Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1227



Nam tử xấu xí thẹn quá thành giận, gào thét bổ ra một đao, một đao này ra tay, hắn căn bản không có bất kỳ lưu thủ, ánh đao đầy trời trong nháy mắt hóa thành một mảnh cuồng bạo, bao phủ tới Diệp Huyền.

Đồng thời một đạo lực lượng không gian vô hình, bao bọc lại trong phạm vi trăm mét, đồng thời cũng bao phủ Diệp Huyền ở trong đó.

Trong lòng Diệp Huyền không khỏi cười gằn, người này nói chuyện không khỏi quá buồn cười đi, lẽ nào chỉ cho hắn giết người, không cho phép mình giết hắn sao.

Nhưng cười gằn quy cười gằn, trong lòng Diệp Huyền không có một chút bất cẩn nào, Lăng Hư Chi Vũ triển khai, dựa vào cảm ngộ đối với áo nghĩa không gian, thân hình Diệp Huyền chuyển ngoặt hai lần, trong nháy mắt tách ra người này tập kích.

Ầm ầm ầm!

Trong tiếng nổ đùng đoàng khủng bố, ánh đao đầy trời ở trên mặt đất lê ra một cái khe cự đại, kích lên vô số bụi mù.

- Hừm, tiểu tử này dĩ nhiên không bị kết giới của ta ràng buộc?

Ánh mắt của nam tử xấu xí nhất thời nghiêm nghị, vừa nãy một đòn kia, hắn không có bất kỳ lưu thủ, nhưng vẫn bị Diệp Huyền tránh né ra, hiển nhiên tiểu tử trước mặt kia, tuyệt đối không phải bình thường.

Nhưng không bình thường như thế nào đi nữa, người này cũng chỉ là một Vũ Vương nhị trọng, chẳng lẽ còn muốn từ trong tay hắn đào tẩu sao?

Nam tử xấu xí cười lạnh một tiếng, xèo, lại một đao chém tới.

Một đao này, cũng không có oanh oanh liệt liệt như trước, xem ra hết sức bình thường, nhưng một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ đáy lòng Diệp Huyền vọt lên.

Đồng thời cả vùng không gian như có một loại lực lượng vô hình, lôi kéo thân thể Diệp Huyền, đồng thời liều mạng kéo thân thể của hắn tới ánh đao.

- Đây là đao pháp gì.

Trong lòng Diệp Huyền hơi giật mình, loại cảm giác lôi kéo này tuyệt đối không phải nam tử xấu xí khống chế kết giới thả ra ngoài, mà là đao pháp của hắn ẩn chứa một loại lực lượng.

Hai loại lực lượng ràng buộc, Diệp Huyền hiểu rõ áo nghĩa không gian như thế nào đi nữa, dù sao cũng chỉ là một Vũ Vương nhị trọng, ngay lập tức cảm thấy vất vả, thân thể không tự chủ được trôi qua.

Thời khắc mấu chốt, trước người Diệp Huyền xuất hiện một gương đồng cổ điển, vù, gương đồng cổ điển phóng ra tia tia ánh sáng chói mắt, cùng ánh đao đụng vào nhau.

Oanh ầm!

Hạo Quang Đại Thiên Kính của Diệp Huyền, dĩ nhiên hoàn toàn chặn lại công kích của đối phương, đồng thời trong đó có một đạo đao khí mơ hồ, từ trong mặt kính phản xạ ra, chém về phía nam tử xấu xí.

Đồng thời Diệp Huyền hừ một tiếng, sắc mặt có chút trắng bệch, mạnh mẽ lùi lại mấy bước.

Cái gì, lại bị tiểu tử này chặn được?

Nam tử xấu xí giật nảy cả mình, mà sau một khắc, càng làm cho hắn giật mình chính là, thời điểm hắn đối mặt ánh đao do gương đồng cổ điển phản xạ ra, thân thể dĩ nhiên có một loại cảm giác lôi kéo, hắn kinh hãi đến biến sắc, vội vàng trở tay một đao chém nát đao khí phản xạ ra.

- Này đến tột cùng là bảo vật gì? Không chỉ chặn lại một đao của ta, còn đàn hồi công kích trở về, hơn nữa ngay cả ý cảnh thôn phệ trong công kích cũng đàn hồi được.

