Tan
và hợp là định mệnh không thể thay đổi, anh chuẩn bị chưa?
1.
Đồng
Đồng mất cả một buổi tối để hoàn thành bản sơ yếu lý lịch của mình, nhét chúng
vào cái hòm thư đã được đánh dấu, cô biết mình không phải học chuyên ngành văn
chương nên tỷ lệ chiến thắng vô cùng nhỏ, bởi vậy, trong lý lịch, cô bày tỏ ý
kiến rằng ngoài việc có thể đảm nhận công việc này, cô còn đặc biệt vẽ một bức
tranh nhỏ trong phần tự giới thiệu.
Một
buổi sáng ba ngày sau, Đồng Đồng nhận được điện thoại của người làm việc trong
tạp chí của trường, gọi cô thứ hai tới phòng 901 tòa nhà số 13 khu A của trường
để gặp mặt.
Nhận
điện thoại xong, cô mới ngái ngủ ngồi dậy. Ánh mặt trời bên ngoài hắt những tia
nắng rực rỡ vào qua cánh cửa sổ bằng thủy tinh có hoa văn màu xanh lục, cả căn
phòng như ngập trong sắc xanh nhạt thật đẹp. Cô kéo rèm cửa ra, vui vẻ ngáp dài
một cái, lòng tràn đầy tự tin.
Hứa
Hân Di đang ngồi trên giường soi gương nhổ lông mày, liếc về phía Đồng Đồng,
nói:
-
Cậu làm cùng lúc hai việc, định tự tử vì mệt đấy hả?
Đồng
Đồng nói:
-
Mặc kệ, tớ không muốn xin tiền sinh hoạt của bố mẹ nữa rồi.
Hứa
Hân Di chán nản nói:
-
Đừng tưởng mọi việc sẽ thuận lợi. Nghe nói Lục Hy Thần tính tình cổ quái, chưa
ai nhìn thấy hắn cười. Nếu cậu làm trợ lý cho hắn chắc chắn không nhẹ nhàng gì
đâu.
Đồng
Đồng hỏi:
-
Cậu không quen người ta, sao lại biết?
Hứa
Hân Di đắc ý nhướng lông mày lên:
-
Tớ hiện nay đang ở vùng đất tụ hội của những chàng trai mà – Câu lạc bộ Phê
bình điện ảnh. Ở đó tin tức gì cũng có. Vả lại, chủ tịch câu lạc bộ Trần Đinh
Hòa là anh em tốt của tớ, anh ấy là bạn học cấp ba với Lục Hy Thần.
Đồng
Đồng thầm nghĩ, cho dù không thành công thì thêm một kinh nghiệm đi phỏng vấn
cũng tốt, cô không nhất định phải làm công việc này. Bởi vậy cô chỉ mỉm cười,
quay người bước vào phòng vệ sinh.
Hôm
phỏng vấn, quả nhiên tổng biên tập Lục Hy Thần đã nói:
-
Cô rất may mắn, số đơn xin việc mà chúng tôi nhận được đủ xếp vào ba cái tủ
lớn.
Khi
Lục Hy Thần nói câu này, đôi mắt của anh ta không nhìn Đồng Đồng. Sau lưng anh
là một cánh cửa sổ lớn bám đầy dây leo, cái gã ngạo mạn đó đang ngồi sau màn
hình máy tính, cúi đầu nghịch mấy chiếc lá trong cái bồn cây đã ngả vàng.
-
Cô có biết chậu hoa này tên là gì không? - Anh ta hơi ngước đầu lên, tay chỉ
vào bồn hoa, giọng nói lạnh nhạt. Đồng Đồng không đoán được câu hỏi này có liên
quan gì tới cuộc phỏng vấn hay không, chỉ nghiêm túc nhìn chậu hoa rồi thẳng
thắn đáp:
-
Tôi không biết.
Sau
một khoảng lặng ngắn ngủi, Lục Hy Thần ngạo mạn nhịp mấy ngón tay xuống bàn như
đang đánh đàn, sau đó nhướng mày lên, nói:
-
Cái này cô cũng không biết mà còn dám tới xin làm trợ lý biên tập?
Đồng
Đồng hơi bực mình. Mặc dù là phỏng vấn nhưng cô cũng chưa nghe nói rằng không
biết tên của một loài thực vật mà lại bị chế nhạo như vậy. Hơn nữa, con người
trước mặt ngay từ đầu đã có những biểu hiện khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Lục
Hy Thần liếc Đồng Đồng một cái, sau đó nói:
-
Đây là huyên thảo, loài cây này có tác dụng giúp người ta điều hòa tâm trạng,
còn có thể giúp người bệnh giảm đau, giải tỏa mệt mỏi, bởi vậy huyên thảo còn
được gọi là “Cỏ quên buồn”, hoa nở vào thượng tuần tháng sáu tới trung tuần
tháng bảy, mỗi đóa hoa chỉ nở một ngày, thường là vào buổi sáng sớm, tới chiều
thì khép lại, nửa đêm hoa tàn, nó chỉ có một ngày tươi đẹp.
Đồng
Đồng nghĩ, anh cứ thỏa sức trêu đùa tôi đi, ngài tổng biên tập.
Cô
buột miệng:
-
Tôi không phải người làm vườn, tôi tới đây để xin vào chức trợ lý biên tập.
Lục
Hy Thần đẩy tờ sơ yếu lý lịch của cô sang một bên, nghiêm túc nói:
-
Ngay cả những kiến thức thông dụng về thực vật mà cũng không hiểu, lại còn
ngang bướng? Ngoài ra tôi nhắc nhở cô, là trợ lý của tôi, trước tiên phải biết
chăm sóc cho cây cối của tôi, nếu không thì người ưu tú như thế nào cũng không
đủ tư cách đứng ở đây.
Đồng
Đồng ước sao mình có thể đổ lọ mực xanh đang đặt trên bàn lên đầu hắn.
Cô
còn chưa kịp nói gì, đã thấy Lục Hy Thần đứng lên. Anh đặt tay lên cái bàn làm
việc màu vàng, nhìn chằm chằm vào mặt cô:
-
Con nữa, dáng vẻ của cô đã thể hiện sự bất mãn với cuộc phỏng vấn này. Cô có
biết lịch sự là gì không hả?
Đồng
Đồng mở to mắt, không khách khí lườm hắn.
Khuôn
mặt của anh ta khá được, chỉ có điều ngoại hình nho nhã dường như không phù hợp
lắm với tính cách của anh ta – mặc dù mắt rất sâu, rất sáng, nhưng ánh nhìn lại
hạn hẹp. Mặc dù người châu Á rất hiếm có người có sống mũi cao như anh ta, rồi
cả cặp môi hoàn mĩ, nhưng như vậy vẫn không ngăn được sự khinh bỉ và chán ghét
mà Đồng Đồng dành cho anh ta.
Đồng
Đồng thực sự muốn hét to với anh ta rằng: “Cái vỏ ngoài đẹp thì được cái gì,
con người tàn nhẫn như anh, ai mà thèm chứ”.
Anh
ta lạnh lùng lườm cô, vẫy tờ lý lịch trong tay rồi nói:
-
Thứ duy nhất thú vị là bức tranh cô vẽ trong bản lý lịch, bởi vậy mới chọn cô
tới phỏng vấn. Chúng tôi có lúc cần một số bản vẽ, thế này vậy, cho cô một cơ
hội, ngay bây giờ cô vẽ một bức tranh cho tôi xem.
