Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 78: Trở lại ký túc xá





Chỉ cần là chuyện liên quan tới Dương Thiên Lôi, Lộ Miểu Ân đều hỏi một lần. Từ đầu tới cuối, Lộ Miểu Ân ngoài đặt câu hỏi đều lẳng lặng nghe, trên mặt tràn đầy nét mỉm cười hạnh phúc. Cho dù là Dương Thiên Lôi kể đến lúc chiên đấu trong “tỷ thí người mới” hung hiểm dị thường, nàng vẫn trước sau giữ nguyên vẻ bình thản.

Lúc này đây gặp lại, Lộ Miểu Ân rất hài lòng. Không chỉ bởi vì Dương Thiên Lôi thành công đột phá bình cảnh, cũng không phải bởi vì thiên phú kinh người của hắn. Mà là bởi vì, chỉ có lần này, hài tử của mình mới thực sự là có sức sống. Trước đây Dương Thiên Lôi mỗi khi mình hỏi, hắn có thể trả lời chỉ có chuyện tu luyện, dường như sinh mệnh của hắn ngoại trừ tu luyện cũng không còn bất cứ thứ gì có thể khiến hắn quan tâm nữa.

Mặc dù Lộ Miểu Ân thật sự đặt rất nhiều kỳ vọng ở Dương Thiên Lôi, nhưng mỗi lần thấy bộ dáng của Dương Thiên Lôi, nàng thực sự khó có thể kiềm chế nỗi đau lòng. Nàng tình nguyện từ bỏ hi vọng của mình, cũng muốn con mình có một cuộc sống sinh hoạt bình thường. Nhưng nàng biết, nàng không thể có cách nào thay đổi lòng hiếu thắng và cố chấp của Dương Thiên Lôi. Việc duy nhất nàng có thẻ làm chỉ là cổ vũ mà thôi.

Không ngờ đến thời khắc cuối cùng, Dương Thiên Lôi rốt cục đột phá. Mà lần gặp mặt này, hắn còn khiến nàng kinh hỉ vạn phần, dường như thay đổi thành một con người khác, không có tự bế, không có chậm chạp, chỉ còn là một thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy tự tin. Hắn có vui buồn yêu ghét của chính mình, thậm chí còn nhắc tới một nữ hài tử. Là một nữ nhân, từ trong mắt hắn, nàng có thể cảm nhận được, khi nói đến Trương Tử Hàm, trên mặt hắn tràn đầy hạnh phúc.

Khiêu chiến thi đấu kết thúc, mỗi người đều nhận được phần thưởng tương ứng. Phần thưởng của Dương Thiên Lôi càng khiến mọi người ước ao, có đủ tư cách học tập bất luận tuyệt học gì của Dương gia. Tuy nhiên, bởi vì chuyện của “tỷ thí người mới”, Dương Thiên Lôi phải lập tức trở về Học viện Cực Dương.

Tạm biệt mẫu thân còn lưu luyến không rời, Dương Thiên Lôi dưới sự hộ tống của Trang Thập Tam lần trước, quay trở về Học viện Cực Dương.

- Thập Tam thúc, không cần đưa. Thời gian còn sớm, ta có thể đi một mình.

Khi xe ngựa chạy đến trước cửa Học viện Cực Dương, Dương Thiên Lôi từ trong xe ngựa nhảy xuống, quay sang Thậ Tam còn đang muốn hộ Trang tống mình vào tận ký túc xá, nhẹ giọng nói.

- Dạ, tiểu thiếu gia. Tiểu thiếu gia, về sau người gọi ta một tiếng Thập Tam là được.

Trang Thập Tam trầm giọng nói, trong mắt hiện lên một tia cảm động khó hiểu.



- Trảm Không Kiếm Phái a, một trong tám đại môn phái trong truyền thuyết. Nghe nói có vài người tới đây, hơn nữa đều đã vượt qua cấp chín đỉnh phong. Viện trưởng của chúng ta cũng là đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái.

- Thảo nào viện trưởng lợi hại như vậy!

- Đó còn tính là cái gì. Các ngươi không thấy mấy thanh niên của Trảm Không Kiếm Phái, Hoàng đế của chúng ta đều phải gọi người ta là tiền bối đấy. Mấy người đó thọat nhìn so với chúng ta lớn hơn không bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. So với bọn họ, thiên tài trong học viện chúng ta cũng chỉ là chó má.

- Tiểu Phi, ngươi cũng không thể nói như vậy. Nếu bọn họ là chó má, chẳng phải chúng ta ngay cả chó má cũng không bằng sao?

