Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 51



- Hây!

Lúc đó, Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, thân hình hơi nghiêng về một bên, tung chưởng xéo xéo đánh vào nhược điểm của chiếc búa!

Bốp!!!!!

Cổ tay Dương Thiên Lôi bỗng đau nhức, nương theo lực phản chấn của chiếc búa, thân hình Dương Thiên Lôi lùi mạnh về phía sau!

Oanh! 

Hướng búa của Vũ Đại Lãng bị chệch qua một bên, bổ xuống nền lôi đài, khiến đá vụn bay tán loạn!

- Không thể nào? Chỉ là một Tinh Giả cấp ba, sao có thể né tránh dưới khí trường của ta được?

Trong lòng Vũ Đại Lãng khiếp sợ, lực lượng cuồng bạo, nhưng cảm giác giống như lực nhiều mà không có chỗ sử dụng, khiến hắn cảm giác nghẹn khuất. Hắn cứ đinh ninh, đối mặt sự công kích cuồng bạo và đơn giản của hắn, ngoại trừ cách du đấu xung quanh khí trường của hắn, bằng không chỉ còn đường đối chọi trực tiếp thôi. Nếu như cảnh giới tu luyện của Dương Thiên Lôi cao hơn hắn thì không có gì đáng nói, có thể tập trung đột phá khí trường của hắn, cái đó không có gì kỳ quái, nhưng Dương Thiên Lôi rõ ràng chỉ mới là một Tinh Giả cấp ba, nhưng lại có thể ung dung né tránh trong khu vực mà khí trường hắn hoàn toàn bao phủ, điều này sao có thể?

Không chỉ có Vũ Đại Lãng khiếp sợ mà toàn bộ khán đài cũng khiếp sợ không ngớt!

Thấy một màn này, tâm tình khẩn trương của Trương Tử Hàm rốt cục cũng được thả lỏng, lúc này, nàng mới nhớ tới thể chất đặc thù của Dương Thiên Lôi.

- Lợi hại! 

Phong Mã Ngưu lại lần nữa khiếp sợ, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng rằng lão đại trước đây tuyệt đối là cố ý giả ngu, thâm tàng bất lộ!

Vũ Đại Lãng nhíu mày, lại liếc nhìn thanh đoản kiếm đã gác phía sau Dương Thiên Lôi, nói 

- Ngươi không dùng binh khí sao?

- Thanh binh khí này không tiện tay cho lắm. 

Dương Thiên hít sâu một hơi nói, cổ tay cực kỳ đau nhức, nhưng chỉ trong vòng vài lần hô hấp liền có một dòng nước ấp áp bảo phủ, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, khiến Dương Thiên Lôi lại thêm tự tin vào bản thân hắn, cảm giác giờ này khắc này, bản thân hắn chính là hóa thân của “Cường ca”.

- Tốt, vậy chúng ta hãy đấu tay đôi với nhau! 

Vũ Đại Lãng không có chút do dự trầm giọng nói.

Ý kiền này nhất thời được mọi người ủng hộ nhiệt liệt.

Trong một trận đấu, tuy rằng ở học viện Cực Dương không hề bị hạn chế vũ khí và trang bị, thế nhưng đối với đại đa số người thường mà nói, đấy lại là điều thống hận nhất, bởi vì không công bằng, hoàn toàn giúp cho kẻ lắm tiền nhiều của hoặc là người có thân phận cưỡi lên đầu lên cổ người khác, Ngưu Mãn Thiên là ví dụ điển hình, thực lực hắn căn bản chả hơn gì ai, nhưng dụa vào trang bị và vũ khí liền có thể lọt vào top năm mươi. Thế nhưng đối với người thường mà nói thì căn bản không có năng lực trang bị cho bản thân hoàn hảo đến vậy. Bọn họ hy vọng một luật đấu công bằng mà không phải dựa trên thân phận và tiền tài.

- Được! 

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rất có phong phạm, bày ra khởi thức rất khốc của hắn.

- Ha ha ha...

Thấy dáng vẻ cực kỳ quái dị Dương Thiên Lôi, tuyệt đại đa số khác giả đều chưa xem qua trận đấu đầu tiên của Dương Thiên Lôi bỗng cười to ầm ĩ.

Khóe miệng Vũ Đại Lãng cũng giật giật mấy cái, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thiên Lôi, hắn nhịn không dám cười, thế nhưng một lát sau, hắn lại không còn có ý cười nào bởi vì hắn phát hiện, thể thủ của Dương Thiên Lôi này nhìn như chả khác gì đàn bà, không ngờ lại hầu như không có kẽ hở!

- Thổ, nặng nề, mệnh mông, chịu tải vạn vật, trầm ổn, thế lớn lực trầm... Nặng nề, mệnh mông, chịu tải vạn vật, trầm ổn, thế lớn lực trầm! 