Chuyên
ngành học của Đồng Đồng là tiếng Anh, vẽ tranh chỉ là sở thích nhất thời, cô
thích tự do phát huy ngòi bút của mình khi rảnh rỗi. Cô lườm Lục Hy Thần rồi
cắn môi, giằng cây bút trong tay anh ta, nhanh chóng vẽ lên giấy – một con rùa
có cái đầu to rất khó coi đang ra sức bò lên, một cô gái ngồi trước mặt nó,
trong tay cầm một sợi dây buộc vào cổ con rùa. Cô còn vẽ thêm một bức nữa – con
rùa đang bị nằm ngược trên mặt đất, còn cô gái thì chống tay vào nạnh, một tay
cầm roi đánh nó, một chân giẫm lên nó.
Vẽ
xong, Đồng Đồng đặt bút trước mặt Lục Hy Thần, sau đó giằng tờ lý lịch trong
tay anh ta, không thèm quay đầu lại, bỏ đi luôn. Cô vừa xuống cầu thang vừa
tưởng tượng sắc mặt của tổng biên tập lúc đó, bất giác thấy tâm trạng mình khá
lên nhiều.
Sau
khi về đến ký túc xá, Đồng Đồng nói với Hứa Hân Di:
-
Chuyện này hỏng thật rồi! Cái gã đó thật là vô lý, không những kiêu ngạo, không
tôn trọng người khác lại còn cố ý hỏi khó tớ. Cũng may tớ cố tình vẽ hai bức
tranh ngầm chửi hắn, nếu không hôm nay sẽ tức chết vì hắn mất.
-
Ngầm chửi? Đồng Đồng, gia cảnh nhà anh ta hoành tráng lắm đấy. Mẹ anh ta là
nguyên viện trưởng Học viện Văn học, bố anh ta làm gì đó ở tỉnh ủy. Người như
vậy chắc chắn từ nhỏ đã được chiều chuộng, chỉ quen ra lệnh cho người khác. Suy
nghĩ của anh ta không giống như những người ở giai cấp thấp như bọn mình. – Hứa
Hân Di nhắc nhở Đồng Đồng. – Cậu đừng có đùa với hắn được không, nếu không ngày
nào đó bị người ta “xử” mà không hiểu là có chuyện gì xảy ra. – Nói xong, cô
đưa tay lên cổ Đồng Đồng làm động tác như định siết cổ cô.
Con
ông cháu cha? Gia cảnh cũng ghê quá nhỉ? Trong đầu Đồng Đồng lại xuất hiện hình
ảnh của Tề Vũ. Anh tài năng xuất chúng, lại chân thành, thân thiện, vừa nghĩ
tới anh, cô đã thấy lòng mình ấm áp hơn nhiều.
Ai
ngờ hai ngày sau, Đồng Đồng nhận được một cú điện thoại thông báo cô đã trúng
tuyển vào tạp chí của trường.
Cô
hơi ngạc nhiên. Không! Phải nói là ngạc nhiên tột độ! Tại sao tổng biên tập Lục
lại cho cô làm trợ lý của anh ta? Lẽ nào anh ta bị bức tranh con rùa làm cho
chóng mặt nên đầu óc có vấn đề sao? Anh ta không ngốc như vậy chứ? Đồng Đồng
suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, cô mà làm việc cùng một ông chủ có cái
đầu rùa này thì chỉ sợ chẳng có gì hay ho xảy ra cả, bởi vậy cô phải suy nghĩ
thật kỹ vấn đề này.
Đôi
mắt Hứa Hân Di còn mở lớn hơn, nói:
-
Gần đây sao cậu gặp may thế? Muốn gì là được nấy.
Đồng
Đồng giang hai tay ra, nhắm mắt, nói:
-
Trời ơi! Nếu thế thì tớ muốn mình xinh hơn, người đẹp hơn, đáng yêu hơn!
Hứa
Hân Di ném một cái tất về phía Đồng Đồng:
-
Cậu điên rồi hả! Thế rốt cuộc có đi làm trợ lý hay không?
Đồng
Đồng miễn cưỡng nhìn Hứa Hân Di mỉm cười nói:
-
Thế thì đi vậy. Nói không chừng sau này tớ sẽ làm biên tập, tích lũy chút kinh
nghiệm cũng tốt chứ sao.
Hứa
Hân Di nói:
-
Bây giờ mà đã nghĩ tới chuyện sau này rồi. Ừm, xem ra Đồng Đồng nhà ta có mắt
nhìn xa trông rộng lắm.
Đồng
Đồng nói:
-
Nghe chua thế, bởi vì tớ không có một ông bố là nhà tư sản chứ sao!
Bố
Hứa Hân Di mở một công ty buôn bán ở vùng duyên hải, sau khi tốt nghiệp, cô ấy
có thể học lên cao hơn hoặc kế tục sự nghiệp của bố, tóm lại là không phải lo
gì cho tương lai. Cô gái học lực giỏi, đạo đức tốt, hoàn cảnh gia đình lại
không có gì đáng chê nên con mắt nhìn người cũng vô cùng khắt khe, bởi vậy cho
tới giờ Hứa Hân Di vẫn chưa có bạn trai.
Hứa
Hân Di hơi giận, nói:
-
Cậu thật là! Cậu không phải là tớ, làm sao biết nỗi khổ khi bị mọi người gò bó!
Haizz,
đúng là người nào cũng có nỗi khổ riêng.
2.
Đồng
Đồng lấy hết tự tin và dũng khí tới tạp chí của trường báo cáo, chuẩn bị đối
mặt với mọi thách thức mới.
Tòa
nhà làm việc của tạp chí nằm ở trong cùng khu phía Bắc của trường, không những
ở cách xa ký túc xá của Đồng Đồng mà còn phải đi qua một khu rừng cây long não
rất lớn. Tòa nhà số 13 là một tòa nhà nhỏ ba tầng có bức tường gạch màu đỏ
khói, dáng vẻ rất cổ kính, nghe nói nó là căn nhà được lưu giữ lại từ thời dân
quốc. Những sợi dây leo màu xanh bám dày đặc trên bức tường ngoài căn nhà như
những cái chân to lớn chỉ sỏ được một nửa vào chiếc tất nhỏ.
Lúc
Đồng Đồng gõ cửa rồi mở cửa phòng làm việc của Lục Hy Thần, anh đang tìm cái gì
đó khắp nơi. Anh không ngẩng đầu lên, chỉ nói:
-
Mau lên, giúp tôi tìm đồ.
Đồng
Đồng quỳ xuống:
-
Tìm gì ạ?
Anh
cúi thấp đầu, lôi hết đống sách trong cái ngăn kéo cuối cùng của chiếc tủ làm
bằng gỗ bạch đàn ra, nói:
-
Có một quyển sổ màu xanh lam, có thể kẹp trong một quyển sách nào đó. Trong
quyển sổ có hai bức ảnh, cần phải mang ngay tới xưởng in để điện phân.
