhức, nhưng lại phát hiện được người vững vàng tiếp được. Ngôn Thanh Y mở mắt, nhìn thấy bản thân đã được một nam tử tuấn tú đem mình ôm vào trong ngực, không khỏi sửng sốt.
Hàn Phàm Lâm nhìn thiếu niên hai mắt sưng đỏ trong lòng, thấy hắn dại ra nhìn mình, ôn nhu hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nghe được lời nói ôn nhu của hắn, Ngôn Thanh Y phảng phất như được thấy tỷ tỷ Ngôn Lan Dao đang hỏi mình, vừa nghĩ đến người tỷ tỷ suốt đời chịu khổ bây giờ đã không còn bên cạnh, đau thương nhất thời nảy lên trong lòng, nhịn không được ôm lấy Hàn Phàm Lâm thất thanh khóc rống
Hàn Phàm Lâm có chút không biết làm sao nhìn Ngôn Thanh Y đang oa tại trong lòng ngực hắn khóc rống, không biết vì sao hắn lại khóc, chỉ có thể im lặng ôm lấy hắn an ủi
Qua thật lâu, Ngôn Thanh Y tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng một điểm thanh âm cũng không có
Hàn Phàm Lâm cúi đầu nhìn, phát hiện hắn dĩ nhiên trong lòng mình đã ngủ từ lúc nào, không khỏi sửng sốt, quay đầu muốn tìm Tô Thiếu Vân, nhưng lại phát hiện Đường Việt Phong đang ôm chặt thiên hạ có dung nhan khuynh thành trong lòng, không cần nghĩ cũng biết người đó là Tô Thiếu Vân, vừa định kêu một tiếng lại nghẹn xuống, tự hỏi phải làm sao với người trong lòng mình bây giờ?
Bên kia, Đường Việt Phong làm một cái thủ thế, ý bảo hắn không cần lên tiếng
Thấy thế, Hàn Phàm Lâm không thể làm gì khác hơn là im miệng
Đường Việt Phong ôm lấy Tô Thiếu Vân vì thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ đi tới, Hàn Phàm Lâm thất thần nhìn Tô Thiếu Vân, hắn chưa bao giờ gặp qua người nào mỹ đến xuất trần như vậy
“Chuyện gì?” – Đường Việt Phong nhẹ giọng hỏi
Hàn Phàm Lâm từ kinh diễm trung phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Người này làm sao bây giờ?”
Đường Việt Phong nhìn Ngôn Thanh Y đang chăm chú ôm lấy Hàn Phàm Lâm, liếc mắt: “Hắn nếu cùng một chỗ với Thiếu Vân, vậy ngươi trước chiếu cố hắn đi”
Nói xong hắn liền ôm Tô Thiếu Vân bỏ đi
“Người nọ quả thật là Thiếu Vân, nhưng vì sao lại khác nhau lớn đến như vậy? Lẽ nào trước đây là hắn dịch dung?” – Hàn Phàm Lâm âm thầm suy đoán
Tô Thiếu Vân mở mắt, phát hiện bản thân được đặt trong một sơn động, ánh vào mi mắt là đống lửa tỏa sáng, cảm giác bản thân được ấm áp bao vây. Hắn quay đầu, thấy Đường Việt Phong đang thân thiết nhìn mình
“Ngươi tỉnh?”
Đường Việt Phong nâng Tô Thiếu Vân dậy, một bên nhượng hắn dựa vào trong lòng mình, một bên hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tô Thiếu Vân thoải mái tựa vào hắn, nói: “Sau khi ngủ cảm thấy người tốt hơn nhiều”
Bỗng nhiên nhớ tới một việc, Tô Thiếu Vân hỏi: “Ngôn Thanh Y đâu?”