Trong đầu Dương Thiên Lôi nghĩ yếu quyết của tinh thần lực hệ thổ, tinh thần lực kỳ dị trong đan điền, dọc theo kinh mạch quanh thân, nhanh chóng rót đầy toàn thân, quanh thân hắn nhất thời tràn ngập lực lượng cuồng bạo.

- Đến đây đi! 

Vũ Đại Lãng rống lên một tiếng, hai chân bỗng nhiên đạp đất, ầm ầm một tiếng, toàn thân hắn như mũi tên bắn về phía Dương Thiên Lôi, lấy nắm tay còn to hơn cả cái đầu Dương Thiên Lôi, giống như một cái chày cực lớn, tung một quyền đánh tới!

Đơn giản, trực tiếp, không có chút hoa lệ, khí trường cường đại, hoàn toàn tập trung lên người Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi có thể rõ ràng cảm ứng được lộ tuyến công kích của Vũ Đại Lãng, Tinh Giả bình thường dưới sự tập trung khí trường của Vũ Đại Lãng, ngoại trừ dùng khí trường của bản quấy rối tránh né, hoặc dùng cứng đối cứng, căn bản không còn biện pháp nào khác, nhưng Dương Thiên Lôi nhờ vào thể chất đăc biết của hắn có thể né tránh dùng chiến thuật du đấu.

Thế nhưng, thân thể của Dương Thiên Lôi tràn ngập dục vọng chiến đấu, thân thể nhiệt huyết dâng trào, thúc dục hắn phải đánh đầu!

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp...

Một màn không thể tin nổi xuất hiện ở trước mặt mọi người, Dương Thiên Lôi với thân người nhỏ gầy và Vũ Đại Lãng có thân hình bự như xe tăng không ngờ lại quấn với nhau, đánh giáp lá cà, vận lộn!

Đám đông mở to hai mắt, không thể tin tràng cảnh trước mắt, người có thể vật lộn với Vũ Đại Lãng nếu đồng cấp với hắn căn bản không có, với thể hình và thần lực trời sinh như vậy, ai dám chống cự?

Nhưng Dương Thiên Lôi không ngờ nam nhân như vậy, dũng cảm như vậy, dám châu chấu đá xe như vậy!

- Rống! 

Vũ Đại Lãng mặc cho nắm đấm Dương Thiên Lôi đánh lên người mình, chém một quyền, cánh tay còn to hơn thân thể của Dương Thiên Lôi, mang thế càn quét vạn quân, cuồng bạo nhắm vào vai của Dương Thiên Lôi!

Bốp!

Một tiếng chói tai vang lên, Dương Thiên Lôi nhất thời bị đánh bay, cả người bay lên không trung

- A!"

Dương Thiên Lôi kêu to một tiếng, cố nhịn đau, đôi mắt mang theo vẻ không cam lòng mà bay đi.

- Lẽ nào ta lại thua như vậy? Không, ta tuyệt không thể thua, tuyệt đối không thể! 

Chấp niệm không chịu thua làm máu huyết của Dương Thiên Lôi bùng cháy triệt để, cỗ tinh thần lực kỳ dị trong đan điền vận chuyển với một tốc độ kinh người, một cổ nhiệt lượng điên cuồng tiết ra khiến cho những đau nhức toàn thân nhất thời biến mất hoàn toàn, có chỉ là lực lượng vô cùng vô tận!

Lúc này, tiếng kinh hô của đám khán giả hoàn toàn biến mất, cứ như là một thế giới không có âm thanh, thời gian từa hồ như bị dừng lại, Dương Thiên Lôi bay về phía lôi đài với tốc độ kinh người, hắn bỗng nhiên cảm giác mọi thứ dường như chậm lại, mọi thứ di chuyển cực chậm đầu hắn xoay chuyển cực nhanh, cảm giác như thiên mã hành không, một tia linh cảm như chiếc bút thần bỗng nhiên thoáng hiện trong đầu hắn!

- Thiên Cân Trụy!

Một người đam mệ tiểu thuyết võ hiệp và võ thuật như hắn thì đương nhiên không thể không biết về Thiên Cân Trụy, chỉ là lúc trước đối nội lực chỉ có trong truyền thuyết, là một thứ tồn tại cực kỳ hư vô mờ mịt, căn bản không thấy, không sờ được, mà lúc này thì khác, hắn có tinh thần lực, gân cốt, lớp da toàn thân hắn được rèn luyện đến mức trăm phần trăm!

Trong thoáng chốc đó, gân mạch toàn thân Dương Thiên Lôi bỗng nhiên bị gấp cong về phía trước, tinh thần lực trong đan điền cũng toàn bộ quán chú vào phần thân trên, trọng tâm toàn thân dồn vào thân trên, hoàn thành xong các bước này, Dương Thiên Lôi bỗng hét lớn một tiếng, cơ thể, gân mạch, tinh thần lực, bỗng nhiên trầm xuống!

Véo ------ Bịch!