Ngày
đầu tiên đi làm thì phải tích cực một chút. Đồng Đồng chia đôi đống sách ra,
đặt chúng lên bàn làm việc, nửa còn lại thì đẩy ra xa. Cô cẩn thận giở từng
quyển vở, chỉ sợ bỏ sót quyển nào đó. Rất nhiều sách đều được gói bọc cẩn thận,
dày như một viên gạch, giở ra rất mệt. Cô “tích cực” quá, đến nỗi có những
quyển sách đã cũ bị cô giở mạnh rách mất vài trang. Cô vội vàng nhét đại chúng
vào trong, còn len lén nhìn Lục Hy Thần, cũng may, anh ta không hề chú ý gì tới
động tác của cô. Anh chỉ cau mày, trong tay cầm một cuốn sách đã long gáy, ra
sức tìm.
Ánh
mặt trời chiếu qua cửa sổ, hắt ánh nắng lên nửa khuôn mặt anh, khiến mặt anh
như được dát vàng. Nửa khuôn mặt đó như một bức tượng trong bảo tàng mỹ thuật
được điêu khắc tỉ mỉ, chỉ có điều biểu cảm trên khuôn mặt hơi cứng, thiếu sinh
khí. Đồng Đồng thầm nghĩ, nếu con người này dịu dàng hơn một chút thì quả là
hoàn mĩ.
Quyển
sách trong tay oằn mình trước sức giở, đã sắp long hết ra thì Đồng Đồng tìm
thấy quyển sổ nhỏ đó. Bức ảnh được ép thẳng tắp trong quyển sổ nhỏ, đã hơi ố
vàng. Cô giơ bức ảnh lên, hưng phấn nói:
-
Này, tôi tìm ra rồi.
Lục
Hy Thần nói:
-
Đưa tôi xem nào.
Cô
thích chí đứng lên, làm đống sách đặt trên bàn đổ xuống. Cô vội vàng lấy tay ra
đỡ, nhưng ai ngờ giữ không chắc, khiến quyển sách được bọc bằng hộp gỗ rất cẩn
thận ở giữa rơi xuống… Mắt nhìn thấy cuốn sách sắp rơi thẳng vào cây huyên thảo
bảo bối của tổng biên tập, cô đưa tay ra đón. Wa, may quá! Suýt chút nữa thì
cuốn sách đã đè nát cây huyên thảo rồi. Cô vừa thở phào ra nhẹ nhõm thì quyển
sách đã rơi xuống lọ mực để bên cạnh.
Lọ
mực rơi từ trên bàn xuống, đập vào tay vịn của ghế rồi rơi xuống nền gỗ, vỡ
thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Lục Hy Thần lùi về sau, trang sách trong tay rơi
xuống bên cạnh, những giọt mực như đang làm mặt hề trên ngực anh, sau đó còn
bắn tung tóe ra xung quanh, khó coi hơn là mặt bên trái của anh lấm tấm những
giọt mực như là vừa bị dính vừng đen lên trên…
Xem
ra chắc là hiểu lầm lớn rồi! Đồng Đồng vội vã rút mấy tờ giấy ở bàn rồi bước
đi. Không ngờ Lục Hy Thần cúi lưng xuống, đưa tay về phía lọ mực vừa bị vỡ… Mắt
Đồng Đồng thoáng sáng lên, chân đã giẫm phải một mảnh thủy tinh, trượt một cái,
cô tiện tay vội tóm lấy cái ghế bên cạnh, đứng vững lại. Cô thở phào, lần này
may mà không gây ra việc gì nữa.
Lúc
này, Lục Hy Thần chỉ vào chân cô, sắc mặt tái xanh. Đồng Đồng nhấc chân lên,
phát hiện dưới giày cô dính một tờ giấy – tờ giấy đã bị mực nhuộm đen mất một
nửa. Anh nhìn chằm chằm vào chân cô, khó khăn lắm mới thốt được một câu:
-
Tôi nói rồi, bảo cô đừng động đậy!
Thì
ra ý của anh là vì tờ giấy này.
Tờ
giấy đó nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy tiêu đề màu xanh, hình như còn có cả chữ ký.
Lục Hy Thần nhìn Đồng Đồng bằng ánh mắt như băng tuyết, xem ra anh ta sắp nổi
giận tới nơi.
Đồng
Đồng nghĩ, làm gì tới mức ấy, chỉ là quyển sách rách thôi mà. Cô hoang mang
đứng tại chỗ cũ, bàn tay cầm tờ giấy dừng lại trong không trung. Bàn tay cô
dừng cách mặt anh chỉ 1cm, cảm thấy một luồng gió lạnh khiến mình rét run.
Ánh
mắt của Lục Hy Thần chầm chậm liếc từ dưới chân Đồng Đồng lên tới mặt cô, như
một người đang tiến hành chụp X quang. Anh nhìn cô mấy giây, trong quá trình
này, khuôn mặt anh biến đổi mấy lần, từ giận dữ dần dần quay trở lại trạng thái
bình tĩnh, lạnh lùng ban đầu – hình như anh rất chú ý tới việc kiềm chế tâm
trạng của mình.
Đồng
Đồng phát hiện ra anh là một con người rất kỳ lạ, từ người anh có cả sự nho nhã
cũng như thô bạo, tất cả tập trung trong lớp vỏ bọc lạnh lùng, có thể đây là
kết quả của việc anh cố tình kìm chế bản thân.
Cô
chỉ đành tránh ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói:
-
Xin lỗi.
Lục
Hy Thần không nói gì, bộ quần áo trắng muốt còn lưu lại một vết mực đen to
tướng, vô cùng xấu xí. Anh quay người đi, gập cuốn sách trên đất lại. Đồng Đồng
nói nhỏ:
- Tay anh
vẫn chưa…
Cô
còn chưa nói hết, anh ta đã lạnh lùng bật ra hai chữ:
-
Ra ngoài!
Cho
tới lúc này, Đồng Đồng và Lục Hy Thần vẫn chưa hề hoàn thành bước đầu tiên mà
một nhân viên mới nên làm: tự giới thiệu, suy nghĩ về công việc mới, những trao
đổi khách sáo… Xem ra cô đã khiến anh ta nổi giận rồi.
Đồng
Đồng đi ra khỏi phòng làm việc của anh, âm thầm khép cửa lại. Cô bắt đầu phủ
định suy nghĩ của mình ngày hôm qua, đoán rằng năm nay mình là năm hạn, chắc bị
sao Thái Bạch chiếu. Cô như một kẻ tội đồ đang chờ người ta phán quyết, thấp
thỏm ngồi trước máy tính, tiện tay giở một cuốn tạp chí. Biên tập Tiểu Phàm đi
tới nói với cô vài câu, cô cảm thấy mình không tập trung được vào việc gì, vì
cô mà lọ mực bị đổ, vì cô giẫm lên mảnh giấy đó… Cô cảm thấy mình đã đang trên
đường xuống địa ngục.
Tiểu
Phàm hỏi cô:
-
Tổng biên tập chưa giao việc cho cậu hả?
Đồng
Đồng khó chịu gật đầu. Tiểu Phàm cũng cảm thấy sự thiếu nhiệt tình của cô nên
không nói gì nữa, chỉ cầm mấy quyển tạp chí tới đặt lên bàn.
Một
lúc lâu sau, Lục Hy Thần ló đầu ra khỏi cửa, nói với Đồng Đồng:
-
Cô, lại đây!
Có
lẽ đi vào đó sẽ bị mắng! Đồng Đồng rón rén bước vào phòng. Cánh cửa vừa khép
lại sau lưng, sách vẫn ở nguyên chỗ cũ, những mảnh vỡ và vết mực không động
đậy. Cô lại nói:
-
Xin lỗi.
