- Mặc dù mọi người định ra quy củ sủng vật đạt được không thuộc chủ nhân nhưng Tiểu Tử Điêu chính là linh sủng, nếu người nào dám động thủ với nó thì đừng trách Huyền Diệp ta không khách khí.
Mọi người sững sờ, bọn họ ngạc nhiên, Diệp Huyền làm như vậy quá ngu xuẩn.
Ai cũng thấy cách làm của Diệp Huyền quá không có ý nghĩa.
Tuy linh sủng thu hoạch không thuộc chủ nhân nhưng Tiểu Tử Điêu thật đạt được bảo vật cuối cùng sẽ rơi vào tay Diệp Huyền.
Ngươi chỉ là Vũ Vương thất giai, đến lúc đó chúng ta thực muốn động thủ thì ngươi có thể không khách khí sao? Trong lòng mọi người cười lạnh.
- Diệp thiếu là đại sư Tiêu gia mời đến, nếu người nào còn dám động thủ với Diệp thiếu hoặc linh sủng của Diệp thiếu chính là địch Tiêu gia ta, ta sẽ không bỏ qua.
- Tiêu Vô Tẫn...
Mọi người sững sờ, hiển nhiên Tiêu gia muốn xuất đầu vì Diệp Huyền, bọn họ không hiểu người trẻ tuổi kia đáng giá lôi kéo như vậy không.
Tiêu Vô Tẫn nói tới mức này mọi người có khinh thường nhưng cũng không thể có thể lại động thủ với Tiểu Tử Điêu.
Đội ngũ lên đường đi về phía trước.
Tiêu Vô Tẫn quan tâm hỏi thăm:
- Diệp thiếu, thương thế của ngươi thế nào?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta không sao.
Kỳ thật thương thế của hắn căn bản là hắn giả ra, hắn cố ý phun máu tươi đấy.
Dù sao với tu vi hắn ngăn cản một kích của Úy Trì Bất Công bình yên vô sự sẽ làm mọi người hoài nghi.
Tiêu Vô Tẫn lo lắng nói:
- Từ giờ trở đi ngươi theo sát ta, không nên rời khỏi ta quá ba mét, cái gương của ngươi vừa dùng là chí bảo, ta đoán sẽ có không ít người ngấp nghé, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Huyền gật gật đầu.
Kỳ thật với phòng ngự của hắn không dùng Hạo Quang Đại Thiên Kính vẫn có thể cản được một kích của Úy Trì Bất Công nhưng vì tránh hoài nghi nên lấy ra.
- Linh sủng của ngươi vào trong vụ mai chi địa có ngoài ý muốn không?
Tiêu Vô Tẫn cũng hiểu cách làm của Diệp Huyền, trong cảm gaisc của hắn không thấy bóng dáng Tiểu Tử Điêu đã chạy đi đâu, Tiểu Tử Điêu môt mình đi trong vụ mai chi địa nguy hiểm trùng trùng điệp điệp có thể sống sót không?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Tiêu gia chủ ngươi không cần lo lắng, tiểu gia hỏa này vô cùng linh tính.
Chuyện khác Diệp Huyền không dám khẳng định, hắn không lo lắng an toàn của Tiểu Tử Điêu, tiểu tử này rất thông minh, gặp được bảo bối sẽ chạy nhanh hơn ai khác, gặp được nguy hiểm cũng chạy nhanh hơn bất cứ kẻ nào, ngay cả Sa Lịch vương cũng không thể giết nó đã chứng minh điểm này.
Kế tiếp mọi người không ngừng thăm dò.
Làm bọn họ khó hiểu là, trong rửng rậm có nhiều linh dược như thế lại chỉ có thể tìm được một ít linh dược cấp thấp.
- Ồ, có mùi thơm ngát.
Đột nhiên mọi người cảm giác có mùi thơm liền chạy về nơi đó xem, nơi này có trũng nước chỉ lớn như lòng bàn tay, chất lỏng bên trong đã khô cạn nhưng tàn lưu lại hương thơm.
- Đây là... Chung Linh nhũ dịch, tại sao không còn?
Tất cả người thế lực lớn cũng có ánh mắt sắc bén, lập tức tựu nhận ra mùi hương chính là Chung Linh nhũ dịch.
Chung Linh nhũ dịch là bảo vật bát giai, có thể tẩy mao phạt tủy, cải thiện thể chất, đặc biệt là cường hóa huyền mạch, đối với Vũ Hoàng bát giai mà nói cũng là chí bảo.