“Không cần lo lắng, Hàn Phàm Lâm đang chiếu cố hắn”
Nghe vậy, Tô Thiếu Vân cuối cùng cũng an tâm
Chờ Tô Thiếu Vân ăn xong, Đường Việt Phong bắt đầu hỏi những chuyện đã phát sinh ở Ngôn quốc
Tô Thiếu Vân liền đem tất cả kể lại cho Đường Việt Phong
Sau khi nghe xong Đường Việt Phong không khỏi trầm mặc, một lát sau, hắn mới nói: “Việc này tới đây thôi, ngươi bây giờ nên tẩy thân thể một chút, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai chúng ta còn có việc”
“Ân”
Đường Việt Phong ôm lấy Tô Thiếu Vân tái đi sâu vào trong động một hồi, Tô Thiếu Vân liền nghe thấy tiếng nước róc rách phía trước, lại đi một hồi, trước mắt chợt rộng mở trong sáng, xuất hiện một khối đại nham thạch, bên trên nham thạch lõm xuống thành một cái hồ, nước suối chảy vào trong hồ nhè nhẹ tỏa ra nhiệt khí
“Ôn tuyền?” – Tô Thiếu Vân kinh ngạc
Đường Việt Phong gật đầu, buông Tô Thiếu Vân, động thủ thay hắn cởi bỏ y phục đã nhiễm bẩn tiên huyết. Tô Thiếu Vân trên mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn Đường Việt Phong thay hắn cởi bỏ y phục
Sau khi Đường Việt Phong cũng cởi sạch y phục của chính mình, ôm Tô Thiếu Vân rảo bước tiến lên, bước vào trong ôn tuyền
Đường Việt Phong nhẹ cầm lấy tay Tô Thiếu Vân, nhìn đôi ngọc thủ gắn đầy vết thương, trong lòng đau xót, cúi đầu hôn lên từng cái, từng cái vết thương, sau đó buông ra, chậm rãi tiến gần đến thân thể đang run rẩy của Tô Thiếu Vân, vươn tay ra sau đầu hắn nhẹ kéo, chiếc trâm ngọc vừa thoát khỏi búi tóc, thác nước tóc đen nhánh liền chảy xuống bàn tay hắn. Một bàn tay to lớn còn lại không yên phận từ trên ngực Tô Thiếu Vân trượt xuống dưới, chen vào giữa hai chân hắn, da thịt tiếp xúc không còn một tia khe hở, nhẹ nhàng vuốt ve
Đường Việt Phong áp mặt vào đôi má băng lãnh trắng mịn của Tô Thiếu Vân, hơi thở nóng rực theo đầu lưỡi luồn vào trong cái miệng nhỏ nhắn mút lấy cánh môi hồng nhuận gợi cảm, như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Nụ hôn dần dần thêm sâu sắc, kéo dài từ miệng xuống hầu gian, đầu lưỡi như trườn xà liếm mút vùng cổ trắng mịn, làm cho Tô Thiếu Vân hốt hoảng theo bản năng muốn né tránh, vô ý thức thoát ra từng tiếng rên rỉ vụn vặt
Bàn tay to lớn nóng bỏng trên da thịt Tô Thiếu Vân không ngừng vuốt ve, khiến thần trí hắn hỗn độn không rõ, hai tay vô lực đặt trên bả vai rắn chắc cường hãn của Đường Việt Phong, kích tình khó nén khiến hắn run nhè nhẹ, thân thể thành thực dựa sát vào ***g ngực rộng lớn, khom lưng thừa thụ cái lưỡi ẩm ướt nóng rực như xà của Đường Việt Phong trườn đi khắp cơ thể thăm dò. Khi cái lưỡi linh hoạt của Đường Việt Phong một đường liếm mút hoạt hạ đến hai hạt anh đào trước ngực Tô Thiếu Vân, khẽ dùng lưỡi lộng xoay, liếm cắn khiến hai điểm hồng hồng sưng đỏ cứng lên, Tô Thiếu Vân lúc này cả người mềm nhũn, hầu như ngồi cũng làm không nổi nữa mà ngã vào người Đường Việt Phong
Đường Việt Phong đỡ lấy thiên hạ vô lực ngã vào lòng mình, yêu thương ôm chặt hắn. Nhìn đôi con ngươi trong suốt bao phủ một tầng sương mờ mịt của Tô Thiếu Vân, Đường Việt Phong chỉ cảm thấy bản thân như muốn chìm đắm trong con mắt thủy vụ đầy *** ấy. Hắn thở dài một tiếng, thật sâu hôn lên cánh môi đỏ ướt át của thiên hạ làm hắn yêu thương trong lòng.