Lục
Hy Thần bực bội xua tay, sau đó hỏi:
-
Cô là sinh viên thực tập mới tới phải không, tên là gì?
-
Đồng Đồng.
Anh
chau mày, hơi gật đầu rồi nói:
-
Được rồi, Đồng Đồng, dẹp chuyện tồi tệ vừa nãy sang một bên.
Cô
ấp úng gật đầu.
Lục
Hy Thần đứng lên, mở hé cửa sổ ra, khiến căn phòng sáng sủa hơn một chút. Anh
nói với cô vài chuyện, đa số đều là những việc nhỏ mà cô phải làm. Đồng Đồng
thấy yên tâm – mặc dù anh vẫn không tỏ ra thân thiện hơn, nhưng xem ra anh ta
cũng không có ý định cố ý gây khó dễ cho cô.
Cuối
cùng, anh chau mày chỉ vào đống đổ vỡ trên mặt đất, Đồng Đồng nhanh nhẹn hiểu ý
anh. Khi cô quét dọn sạch sẽ đống mực và thủy tinh vỡ, Lục Hy Thần lại gọi cô
lại:
-
Còn nữa, xuống tầng dưới lấy đồ. – Anh ra lệnh cho cô bằng giọng nói cứng như
băng. – Đừng có vụng về như thế nữa.
Lúc
chạy xuống cầu thang, Đồng Đồng vừa chạy vừa nghĩ, sao mình giống như người ở
của anh ta vậy? Anh ta ra lệnh cho người khác cứ như thể đương nhiên phải thế.
Dưới
tầng đã có người đang đứng chờ. Người đó đưa cho cô một cái túi giấy màu xanh
ngọc. Đồng Đồng đón lấy cái túi, ngửi thấy trong đó là mùi thơm của quần áo,
lúc lên cầu thang, Đồng Đồng lén liếc mắt vào trong túi, hình như là một chiếc
áo sơ mi. Hừ, bắt người ta đi đưa áo, rồi lại bắt người xuống lấy, vị tổng biên
tập này “oách” thật.
Khi
Đồng Đồng bước chân vào phòng làm việc lần nữa, Lục Hy Thần đã không còn ở đó.
Cô đặt cái túi giấy lên bàn anh, không nhịn được lại nhìn vào tờ giấy mà anh ta
bảo vệ như bảo bối.
Trên
tờ giấy là một màu đen kịt, nhìn kỹ cũng chẳng thấy có gì khác so với các trang
giấy khác. Bên cạnh tờ giấy là một quyển sách cũ, tờ giấy này chắc bị rơi ra từ
quyển sách đó. Cô nhìn bìa quyển sách: “Phong cách truyện và nguyên lý chế tác
kịch”.
Cuốn
sách này có vẻ rất bình thường mà. Ôi, coi như là cô đen đủi thôi.
Lúc
đi vệ sinh, Đồng Đồng nghe thấy vách bên cạnh có người nói:
-
Hôm nay tổng biên tập lại nổi giận hả?
Người
bên cạnh tiếp lời:
-
Đúng thế, hung dữ như Diêm vương vậy, hình như là cô gái ở khoa Ngoại ngữ mới
tới làm anh ấy nổi giận.
Hai
người cùng cười:
-
Chẳng mấy khi có người dám chọc giận anh ấy.
Sau
khi trở về chỗ ngồi, Tiểu Phàm tới an ủi Đồng Đồng:
-
Đừng nghĩ nhiều làm gì, tính tình của tổng biên tập hơi nóng một chút, nhưng
anh ấy không đáng sợ như những gì họ nói đâu, anh ấy không thù dai đâu. – Tiểu
Phàm đã làm việc chuyên môn cùng Lục Hy Thần hơn một năm, nghe giọng nói của cô
thì có vẻ như cô rất hiểu về anh.
Tiểu
Phàm khiến Đồng Đồng yên tâm hơn, cô nói khi làm việc cùng Lục Hy Thần có thể
học được rất nhiều thứ, anh ấy làm thêm công việc biên tập ở nhà xuất bản, có
rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chỉ cần chuyên tâm và có trách nhiệm
một chút, anh ấy sẽ không gây khó dễ cho ai cả.
Đồng
Đồng nhìn Tiểu Phàm, nghiêm túc gật đầu, nói:
-
Được, tớ sẽ cố gắng.
Đồng
Đồng đi khắp các hiệu sách trong thành phố suốt một ngày trời mới mua được
quyển sách “Phong cách truyện và nguyên lý chế tác kịch” xuất bản năm 1998.
Thứ
tư, Đồng Đồng đi làm sớm quá nên đành phải đi tản bộ trong khu rừng long não.
Trong khu rừng còn một chút sương mù – khu rừng này cây cối rậm rạp, ánh mặt
trời chiếu xuống chỉ như những vì sao nhỏ bé và tản mát. Những chiếc lá vàng
không ngừng rơi xuống, lâu ngày, chúng tích lại thành từng lớp dày, thối ra
dưới chân. Mùi của những chiếc lá mới rụng và lá cũ hoà quyện cùng mùi đất,
khiến khu rừng có một sức sống rất mãnh liệt.
Đồng
Đồng tiện tay nhặt một chiếc lá, chầm chậm đi đi lại lại. Lúc này, một cô gái
mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam và một chàng trai thân hình cao lớn chạy qua
bên cạnh cô. Đồng Đồng bất giác quay đầu lại nhìn – cô gái đó chính là Hạ
Dương!
Cũng
may người bên cạnh Hạ Dương không phải là Tề Vũ!
Hạ
Dương dừng bước chân bên cạnh Đồng Đồng, nói:
-
Cậu cũng chạy bộ buổi sáng hả?
Đồng
Đồng nói:
-
Tớ làm việc ở tạp chí của trường, nhưng hôm nay tới sớm quá.
Hạ
Dương nói:
-
Ký túc của tớ ở gần đây, ngày nào chạy bộ cũng qua chỗ này. Đúng rồi, hôm đó Hạ
Khả trêu chọc cậu phải không? Thực sự xin lỗi, nó chỉ là một đứa trẻ con, vẫn
còn bướng bỉnh lắm. Mỗi lần có người mới tới phòng tranh là nó lại giở trò này.
Nhưng nó cũng không có ác ý gì đâu, cậu đừng quan tâm gì tới nó.
Đồng
Đồng hơi ngạc nhiên:
-
Sao cậu biết?
Hạ
Dương nói:
-
Tối hôm đó nó gây chuyện ở bên ngoài, lúc tớ và Tề Vũ lôi nó về, nó nói thế.
Cậu đừng trách nó, cũng đừng tin những gì nó nói.
Hạ
Dương khách khí chào cô rồi lại chạy tiếp.
Đúng
tám giờ, cửa phòng làm việc mở ra, trong phòng chỉ Tiểu Phàm đang ngồi đọc tài
liệu sau chiếc máy tính. Trên bàn là một tách trà bạc hà đang bốc khói, cả căn
phòng ngập trong mùi hương dìu dịu của bạc hà.