- Ách... Vậy cũng đúng! Chúng ta so với bọn họ cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi. Nếu như chúng ta có thể như bọn họ, sáng nay cũng đã có cơ hội tận mắt thấy được phong phạm cường giả rồi! Trận thế đó...Viện trưởng của chúng ta, hoàng đế Sở Kinh Hồn, còn có các thiên tài đứng đầu học viện, cùng vói thành viên Hoàng gia đều đứng ở cửa thành hai canh giờ. Tám đại môn phái a, ta cũng hi vọng mình có thể trở thành một thành viên trong đó!

- Đừng có nằm mơ! Đời này chúng ta không có hi vọng đâu. Có thể trở thành cường giả cấp chín đã là mãn nguyện lắm rồi!

....

- Trảm Không Kiếm Phái? 

Vừa mới tiến vào học viện, Dương Thiên Lôi liền nghe được mọi người bàn tán. Một đường đi tới, hầu như tất cả mọi người đều chỉ nói về một chuyện. Lẽ nào mình rời đi không đến một ngày một đêm, học viện đã xảy ra đại sự gì?

Tám đại môn phái trong truyền thuyết là cái gì? Tồn tại vượt xa cấp chín đỉnh phong từ khi nào trở nên không đáng giá như vậy? Xuất hiện một lúc tới mấy người rồi?

Mang theo nghi vấn, Dương Thiên Lôi tăng nhanh tốc độ chạy về ký túc xá của mình.

Ban ngày không thấy bóng dáng mình, Dương Thiên Lôi dùng cái mông suy nghĩ cũng biết, lúc này Tử Hàm muội muội khẳng định rất tức giận. Bất quá chuyện này cũng không có biện pháp. Sáng sớm Trang Thập Tam tới đón mình, căn bản không kịp nói cho nàng. Lúc này không chừng Tử Hàm muội muội đang ở ký túc xá của mình chờ mình trở về đây. 

Chỉ là, khi hắn trở lại ký túc xá phát hiện cửa viện vẫn đóng. Mở cửa ra, chăn màn trên giường vẫn như trước khi mình chạy đi gấp. Xem ra Tử Hàm muội muội căn bản là không có tới đây. Điều này làm cho Dương Thên Lôi rất kỳ quái. Trong lời bàn tán khi nãy, hình như Tử Hàm muội muội hẳn là cũng tham gia nghi thức nghênh tiếp cái Trảm Không Kiếm Phái gì đó. Chẳng lẽ còn chưa trở về?

- Mụ nội nó, nếu như có điện thoại di động thì tốt rồi. Một chiếc di động là khiến mọi sự ok rồi!

Dương Thiên Lôi thầm nói trong lòng, cầm lấy giấy và bút mực viết lại mấy chữ, sau đó lần thứ hai rời khỏi ký túc xá.

Văn võ chi đạo, nắm được buông được. Lần trở về nhà tham gia khảo nghiệm này, tâm tình Dương Thiên Lôi rất vui sướng. Tuy chưa thể nói là thực sự hãnh diện, nhưng ít ra, hắn đã một lần nữa đoạt lại vinh quang và ánh sáng vốn thuộc về hắn. Bề ngoài, hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng kỳ thực, vô luận là hắn trước đây đã từng truy cầu võ đạo đỉnh cao hay hắn đến từ Địa Cầu đều cùng chung tâm trạng vô cùng đắc chí. Với tâm tình như vậy, hắn nghĩ tốt nhất nên thả lỏng một chút, căn bản không còn tâm trí đâu tu luyện.

Đi ra khỏi ký túc xá, ngẩng đầu nhìn lên núi non cao chót vót tận mây xanh, mây trắng lững lờ trôi, bầu trời trong veo, xanh ngắt một màu, khẽ hít sâu một hơi, Dương Thiên Lôi nhịn không được lại nhớ tới Địa Cầu, nơi mình đã từng sinh sống. 

Hắn biết rõ, nơi đó không có ai, không có cái gì đáng cho mình lưu luyến, nhưng dù sao đó cũng là nơi mình sinh sống gần hai mươi năm, cũng coi như là phân nửa cố hương của mình, chung quy cũng có rất nhiều thứ khiến hắn lưu luyến và khó có thể quên được. Ví dụ như internet giải sầu, phim ảnh, cùng một vài sản phẩm công nghệ cao mà thế giới này không có.

Đồng thời, ở nơi đó hắn học được những thứ mà tại thế giới này hắn căn bản không thể học được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.