Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 46: Vũ Đại Lãng (thượng)



Hây hây hây...

Dương Thiên Lôi quát lên từng tiếng, hai tay điên cuồng đánh vào hạ bộ của mình, nếu chỗ nào đấm không tới thì hắn thưởng nhảy cao rồi hướng bộ phận đó nện thẳng lên mặt đất, lớp da, gân mạch toàn thân đều được rèn luyện điên cuồng.

Hai canh giờ sau, Dương Thiên Lôi cả người đầy mồ hôi, hai tay bụm lấy hạ bộ, vẻ mặt thống khổ, cả người kiệt sức nằm thở hổn hển trên mặt đất, nhìn bầu trời đầy sao.

- Lực sáu trăm cân, toàn thân ca có thể thừa nhận lực sáu trăm cân!

Dương Thiên Lôi thì thào nói:

- Tiểu đệ đệ có thể thừa nhạn lực khoảng trên dưới ba trăm cân! Ca quả thật là thiên tài mà! Nhưng... Con mẹ nó đau quá!

Hiện tại, khuôn mặt đẹp trai của Dương Thiên Lôi giờ biến thành một cái đầu heo chính hiệu, trên đầu nổi mấy cục u to nhỏ, nếu như Trương Tử Hàm thấy hiện trạng của Dương Thiên Lôi lúc này không biết sẽ khiếp sợ đến cỡ nào, tàn nhẫn là gì? Đây mới gọi là tàn nhẫn!

Dù Trương Tử Hàm ra tay mạnh đến cỡ nào, nhưng cũng không đành lòng ra tay quá ác! Nhưng Dương Thiên Lôi lại ra tay đủ ác độc!

Nếu là tu luyện giả bình thường thì tu luyện điên cuồng như vậy không những vô ích mà còn có hại tới bản thân. Nên biết rằng, cái quý của tu luyện chính là ở chất lượng, muốn ăn một miếng mà mập là chuyện không thể.

Nhưng Dương Thiên Lôi cố chấp với ý niệm thành cường giả của mình, cũng không theo con đường tu luyện từng bước truyền thống, hắn phải nhanh chóng mạnh lên, nhờ đó mà hắn chịu được sự thống khổ mà người thường không chịu được, nỗ lực gấp trăm lần nỗ lực của người thường!

Sau một lát thở dốc, Dương Thiên Lôi cảm thấy một cỗ nhiệt lực nhè nhẹ từ đan điền tỏa ra, dọc theo kinh mạch toàn thân chậm rãi vận chuyển, giống như một dòng suối ấm áp, xoa dịu từng cơn đau trên cơ thể, từ gân mạch đến da thịt.

Nửa giờ sau, Dương Thiên Lôi tinh thần lại tràn trề, những vết thương tự tạo vừa rồi không ngờ hoàn toàn biến mất!

- Đan dược của Dương lão quả nhiên lợi hại, cỗ nhiệt lực này không ngờ từ đan dược kia phát ra!

Dương Thiên Lôi chậm rãi đứng lên, lấy ra mười cái bánh bao đem về, ăn một hơi hết sạch. Thế nhưng bao tử hắn vẫn cực kỳ đói bụng, loại cảm giác này từ trước đến giờ chưa bao giờ xuất hiện, lẽ nào là tác dụng phụ của đan dược kia?

Dương Thiên Lôi không rõ, chậm rãi đi vào trong nhà, cởi y phục ướt đẫm mồ hôi ra, ôm đống y phục bẩn hôm nay và cả hôm qua, trần truồng đi ra ngoài, qua suối nước nóng bên cạnh, đem cả hai bộ y phục giặt sạch, rồi trở về ký túc xá, cứ để trần truồng như vậy tiếp tục tu luyện!

Nhưng lần này hắn không tu luyện Tinh Khí Hợp Nhất cũng không tu luyện Quy Giáp Công mà là đoản kiếm mà Trương Tử Hàm cho hắn mượn dùng, một đoản kiếm dùng để ám sát, bộ pháp đơn giản, vừa tiến vừa lùi, đoản kiếm như lưỡi rắn, nhanh như thiểm điện. Nhưng bất kể là tiến tới hay lùi về sau đều không hề ẩn chứa chút tinh thần lực nào, không sinh ra khí trường, chỉ có xuất kiếm trong nháy mắt mới bộc lộ tinh thần lực mãnh liệt, giống như “Thốn Kình” trong Vịnh Xuân!

Tu luyện, tu luyện điên cuồng, tu luyện liên tục, có lẽ cũng nhờ tác dụng của Bách Thảo đan, kết hợp với chấp nhiệm và tín niệm cường đại trong lòng Dương Thiên Lôi, hắn gần như quên đi mệt mỏi, tu luyện đến gần sáng, mới mặc nội khố rồi ép mình nằm lên giường.