Đồng
Đồng mở máy tính rồi bắt đầu quét dọn vệ sinh. Quét xong phòng ngoài, cô bèn
cầm chổi chui vào văn phòng của Lục Hy Thần. Cô tìm quyển sách bị thiếu một
trang của Lục Hy Thần, đó đối chiếu với quyển sách mà cô vừa mới mua - ừm, đúng
là không sai. Cô lấy quyển sách cũ ra và đặt quyển sách mới vào vị trí đó.
Nhân
tiện cô kẹp một tờ giấy vào trong quyển sách, viết một câu khách khí: “Tổng
biên tập Lục, xin lỗi anh!”.
Làm
xong những việc này, Đồng Đồng tự pha cho mình một tách trà, sau đó ngồi xuống.
Ánh mắt cô thi thoảng lại hướng ra cửa. Một lúc sau, mọi người lục tục kéo vào,
duy chỉ có Lục Hy Thần là vẫn chưa xuất hiện. Thì ra sáng nay anh đã dặn Tiểu
Phàm, bảo cô đưa cho Đồng Đồng một số tài liệu và yêu cầu Đồng Đồng viết một
bài văn. Đồng Đồng hơi thất vọng – cô nghĩ đủ mọi cách để cải thiện mối quan hệ
giữa cô với Lục Hy Thần, ít nhất thì làm việc ở đây mà cả ngày cứ cãi vã với anh
cũng không được. Đồng Đồng cũng rất muốn biết Lục Hy Thần sẽ có phản ứng như
thế nào khi nhìn thấy quyển sách mới mà mình vừa mua.
Buổi
chiều, Lục Hy Thần tới. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ đeo một
sợi dây chuyền bằng hổ phách. Anh có phong cách ung dung, nho nhã nhưng sắc mặt
lại vô cùng lạnh lùng.
Đồng
Đồng muốn biết anh sẽ có phản ứng gì sau khi nhìn thấy quyển sách đó, thế là
bèn lấy cớ đưa bài viết để vào phòng quan sát sắc mặt Lục Hy Thần, nhưng anh ta
chỉ khẽ gật đầu, không nói năng gì. Nửa tiếng đồng hồ sau, Lục Hy Thần gọi Đồng
Đồng vào phòng làm việc, vứt trả cô bài văn, sắc mặt vô cùng khó coi. Đồng Đồng
vừa nhìn đã thấy trên bài văn mà mình cặm cụi viết cả buổi sáng chi chít mực đỏ
như những con giun bò loằng ngoằng. Đồng Đồng vội an ủi bản thân: Đây là chuyện
công, không phải anh ta cố tình làm khó mình.
Lục
Hy Thần ngẩng đầu lên nhìn Đồng Đồng nói:
-
Cô có thể dụng tâm hơn một chút được không? Có những lỗi ngữ pháp cơ bản mà
cũng sai! Còn nữa, viết lộn xộn, không hiểu cô đang viết gì nữa, cô tự đọc lại
đi.
Đồng
Đồng vội vàng giải thích:
-
Đây là lần đầu tiên tôi viết, tìm rất nhiều tài liệu…
Lục
Hy Thần ném bút xuống bàn, nói:
-
Chả trách viết tệ như vậy! Lập tức viết lại.
Đồng
Đồng “ừm” một tiếng rồi quay đầu đi luôn. Lục Hy Thần lại lạnh lùng bổ sung
thêm một câu:
-
Nhớ vứt bài văn đó vào thùng rác, động não, dụng tâm, biết chưa?
Bài
văn viết lại mới hoàn thành được 1/3 đã tới giờ tan làm. Mọi người trong phòng
làm việc đã về hết, Đồng Đồng không còn hy vọng rằng nhờ quyển sách mới của
mình mà Lục Hy Thần sẽ có thái độ tốt hơn với cô. Nhìn những câu chữ ngày một
dày đặc trong bài văn, Đồng Đồng còn hoài nghi rằng không biết Lục Hy Thần có
cố ý “chơi” cô hay không – hình như anh ta cố ý muốn thấy cô phải xấu hổ. Lục
Hy Thần ngồi trong phòng làm việc vẫn chưa thấy ra.
Nhẫn
nại! Phải nhẫn nại! Gần tới 7 giờ, Đồng Đồng lại một lần nữa thu hết tự tin,
đặt bài viết cuối cùng tới trước mặt Lục Hy Thần. Anh ta nhanh chóng lướt qua
một lượt, sau đó chau mày nói:
-
Văn viết gì mà khô khan vậy, nhưng ý tứ thì cũng được rồi. Cô đừng đi vội, còn
một việc nữa.
Lục
Hy Thần mở ngăn kéo lấy ra quyển sách mới. Anh ta nhìn Đồng Đồng, nghiêm khắc
hỏi:
-
Quyển sách cũ của tôi đâu?
Đồng
Đồng chỉ vào tủ, nói:
-
Ở ngăn cuối cùng của tủ sách, tôi mua một quyển sách mới để trả anh.
Lục
Hy Thần liếc về phía cái tủ sách mà cô chỉ, sau đó đập mạnh bàn, giận dữ nói:
-
Tự tung tự tác! Ai bảo cô động vào sách của tôi? Cô có biết tôn trọng đời tư
của người khác không hả? Cô rất thích xem lén sách của người khác sao? Đồ ngu
ngốc!
Đồng
Đồng đứng chết trân ở chỗ cũ, hoảng sợ nhìn Lục Hy Thần.
Cô
không ngờ Lục Hy Thần lại nổi giận như vậy, hơn nữa còn nổi giận hơn cả lần
trước. Trời ơi! Anh ta khi mắng người ta còn thích thêm hai từ “ngu ngốc” vào
trong, khiến Đồng Đồng rất bực mình. Cô vội vàng giải thích:
-
Lần trước tôi không cẩn thận làm bẩn một trang giấy, nên mới mua quyển sách mới
đền cho anh. Tôi chỉ cảm thấy…
Lục
Hy Thần chống tay lên bàn, như một con sư tử hung dữ sẵn sàng lao qua vồ mồi
bất cứ lúc nào. Anh ta nắm chặt tay, gằn từng chữ:
-
Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đồ của tôi đừng có đụng vào, cũng đừng lo việc của
tôi, nếu không…
Đồng
Đồng biết sự việc đến nước này thì không thể vãn hồi được nữa, tâm trạng cô dần
dần chuyển từ sợ hãi sang phẫn nội:
-
Người ta có lòng mà anh lại thế hả? Không thì làm sao? Cùng lắm thì tôi không
làm nữa! Anh thì có gì mà ghê gớm? – Cô hét lên với anh. Vừa dừng lời, nước mắt
cô suýt nữa thì trào ra, nhưng cô cố cắn răng, nuốt ngược vào trong.
-
Tôi không phí lời với cô, mau trả quyển sách cũ lại cho tôi. – Anh ta vẫn nói
với giọng điệu giận dữ như cũ.
Đồng
Đồng mở tủ sách ra lấy quyển sách cũ, sau đó ném mạnh xuống bàn của Lục Hy
Thần. Lục Hy Thần ném trả cô quyển sách mới, cô giận dữ ném quyển sách vào
thùng rác.
Ai
ngờ hành động này của cô lại khiến Lục Hy Thần thấy không hài lòng, anh ta nói:
-
Cô làm gì vậy, quyển sách có thù oán gì với cô hả?
Cô
quay đầu lại trừng mắt nhìn anh:
-
Liên quan gì tới anh! Tặng cho anh, anh không nhận, tôi cần nó làm gì? Vứt vào
thùng rác là tốt nhất.