- Xem kìa, nơi này có dấu chân.
Kế tiếp mọi người phát hiện dấu chân bên cạnh trũng nước, chợt ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền.
- Tiểu tử, dáu chân này là của linh sủng ngươi, linh sủng ngươi mang Chung Linh nhũ dịch chạy đi đâu?
Úy Trì Bất Công quay đầu lại, hắn tức giận lên tiếng.
Dấu chân này rất nhỏ giống như lá cây non, không phải dấu chân của Tiểu Tử Điêu thì của ai?
Diệp Huyền Vô Cô cười cười:
- Úy Trì gia chủ, ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta đi cùng với các ngươi thì làm sao biết tung tích Chung Linh nhũ dịch ở đâu, linh sủng của ta ngửi được hương thơm cho nên uống hết cả rồi.
- Ngươi...
Úy Trì Bất Công âm trầm, nội tâm giận dữ.
Diệp Huyền cười lạnh.
Các ngươi không phải không đồng ý linh sủng đoạt được là chủ nhân đoạt được sao, vậy thì tốt, ta sẽ không cho các ngươi chiếm được cái gì.
Tiểu Tử Điêu đi trước thu hoạch tất cả, các ngươi có thể tìm được thứ tốt mới là lạ.
Ánh mắt người thế lực lớn bất thiện nhưng không thể làm gì.
Kế tiếp mọi người thật tìm được thứ gì đó nhưng đại đa số đều là linh dược thất giai nhưng rất ít.
Qua nửa canh giờ sau.
Đột ngột địa ——
Hô!
Sương mù màu trắng lan tới, lúc này rừng rậm biến thành mơ hồ.
- Không tốt.
Chỉ thấy trừ Từ gia, Lâm gia, Chu gia ba nhà ra, mỗi thế lực đều ngưng trọng và xuất đan dược cùng các loại bảo vật bảo vệ bản thân.
Lang Tà tông xuất ra hạt châu óng ánh và ngậm trong miệng.
Lăng Không động Cừu Cung lão nhân xuất ra một viên cầu màu trắng, hắn rót huyền nguyên vào trong viên cầu và tỏa ra hào qung màu ngà sữa bao phủ người Lăng Không động vào trong.
Úy Trì gia xuất ra cây dù nhỏ màu xanh, hào quang màu xanh từ trong cây dù bao phủ người Úy Trì gia.
Long gia xuất ra trận bàn, trận bàn cổ xưa, hiển nhiên nó là vật rất lâu đời, trận bàn sinh ra trận vân bảo hộ Long gia.
Trừ bọn họ ra, Hách Liên gia xuất ra là từng viên đan dưọc màu vàng lam, có chừng năm sáu loại và nuốt vào miệng.
- Diệp thiếu.
Tiêu Vô Tẫn gia chủ nhìn sang Diệp Huyền.
Diệp Huyền híp mắt nhìn, hồn thức cảm giác sương mù và thản nhiên nói:
- Khói độc ày chính là hủ cốt linh chướng trong truyền thuyết, ta có một ít Giải Độc Đan, mọi người phục dụng đi.
Diệp Huyền lấy một bình sứ và đổ ra một ít đan dược màu trắng đưa cho mọi người.
Nhìn thấy việc này, Lâm gia, Chu gia, Từ gia mới tới đây cũng sững sờ.
- Chư vị, các ngươi đây là...
Chu gia Chu Việt Đình hỏi thăm.
Long Nguyên sững sờ sau đó nói với người ba đại gia tộc.
- Ồ, chẳng lẽ phủ Thiên Đô Úy Trì gia và Tiêu gia không nói với các ngươi sao? Sở dĩ nơi này gọi là vụ mai chi địa, đó là vì trong rừng đầy khói độc, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, bảo vật chúng ta dùng chính là phòng ngừa nơi này.
- Cái gì, vậy mà có chuyện này?
Ba đại tộc há hốc mồm.
Phủ Thiên Đô có năm đại gia tộc đều hành động một mình, bọn họ căn bản không biết có khói độc.
Long Nguyên cười khổ nhìn ba đại gia tộc.
- Xem ra các vị không có chuẩn bị, đáng tiếc, trận bàn Long gia chúng ta chỉ là trận bàn không trọn vẹn tổ tiên lưu lại, có thể ngăn cản tuyệt đại đa số khói độc xâm nhập nhưng phạm vi không lớn, không cách nào dung nhập thêm người khác.