- Trận đấu hôm nay, bất kể thế nào cũng phải thắng!

Ý niệm này cứ xoay quanh trong đầu Dương Thiên Lôi, nằm trên giường, thân thể hoàn toàn thả lỏng, cảm thụ nhiệt lực tỏa ra nhè nhẹ trong đan điền rồi dần chìm vào trong mộng đẹp.

...

- Cái tên vận cứt cho kia đấu trận nào? Đối thủ là ai?

- Ngươi hỏi Dương Thiên Lôi đó hả?

- Thừa lời, trừ hắn ra thì còn ai?

- Chờ chút, đối thủ là Vũ Đại Lãng!

- Vũ Đại Lãng? Ha ha ha... lần này để ta coi tên tiểu tử này chết thế nào! Cho hắn thêm bốn cái tay nữa cũng không ôm được thắt lưng của Vũ Đại Lãng a!

Khi Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi đến lôi đài thì xung quanh mọi người tụ tập đã chật ních người trừ lôi đài trung tâm ra, khán đài ở các lôi đài chính hoặc phụ đều chỉ thấy toàn đầu người, đề tài thảo luận chủ yếu chẳng phải về cái chức quán quân thuộc về ai trong mấy người Lôi Kính, Phong Mã Ngưu, Tằng Cách La Mỗ... Mà là bàn về Dương Thiên Lôi!

Vòng đấu chọn ra hai mươi lăm người mạnh nhất trong năm mươi người, số trận đấu giảm xuống và độ nóng hổi thì lại càng tăng cao, các trận đấu được tổ chức ở các lôi đài trung tâm nhất, cao nhất để khán giả có thể xem trận đấu một cách tốt nhất, không bỏ lỡ một khoảnh khắc đứng tim nào của trận đấu.

- Vũ Đại Lãng? 

Nghe đám người bàn tán, Dương Thiên Lôi nhất thời tò mò, nhất là cái tên Vũ Đại Lãng khiến Dương Thiên Lôi bất giác tưởng tượng đến Võ Đại Lang trong truyền thuyết, thân cao chưa đến năm tấc, đội một cái mũ màu xanh cực lớn đi bán bánh, rồi lại nghĩ tới Kim Liên muội muội vô cùng xinh đẹp, hết sức phong tao.

- Vũ Đại Lãng là trưởng tôn của gia chủ Vũ gia – Vũ Khiếu Thiên, trời sinh thần lực, da cứng thịt dày, năng lực phản kích siêu cường, thuần thổ chi thể, năm nay mười hai tuổi, thân cao bảy thước, to năm thước! Tham gia cuộc thi tỷ thí người mới này có người lúc đầu có tu vi cấp bốn đỉnh phong, nhưng qua chiến đấu thì tấn thăng Tinh Giả cấp năm, nằm trong top mười người mạnh nhất! Hắn là một trong số đó!

Trương Tử Hàm nhìn Dương Thiên Lôi đang vỗ vỗ cái bụng của hắn, nhẹ giọng nói.

Nàng thật sự không hiểu sức ăn của tên này sao lại kinh khủng thế, mới sáng sớm nay Dương Thiên Lôi ăn bằng lượng thức ăn của năm người, so với ngày hôm qua thì còn khủng hơn.

- Thân cao bảy thước, to năm thước... Kháo, đó là quái vật chứ có phải người đâu?

Dương Thiên Lôi toát mồ hôi lạnh.

- Trong năm mươi người chọn ra hai mươi lăm người, thì những cường giả sẽ đấu với những người yếu để tránh hai cường giả lại đụng nhau, những người yếu hơn lại được tấn cấp. Tiểu Lôi, lần này nhất định phải để ý, tuy rằng Vũ Đại Lãng thuộc tính thổ, nhưng bởi vì thể hình to lớn và thần lực trời sinh nên công kích của hắn rất cuồng bạo, phòng ngự thì càng cường đại hơn, ngươi nếu so với hắn thì chả khác kiến với voi, căn bản không thể chiến thắng!

Trương Tử Hàm lại nhắc nhở tiếp.

Trong lúc hai người nói chuyện, đám người xung quanh đã tự tách ra thành một đường, ánh mắt dõi theo Trương Tử Hàm như một tiên nữ dẫn theo Dương Thiên Lôi như đang mang thai đi đến khu tuyển thủ.

Các trận đấu sau năm mươi người mạnh nhất sẽ được tổ chức trên lôi dài dành riêng cho tuyển thủ và lão sư chỉ đạo sử dụng.

- Biết rồi, Trương lão sư thân ái, đừng lo!

Dương Thiên Lôi xoa xoa cái bụng mình, mỉm cười nhẹ giọng nói, nhưng trong ánh mắt hắn lại rất kiên định và tín niệm rất lớn, một tín niệm chiến thắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.