Lục
Hy Thần nói với cô bằng giọng đe dọa:
-
Tôi khuyên cô tốt nhất là nên nhặt quyển sách lên.
Cô
lạnh lùng nói:
-
Không!
Cô
cảm thấy Lục Hy Thần quả thật là quá đáng, cô lấy quyển sách đó hay không liên
quan gì tới anh! Cô lườm anh một cái rồi quay người đi ra cửa.
Anh
lại nâng cao âm điệu:
-
Cô đứng lại cho tôi!
-
Không cần anh phải lo, sách tôi mua, tôi thích thì tôi vứt!
-
Cô câm miệng lại! – Bỗng dưng Lục Hy Thần đi lại chắn ngang cửa. Thân hình cao
lớn của anh ta dường như che hết cả cánh cửa. Anh nhanh tay chộp lấy tay của
Đồng Đồng, nói:
-
Cô là một con ngốc! Cô có hiểu không, tác giả viết ra một quyển sách mất bao
nhiêu tâm huyết? Cô tùy tiện vứt sách của người ta vào thùng rác, giẫm đạp lên
tâm huyết của người ta, cô có nghĩ tới cảm nhận của người ta không hả?
-
Tôi sẵn sàng! – Nói xong Đồng Đồng đẩy cái thân hình cao lớn sang một bên, đi
ra ngoài.
-
Đó là tác phẩm của mẹ tôi, bà đã mất suốt 3 năm mới có thể hoàn thành! Tôi
không cho phép cô tùy tiện vứt đi như vậy, cô hiểu không? – Giọng nói sau lưng
hình như nhỏ dần đi. Trái tim Đồng Đồng như bị cái gì đó đập mạnh, nhưng mặc dù
vậy, cô vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình. Cô quay người lại nhìn Lục Hy Thần,
nói:
-
Đúng vậy, anh hiếu thuận, tôn trọng bố mẹ anh, nhưng chỉ yêu thương đồ vật của
mình thì có tác dụng gì? Anh tưởng rằng bố mẹ anh nhìn thấy bộ mặt giận dữ của
anh, lúc nào cũng thiếu đi sự quan tâm dành cho gia đình, thiếu sự ấm áp, thiếu
kiên nhẫn sẽ cảm thấy an ủi hơn sao? Nói chuyện làm việc đều không cho người ta
một con đường lùi, mọi người không dám tới gần, lạnh lùng và ích kỷ, họ sẽ thấy
tự hào vì anh hiếu thuận sao?
Lục
Hy Thần đứng im không động đậy. Đồng Đồng không biết mình lấy cái gan đó ở đâu
mà lại dám mắng anh ta một trận như vậy. Nhìn sắc mặt càng lúc càng tối của Lục
Hy Thần, cô mới tỉnh ngộ, nếu mình còn cãi nhau với anh ta thì chắc anh ta sẽ
nhốt cô ở đây mất. Cô cũng không nghĩ chỉ một quyển sách mà lại mâu thuẫn lớn
như vậy, cho dù có phải xuất phát từ lòng tốt hay không thì đúng là bản thân
mình cũng không nên chọc cho anh ta nổi giận. Nghĩ tới đây, Đồng Đồng nhìn Lục
Hy Thần rồi nhặt quyển sách trong thùng rác lên, nhét vào túi sách, không quay
đầu lại, bước đi thẳng.
Đi
ra khỏi tòa nhà cũ kỹ, Đồng Đồng không xác định được mình có nên tới đây làm
việc tiếp hay không.
Sau
khi trở về ký túc xá, Đồng Đồng ủ rũ ngồi trên giường. Lục Hy Thần thì có gì mà
hay ho! Chỉ là tổng biên tập tạp chí của trường thôi mà, lúc nào cũng hò hét
quát nạt, mọi người đều là học sinh, tại sao anh ta lại như thế?
Hứa
Hân Di vừa từ Câu lạc bộ Phê bình Điện ảnh trở về, chỉ biết an ủi cô:
-
Tớ nói rồi mà, Lục Hy Thần phiền phức lắm, cậu không tin! Làm thêm đâu phải dễ
dàng.
Đồng
Đồng nói:
-
Cái dáng vẻ hắn lúc nổi giận cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, từ
trước tới giờ tớ chưa gặp anh đáng sợ như hắn.
Hứa
Hân Di lại nói:
-
Bản thân cậu cũng hồ đồ quá, tự nhiên động chạm vào đồ đạc của người ta. Cậu
không biết đường hỏi anh ta một câu sao?
Đồng
Đồng thở dài:
-
Haizz, không làm nữa, không làm nữa, chán quá!
.
Giờ học ở phòng tranh, Tề Vũ không tới dạy.
Giờ học ở phòng tranh suốt 1 tuần nay đều do một sinh
viên khác của Học viện Mỹ thuật tới dạy. Đồng Đồng ngồi trên ghế, bỗng dưng cảm
thấy mình thật buồn cười. Vì làm thêm ở hai nơi mà cô đã trốn không ít tiết
học. Ngày nào cũng chạy đi chạy lại, còn mệt hơn hồi thi đại học.
Sau bữa tối, bỗng dưng Đồng Đồng muốn tới tiệm hoa mua
một bó về cắm lên bàn, cô nghĩ như vậy có thể sẽ cải thiện được tâm trạng tồi
tệ của mình.
Tiệm hoa trên đường Mục Điền tên là “Waiting”. Cửa
tiệm dùng những tấm gạch màu đen để ốp, trông có vẻ cổ kính, cửa sổ làm bằng
gỗ, xuyên qua lớp rèm được tết bằng các hạt vòng, người ta có thể nhìn thấy mờ
mờ khung cảnh bên trong tiệm, những chiếc bình chân dài đặt đầy xung quanh tường.
Đồng Đồng đứng trên bậc tam cấp của cửa tiệm, nhìn vào
giò hoa lan treo dưới tấm biển hiệu. Hình như nó mới được cắt tỉa gần đây. Đồng
Đồng nghĩ, nếu nó mọc dài ra thì liệu nó có che hết cả cửa tiệm không nhỉ? Lúc
này, có một người đứng sau lưng gọi cô:
- Đồng Đồng!
Giọng nói này làm cô giật mình – đúng là xui xẻo!
Oan gia ngõ hẹp! Đồng Đồng quay đầu lại nhìn thấy Lục
Hy Thần.
Lúc cô đi về phía tiệm hoa, Lục Hy Thần cũng đi theo.
Cô vén lớp rèm ra, những hạt vòng đập vào nhau kêu lên
những tiếng nghe thật vui tai. Sau đó chúng lại khép lại, suýt chút nữa thì đập
vào mặt Lục Hy Thần – Lục Hy Thần nhẹ nhàng lấy tay chắn lại, Đồng Đồng cười
thầm trong bụng.
Lục Hy Thần mặc một chiếc áo phông rộng rãi màu trắng,
chiếc quần màu xanh đậm, người anh vẫn còn thoang thoảng mùi hương của sữa tắm.
Trong mắt người ngoài, khuôn mặt anh toát lên vẻ cao quý của một người có dòng
dõi quý tộc. Đồng Đồng thầm nghĩ, thật đáng tiếc là bên dưới lớp vỏ ngoài lừa
người này lại là sự lạnh lùng, tàn khốc, thô bạo và ngu ngốc. Đúng vậy, anh ta
ngu ngốc tới độ thường xuyên sử dụng hai từ “ngu ngốc” để mắng người khác!
