- Gia gia nàng muốn hi sinh nàng, thành toàn cho Trương gia?
Dương Thiên Lôi lạnh giọng hỏi, trong lòng đối với gia gia Trương Tử Hàm đã không có bất luận hảo cảm gì.
- Không phải… Gia gia nói, chỉ cần ta có thể trở thành đệ tử Trảm Không Kiếm Phái, Lôi gia sẽ không dám quá phận. Khi đó, sẽ theo ý của ta…
- Ý nàng là nếu như nàng không thể trở thành đệ tử Trảm Không Kiếm Phái, nàng sẽ phải đáp ứng?
Dương Thiên Lôi hỏi tiếp.
- Ta…
Trương Tử Hàm có chút ngạc nhiên nhìn Dương Thiên Lôi giống như là thay đổi thành một người khác. Loại tình huống này nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là chính nàng cũng không biết nếu tình huống này xảy ra, mình sẽ đối mặt như thế nào. Tuy nhiên, lúc này nhìn đôi mắt đen láy, thâm thúy, tản ra quang mang khó hiểu của Dương Thiên Lôi, nàng đã biết lựa chọn của mình là gì. Nàng nhìn thẳng Dương Thiên Lôi, vô cùng kiên quyết nói:
- Ta sẽ không đáp ứng!
Nỗi thương tâm vừa trào lên cổ họng Dương Thiên Lôi khi nghe nàng nói như vậy, rốt tục đã lắng dịu xuống. Tuy rằng cho dù Trương Tử Hàm trả lời thế nào, hắn cũng nhất định không thể rời xa nàng, nhưng hắn lại không hi vọng nữ nhân của mình là một người đối mặt với cường quyền liền yếu đuối, nhận mệnh. Đương nhiên, điều này cũng được xây dựng trên cơ sở hiểu biết của Trương Tử Hàm về thân phận hắn. Nếu như hắn không phải người Dương gia mà chỉ là một người bình thường, cho dù Trương Tử Hàm trả lời ngược lại, hắn cũng không chú ý chút nào, dù sao nàng căn bản không thể phản kháng. Vì tồn vong của gia tộc, nàng lựa chọn như vậy không có gì đáng trách. Nhưng hiện tại lại khác, Trương Tử Hàm biết rõ hắn là ai, càng biết rõ thực lực của Dương gia, nếu như còn đưa ra lựa chọn như vậy, chí ít chứng minh hai điểm. Một là, Trương Tử Hàm căn bản không coi hắn là người có thể dựa vào, hai là, Trương Tử Hàm là một loại nữ nhân rất dễ thỏa hiệp.
Hai điểm này, bất luận là điểm nào cũng không phải là điều Dương Thiên Lôi muốn thấy.
Sau khi hai người nhìn nhau tới mấy giây, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên lộ ra nụ cười xán lạn, rất vui mừng, cũng rất vô sỉ nói:
- Vậy mới tốt nha! Nàng còn có ta, còn có Dương gia, còn có… Sở gia, có phải không Hương Hương tỷ?
- Đó là đương nhiên!
Mặc dù có chút hiềm nghi bị Dương Thiên Lôi lợi dụng, nhưng Sở Hương Hương cũng không chút phật lòng, rất quyết đoán nói:
- Đợi chúng ta gặp gia gia muội, phụ hoàng chuyện gì cũng đều nghe ta hết.
- Tỷ thực mạnh mẽ. Tuy nhiên, gia gia chúng ta hẳn là cũng sẽ nghe lời chúng ta, phải không? Nhị tỷ? Thiên Ngạo ca?
Dương Thiên Ngạo mỉm cười gật đầu, Dương Thiên Lệ cũng biểu hiện ý đương nhiên.
Nếu đã quyết định nên làm thế nào, mọi người cũng không chịu ngồi yên, trực tiếp nhanh như chớp chuồn ra khỏi phòng khách, nửa canh giờ sau lại làm như không có chuyện gì chạy trở về.
…
Lại qua nửa canh giờ nữa, phòng khách yến hội đã tập nập người, những lão gia tặng lễ vật cũng đều chạy qua đây.
Đám gia hỏa Lôi Hoành kia cũng theo sau hai lão giả cũng đoàn người đi tới. Người này vừa đến, ánh mắt liền quét khắp nơi, rất nhanh nhìn thấy đám người Dương Thiên Lôi, trong mắt toát lên một tia âm độc, quay sang một lão giả bên cạnh nói:
- Trương gia chủ, Tử Hàm ở bên kia. Người có thể kêu nàng qua đây không?