Trước mắt mọi người hiện lên tràng cảnh cực kỳ quỷ dị, thân thể Dương Thiên Lôi đang bay ngang qua lôi đài bỗng nhiên lại đổi hướng rớt thẳng xuống dưới, Bịch một tiếng rơi xuống lôi đài!

Thiên Cân Trụy lúc này và Thiên Cân Trụy ở Địa Cầu có chút khác nhau, nhưng đa phần là giống, khác là chỉ phần nhỏ, cả hai đều là xuất phát nguyên lý điều chỉnh trọng tâm của bản thân. Mà lúc nãy Dương Thiên Lôi đã cường hóa trọng tâm một cách đáng sợ trong chớp mắt, biến đổi từ trong ra ngoài, dẫn đến thay đổi quỹ tích bay của hắn!

- Phù-------

Dương Thiên Lôi thở ra một hơi, lúc này hắn mới khôi phục trạng thái bình thường, chờ vài giây sau, cũng khôi phục lại mọi thứ như cũ.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm vì cảnh trước mặt bọn họ vô cùng chân thật, Dương Thiên Lôi có thể gấp khúc thân thể mình lại như vậy đủ đủ để nói rõ một điểm, cơ thể và gân mạch của hắn đã luyện đến một trình độ quá đáng sợ!

Một Tinh Giả cấp ba bình thường thì trên lý thuyết không thể làm đến trình độ biến thái như vậy!

Cơ thịt, gân mạch đã rèn luyện đến đỉnh cao!

Trương Tử Hàm cũng khiếp sợ như vậy. Nàng biết Dương Thiên Lôi có thể làm được nhưng nàng khẳng định là chưa từng dạy cho Dương Thiên Lôi tinh kỹ nào như vậy chứ đừng nói đến chuyện biến hóa gân mạch cơ thịt toàn thân để thay đổi quỹ tích bay của cơ thể, nhưng không ngờ Dương Thiên Lôi lại làm được.

- Tốt Tốt!

Vũ Đại Lãng lúc đánh bay Dương Thiên Lôi cũng có chút tiếc hận, nhưng nhanh chóng thay bằng cảm giác khiếp sợ khi thấy cảnh Dương Thiên Lôi rớt trên lôi đài một cách quỷ dị, bây giờ hắn lại cảm thấy hứng phấn tột độ, chỉ ngắn ngủn vài giây mà tâm tình của hắn đã biến hóa đến ba lần. Thấy Dương Thiên Lôi bay ra khỏi lôi đài, Vũ Đại Lãng vì không thể chiến đấu tận hứng mà tiếc hận, nhìn trình độ cơ thịt và gân mạch của Dương Thiên Lôi mà khiếp sợ, có thể tiếp tục chiến đấu với Dương Thiên Lôi khiến hắn hưng phấn!

Các Tinh Giả đồng cấp không ai muốn đấu tay đôi với hắn, Dương Thiên Lôi chính là người đầu tiên!

- Tiếp tục!

Ánh mắt Dương Thiên Lôi bốc lửa nói, dục vọng chiến đấu lại tăng vọt, bỗng nhiên bắn về phái Vũ Đại Lãng!

“Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch...”

Quyền cước tán loạn, quấn chặt vật lộn, từng quyền nện mạnh lên cơ thịt, chiêu chiêu ngạnh đấu!

Lúc đầu, Dương Thiên Lôi với khả năng gấp khúc thân người quỷ dị tránh né công kích cuồng bạo của Vũ Đại Lãng, hắn có thể cảm ứng được quỹ tích công kích của Vũ Đại Lãng, nhưng chiến đấu với cụ li gần như vậy hắn gần như không né kịp, huống chi hắn căn bản không muốn tránh né, cái hắn muốn chính là công kích, lấy công làm thủ!

Đáng tiếc, cơ thể Vũ Đại Lãng liên kết bền chắc, da chắc thịt cứng, năng lực chịu đựng cực kỳ cường hãn, công kích của Dương Thiên Lôi không hề gây cho hắn bất cứ thương tổn nào! Hắn căn bản không cần phòng thủ, chỉ tập trung công kích! Sự chênh lệch về cảnh giới và thực lực căn bản không để cho Dương Thiên Lôi thực hiện thành công cách lấy công làm thủ!

Lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên phát hiện lý niệm “lấy công làm thủ” nhìn thì có vẻ rất đạo lý, nhưng cũng phải chính xác hoàn toàn. Loại lý niệm này chỉ có thể sử dụng với đối thủ cùng cấp với thực lực tương đương với mình, nếu gặp đối thủ mà không có đòn đánh nào làm đối thủ bị thương thì lý niệm này hoàn toàn sụp đổ.

Dần dần, Dương Thiên Lôi chuyển thành phòng thủ hoàn toàn, lợi dụng khả năng bẻ gập của cơ thể, né tránh công kích của Vũ Đại Lãng, thế nhưng, lúc tránh không được phải cắn răng đỡ đòn khiến Dương Thiên Lôi đau nhức khó chịu, thế nhưng hắn vẫn phải cắn răng mà chịu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.