Không khí trong lành của các loài thực vật trong cửa
hàng hoa ùa vào mũi. Ánh đèn điện chiếu lên những chiếc bình thủy tinh, phát ra
tia sáng lấp lánh như kim cương. Đồng Đồng đứng ở bên cạnh một giá đặt lọ hoa,
ngước mắt lên nhìn lọ hoa ở trên đầu. Ánh đèn màu vàng xuyên qua lớp thủy tinh
màu xanh lam khiến chiếc lọ càng trở nên xinh đẹp.
Lục Hy Thần nhìn theo ánh mắt của cô, họ không ai nói
với ai lời nào.
Đồng Đồng chú ý thấy ở bên cạnh có một quả cầu thủy
tinh, trong không gian đóng kín có một con cá màu đỏ đang lười biếng quẫy đuôi.
Cô kinh ngạc, nói:
- Ôi, con cá này còn sống sao?
Lục Hy Thần nhìn cô, ánh mắt anh như đang nói “Cô thật
là ngu ngốc”, sau đó anh ta quay ra nói với không khí:
- Khi chế tạo quả cầu thủy tinh này, người ta bơm
dưỡng khí và thức ăn cần thiết cho cá vào bên trong, nhưng con cá này không
sống được lâu đâu.
Anh quay sang nói với chủ tiệm hoa:
- Giúp cháu bó một bó hoa cúc và quả cầu thủy tinh kia
nữa.
Đồng Đồng hỏi:
- Đang yên đang lành anh mua hoa cúc làm gì?
…Đồng Đồng không biết nói lời nào. Gia đình đó quả là
khác người! Cô cảm thấy mình không có lý tưởng gì, sống ngày này qua ngày khác,
không có tinh thần cầu tiến. Bố thường dạy cô rằng, làm người thì phải cố gắng
tiến lên, nhưng cũng phải sống thật vui vẻ.
Đồng Đồng chỉ nhớ có câu ấy.Tề Vũ lại nói tiếp:
- Hôm nay Hạ Dương lại tới phòng tranh, cô ấy mang một
bức tranh mới hoàn thành cho anh xem. Anh nói tranh của cô ấy không cởi mở, quá
câu nệ. Anh khuyên cô ấy không nên chỉ chú ý vào hình thức bức tranh, quá chú
trọng vào phương pháp vẽ, nên lắng nghe cảm nhận của trái tim mình...
Tóm lại là phê bình cô ấy một hồi, cô ấy nổi giận, xé
rách bức tranh rồi bỏ đi. Anh lại làm cô ấy không vui rồi. Từ lúc cô ấy đi, anh
vẫn ngồi ở đây, tâm trạng rất khó chịu, không vẽ được gì cả.
Chắc là vì Tề Vũ quá nhạy cảm với những việc của Hạ
Dương. Vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là người yêu, mối quan hệ thật phức tạp.
Trong lòng Đồng Đồng nghĩ vậy, bất giác thấy thông cảm cho Tề Vũ - một người
con trai ưu tú như vậy, một cô gái hiếu thắng như vậy, liệu bọn họ sẽ thế nào
nhỉ?
Cô cảm thấy thật không công bằng, thấy mình nên giúp
anh, bèn hỏi Tề Vũ:
- Theo em thì hai người vẫn chưa thực sự yêu nhau. Anh
đã hôn cô ấy chưa?
- Vẫn chưa.
Chưa có cơ hội...Đồng Đồng nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Anh nên hôn cô ấy, dùng sự dịu dàng của tình yêu để
chinh phục cô ấy.
- Em đã hôn người con trai nào chưa?
Đồng Đồng đỏ mặt - từ trước tới giờ cô chưa bao giờ
nói chuyện về nụ hôn với con trai, nhưng cô cố làm ra vẻ bình tĩnh:
- Không nói cho anh biết. Có điều theo kinh nghiệm của
em thì anh nên nhìn sâu vào mắt cô ấy vài phút, sau đó hôn cô ấy bất ngờ.
Thực ra những điều này cô đều đọc được trong tiểu
thuyết tình cảm.Tề Vũ nhìn cô nghi hoặc, xem ra anh cũng không có mấy kinh
nghiệm trong lĩnh vực này.
Mối quan hệ của đôi tình nhân này trong sáng như một
tờ giấy trắng, điều này khiến Đồng Đồng càng thông cảm cho anh hơn. Cô là kẻ
ngoài cuộc, nghiêm túc đề nghị anh:
- Con gái thích một nụ hôn thật sâu. Giống như thế
này, tới gần một chút, gần một chút!
Đúng rồi...Cô nhìn sâu vào mắt Tề Vũ, dần dần ghé mặt
mình lại gần. Tề Vũ cũng nghiêm túc nhìn vào mắt cô, hàng lông mi khẽ động đậy,
như cánh chuồn chuồn đang lay động.Đồng Đồng tiến lại gần Tề Vũ, mắt nhắm hờ,
thở nhẹ một hơi lên môi anh.
Hai kẻ ngốc trong sáng, cảm giác này thật là kỳ diệu!
Đồng Đồng cảm thấy anh hơi run rẩy.Đúng vào lúc họ sắp không kìm chế được mình
thì bỗng dưng một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đập mạnh vào tường rồi nặng nề
bật trở lại - có người lao ra ngoài.
Tề Vũ vùng dậy, đuổi theo cái bóng, gọi lớn:
- Hạ Dương! Hạ Dương!
Bầu trời tối lại, Đồng Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn thấy
một người con gái chạy trong mưa, ném mạnh chiếc ô màu lam nhạt xuống đất. Cô
gái cúi đầu, chạy vào trong mưa gió, quần áo cô bị gió thổi bay phần phật -
ngay cả lúc cô chạy trong giận dữ, trông cũng vô cùng xinh đẹp.Làm thế nào bây
giờ? Lần này thì hiểu lầm to rồi!Tề Vũ nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi đuổi theo,
trong cơn mưa chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ dần biến mất.2.Đồng Đồng đứng
chống cằm ở cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn nơi mà hai người họ vừa biến mất. Cô tưởng
tượng mình như một quả bóng bay, thổi một hơi khiến bụng căng phồng ra, rồi lại
hít vào, lại thở ra. Cô cứ hít rồi thở như thế nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng
cũng nhìn thấy Tề Vũ quay về. Anh phủi những hạt nước mưa bám trên người, nhìn
có vẻ vô cùng phiền não.Đồng Đồng vội vàng hỏi:- Thế nào rồi?Tề Vũ lắc đầu.Đồng
Đồng nói:
- Không đuổi kịp hả?
Lục Hy Thần lạnh nhạt nói:
- Liên quan gì tới cô!
Đồng Đồng không lên tiếng, nhưng trong lòng thầm nói,
ai thèm quan tâm tới việc của anh! Cô vừa mới bước xuống khỏi mấy bậc tam cấp
thì Lục Hy Thần cũng ôm hoa đi ra.
- Chờ một chút! – Bỗng dưng anh đuổi theo rồi đứng
chặn trước mặt cô.
Đồng Đồng thoáng thấy sợ hãi, lùi về sau một bước, cô
đi đôi giày cao 6 phân, gót giày bị chệch đi, cô đứng không vững, ngã về phía
sau… Anh đưa tay ra đỡ cô.