- Việc này…
Lão giả này chính là gia gia của Trương Tử Hàm, Trương Vân Sơn. Vừa biết chuyện Trương Tử Hàm bỏ qua Lôi Hoành, lão còn có điểm lo lắng, nhưng khi biết người Dương gia, lại khiến lão bình tĩnh hơn nhiều. Hơn nữa, là gia chủ Trương gia, lão đã từng gặp qua không biết bao nhiêu người, lần đầu tiên thấy Lôi Hoành liền biết vì sao nàng không thích hắn. Không cần phải nói, chỉ bằng thái độ nói chuyện của hắn với mình cũng khiến Trương Vân Sơn rất không vừa lòng. Tốt xấu gì Trương Vân Sơn cũng là người đứng đầu một nhà, còn là gia gia của Trương Tử Hàm, nhưng Lôi Hoành không ngờ lại hoàn toàn là một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến.
- Sao thế? Người đổi ý rồi sao?
- Đổi ý? Đổi ý cái gì?
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi vốn đã sớm có dự định, dẫn theo đám người Trương Tử Hàm đi tới, nhìn Lôi Hoành khinh thường nói một câu. Sau đó nở một nụ cười nịnh nọt, so với Trương Tử Hàm còn thân thiết hơn, đi tới cạnh Trương Vân Sơn, cúi thấp người trước vẻ mặt ngơ ngác không hiểu ra sao của Trương Vân Sơn, nói:
- Gia gia, ta là Dương Thiên Lôi, là bằng hữu tốt nhất của Trương Tử Hàm. Lão nhân gia người sau này chính là thân gia gia của ta.
“Phụt!”
Những lời Dương Thiên Lôi nói trực tiếp khiến đám người Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương, và Phong Mã Ngưu bật cười, ngay cả Dương Thiên Ngạo cũng nhịn không được cười thành tiếng. Những lời này của hắn cũng quá khôi hài, quá vô sỉ đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm đỏ bừng, hận không thể tìm được lỗ nẻ nào mà chui xuống.
- Ngươi là người Dương gia?
Lôi Văn Vũ vốn vẫn đang mặt lạnh không nói gì, đột nhiên hỏi Dương Thiên Lôi.
Đám người Dương Thiên Lệ và Sở Hương Hương lập tức ngưng tiếng cười nói. Bọn họ cảm nhận được một loại uy thế cường đại khiến bọn họ không thể kháng cự.
- Lão là ai?
Dương Thiên Lôi nghiêng đầu, liếc mắt quan sát khuôn mặt vô cảm của lão giả, giống như là quan sát quái vật, khinh thường hỏi, tựa hồ không hề cảm nhận thấy uy thế mà lão giả vừa phóng xuất ra.
Đám người Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương nhất thời có chút kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi. Bọn họ rất rõ ràng, Dương Thiên Lôi biết người trước mặt là ai. Hơn thế nữa, điều khiến bọn họ khiếp sợ không chỉ bởi khí thế cường đại của người kia, mà còn là thân phận của lão. Đừng nói Dương Thiên Lôi, ngay cả Dương Hồng Toàn cũng phải nhường nhịn ba phần. Lôi Văn Vũ này tuy là quan văn, nhưng văn võ kiêm toàn, hơn nữa tu vi bản thân cũng không phải chuyện đùa, chỉ là hắn thâm tàng bất lộ, không dễ dàng biểu hiện ra mà thôi.
- Lôi Văn Vũ!
Lão giả lạnh giọng nói, từ trên mặt hắn không nhìn ra bất cứ biểu tình gì.
- Không biết! Hẳn là người Lôi gia phải không? Thật giống nhau a, đều là bộ dạng này!
Dương Thiên Lôi nói xong liền trực tiếp nghênh đầu lên, làm một động tác lỗ mũi hướng lên trời, sau đó khôi phục vẻ bình thường, mỉm cười nói:
- Lão nhân gia, xin nhắc ngài một câu, khi bước đi nên cẩn thận một chút. Đi như vậy rất dễ bị vấp ngã đó.
- Làm càn!
Lôi Văn Vũ tuy rằng tâm cơ thâm trầm, vui buồn không lộ ra mặt, nhưng một tiểu nhi ba thước lại dám hỗn láo với mình như thế, khiến hắn nhất thời lửa giận công tâm.
- Làm càn? Tể tướng đại nhân, ngài nói ai làm càn vậy?
Đúng lúc này, một thanh âm sang sảng bỗng nhiên từ phía sau truyền tới. Dương Hồng Toàn, Mộc Thành Sâm, một trái một phải cùng Sở Kinh Hồn đi tới. Người còn chưa đến, Dương Hồng Toàn đã lớn tiếng nói.