Đồng Đồng lập tức trở nên hoảng loạn, cô hung dữ nhìn
lại anh. Rõ ràng là Lục Hy Thần biết suy nghĩ của cô, bèn lùi về sau một bước.
Cô còn đang chới với thì gót giầy lại trật đi lần nữa. Cô cố hết sức để đứng
vững, nhưng càng cố càng không được, ngã phịch xuống đất, ngay bên cạnh là đống
rác của cửa hàng hoa.
Đồng Đồng giận dữ nghĩ, Lục Hy Thần! Kiếp trước tôi nợ
gì anh sao?
Cô vội vã đứng lên, phủi bụi bám trên đầu gối, giẫm
thử bước chân, phát hiện ra gót giày của mình đã bị gãy.
Lục Hy Thần cố nén cười, nói:
- Không cần phải hành đại lễ với tôi đâu.
Ánh mắt của họ gặp nhau, anh đánh giá cô bằng ánh mắt
kỳ dị, rồi nói:
- Cô chân tay vụng về, ngã nhìn xấu quá, cô không cảm
thấy đuôi mắt của mình bị dính đất sao? Còn nữa, đằng sau còn có dây.
Đồng Đồng vội vã giũ sạch người, anh đứng bên cạnh chỉ
chỗ này chỗ khác, bỗng dưng nghiêm túc nói:
- Tôi có thể nhận ra là cô ghét tôi.
Có một chú mèo mướp béo tròn lao nhanh qua bậc thềm,
kêu meo meo, họ cùng quay sang nhìn. Đồng Đồng nhìn theo bóng con mèo, nói:
- Không dám, thưa tổng biên tập.
Lục Hy Thần im lặng một lát rồi lên tiếng:
- Cô yên tâm đi, tôi không ghét cô đâu. Tôi cũng chưa
bao giờ nghĩ rằng phải cố ý “chơi” cô.
Đồng Đồng giận dữ nói:
- Vậy sao? Lưng tôi suýt nữa thì bị gãy rồi đấy.
Lục Hy Thần liếc đôi giày của cô:
- Tôi gọi cô là vì đã ba ngày nay cô không đi làm. Nếu
cô còn không tới thì chúng tôi sẽ thay người mới!
Đồng Đồng lại giận dữ tới mức toàn thân run rẩy, bực
bội nói:
- Muốn tôi về trừ phi anh xin lỗi tôi!
- Buồn cười thật! Tại sao tôi lại phải xin lỗi cô?
- Anh… - Đồng Đồng ấm ức nói. - Hôm đó vì một quyển
sách mà anh nổi giận lôi đình, tôi cũng có lòng tự trọng chứ, vừa mới đi làm đã
bị mắng như vậy, sự tự tin và tích cực làm việc của tôi đều bị anh mắng đi hết
rồi.
- Đó là vì cô quá ngốc!
- Tôi biết tổng biên tập anh từ trước tới nay luôn coi
thường người khác, không coi ai ra gì. Có điều khi anh mắng người ta thì cũng
xin anh hãy đứng trên lập trường của họ để suy nghĩ một chút.
Mọi người lục tục kéo đến, hai người không tiếp tục
nói về chủ đề vừa nãy nữa. Tiểu Phàm lại nói với Đồng Đồng, bài văn lần trước
Lục Hy Thần giao cho cô viết phải sửa lại lần nữa, độ dài phải thu ngắn lại,
hơn nữa anh còn chuẩn bị một số tài liệu để cô tham khảo. Đồng Đồng nằm bò trên
bàn, nhìn đống tài liệu suy nghĩ linh tinh, việc xin nghỉ việc bị gác lại một
bên.
Ngày hôm sau khi gặp Lục Hy Thần, Đồng Đồng bỗng dưng
cảm thấy thật có lỗi, cô âm thầm hạ quyết tâm, sau này ngoài chuyện công, cô
không nói chuyện gì với anh ta nữa, không cãi nhau với anh ta nữa.
Nhưng không ngờ khi cô nộp bài, Lục Hy Thần đột ngột
ngẩng đầu lên hỏi một câu:
- Chẳng phải cô định xin nghỉ sao, sao vẫn còn ở đây?
Đồng Đồng nhìn vào đôi mắt thâm quầng của anh, trong
đó là những tia máu nhỏ, vừa nhìn đã biết trong lòng anh đang rất đau khổ. Nghĩ
lại chuyện hôm đó, cô thấy vô cùng xấu hổ, bèn nói:
- Anh xin phép cho tôi nghỉ ốm hả? Dù sao thì tôi cũng
không muốn đi nữa.
Lục Hy Thần không nói gì, ngòi bút trong tay lại
khoanh tròn một vòng trên bài văn rồi dừng lại.
Đồng Đồng nói tiếp:
- Mọi người đều nghe thấy anh mắng tôi rất dữ. Nếu tôi
cứ đi như vậy thì mọi người sẽ nghĩ rằng vì sợ mắng nên tôi mới đi. Ít ra thì
tôi cũng vẫn còn dũng khí để nghe anh mắng tiếp.
Lục Hy Thần ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô, anh mắt
anh như một mũi kim:
- Làm việc thì qua loa, nóng vội, nhưng lòng tự trọng
thì cao lắm.
Mặc dù những câu nói của anh trước đây thực sự làm tổn
thương tới cô, hơn nữa cho tới bây giờ cô vẫn thấy khó chịu, nhưng Đồng Đồng im
lặng một lát rồi cuối cùng nói:
- Xin lỗi.
Ánh mắt của Lục Hy Thần dừng lại trên mặt cô, nghi
hoặc:
- Tại sao lại xin lỗi?
Đồng Đồng ngập ngừng nói:
- Bởi vì quyển sách của mẹ anh…
Sắc mặt Lục Hy Thần lập tức bị bao phủ bởi một tấm màn
giận dữ, bỗng anh xua tay ngắt lời cô:
- Giờ cô biết rồi – cô làm hỏng mất tờ giấy mà mẹ để
lại cho tôi, đó là quyển sách đầu tiên mà mẹ tôi viết, cũng là những dòng chữ
duy nhất bà để lại cho tôi.
Đồng Đồng cúi thấp đầu, xấu hổ nói:
- Tại sao khi đó anh không nói, tôi tưởng nó chỉ là
một quyển sách bình thường thôi.
Hai người họ cùng im lặng một lúc rồi cuối cùng Lục Hy
Thần cũng phá tan bầu không khí ngượng nghịu này, khuôn mặt anh trở lại với vẻ
lạnh lùng vốn có:
- Tôi không thích những người không liên quan nhắc tới
chuyện của mẹ tôi, tới bây giờ tôi vẫn không tin là mẹ đã rời xa tôi…
- Tôi… thực sự rất xin lỗi… - Đồng Đồng thở dài, cô
biết hành động và lời nói của mình trước đây quả thật là quá đáng.
Lục Hy Thần lạnh lùng ném trả bài viết, nói gần như
hét:
- Đủ rồi, tôi không muốn nói nữa! Cô đi ra đi!
Đồng Đồng lại một lần nữa bị đuổi ra ngoài, có điều
lần này tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều.
Cô chăm chỉ làm việc ở tòa soạn, Lục Hy Thần cũng
không nói gì nhiều, cũng không gây phiền phức cho cô.