Nam tử xấu xí kinh hãi nhìn Quang Đại Thiên Kính trong tay Diệp Huyền Hạo, tràn ngập vẻ rung động.

Đối phương kinh hãi, nhưng trong lòng Diệp Huyền không ngừng kích động, hắn rõ ràng cảm giác được, tu vi của mình đang không ngừng tăng cao.

Nhớ lúc đầu thời điểm hắn ở Thiên Đô Phủ, đối mặt Úy Trì gia khách khanh Mạc Thiên Sơn truy sát, Mạc Thiên Sơn cũng là một Vũ Hoàng nhị trọng, lúc đó hắn mới thất giai nhất trọng, triển khai ra Hạo Quang Đại Thiên Kính, ngay cả công kích của đối phương cũng không thể hoàn toàn chống đối, còn bị thương.

Nhưng hôm nay, thực lực nam tử xấu xí này tuyệt đối đáng sợ hơn Mạc Thiên Sơn không ít, nhưng mình triển khai Hạo Quang Đại Thiên Kính, không chỉ chặn lại công kích của hắn, còn phản xạ ra một phần uy lực trong đó, điều này làm cho Diệp Huyền rất rõ ràng, thực lực của mình trong lúc vô tình, đã có tăng lên cực lớn.

- Ta liền không tin, ngươi một Vũ Vương nhị trọng, lại có thể ngăn cản bổn hoàng công kích.

Thấy Diệp Huyền năm lần bảy lượt chống lại công kích của hắn, trên mặt nam tử xấu xí lập tức quyết tâm, vù, một đạo lực lượng Võ Hồn mông lung phóng thích, trên đỉnh đầu của hắn, nhất thời xuất hiện một bóng đen.

Xung quanh bóng đen kia, bảy đạo tinh hoàn qua lại rung động, tỏa ra khí tức Võ Hồn khủng bố.

Một bên thiếu phụ không khỏi giật mình đến há hốc mồm, sư phụ dĩ nhiên trước tiên thả Võ Hồn ra ngoài, mà thiếu niên kia, rõ ràng còn không thả ra Võ Hồn của mình, lẽ nào thiếu niên này thật sự khó dây dưa như vậy sao?

Giật mình quy giật mình, trên mặt thiếu phụ kia rất nhanh liền lộ ra một tia châm chọc, bởi vì nàng biết, mặc kệ Diệp Huyền có bao nhiêu thủ đoạn, một khi sư phụ sử dụng tới Võ Hồn, như vậy hắn liền chắc chắn phải chết, không có ai so với nàng càng hiểu Võ Hồn của sư phụ đáng sợ.

Diệp Huyền lại có chút không nói gì, hắn phát hiện nam tử xấu xí này quá giống Mạc Thiên Sơn lúc trước mình chém giết, vũ khí của hai người đều giống nhau là chiến đao, hơn nữa Võ Hồn cũng có chút tương tự, Mạc Thiên Sơn chính là Hắc Vân Võ Hồn, cái tên này cũng tương tự là một đoàn Võ Hồn giống như bóng tối.

Có điều so đao pháp, nam tử xấu xí này mạnh hơn Mạc Thiên Sơn quá nhiều, chỉ là không biết Võ Hồn của hắn so với Mạc Thiên Sơn thì ra sao?

- Tiểu tử, ngươi có thể thấy được Võ Hồn của bổn hoàng, cái kia chính là vinh hạnh của ngươi.

Nam tử xấu xí sử dụng tới Võ Hồn, khóe miệng phác hoạ lên một nụ cười gằn, trên mặt lộ ra biểu hiện tràn đầy tự tin.

Theo hắn cười gằn, Hắc Ám Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt như nhất trọng lụa mỏng bao bọc nam tử xấu xí lại.

Sau một khắc, thân hình của nam tử xấu xí đột nhiên bắt đầu mơ hồ, xì xì xì, thân thể của hắn một chia làm hai, hai chia làm bốn, dĩ nhiên đã biến thành bốn thân ảnh giống nhau như đúc trôi nổi ở trên bầu trời.

Đây là cái Võ Hồn gì?

Trong lòng Diệp Huyền hơi giật mình, dĩ nhiên lập tức chia nam tử xấu xí làm bốn cái?

Huyền Thức của Diệp Huyền đã sớm đảo qua nam tử xấu xí này, nhưng lấy Huyền Thức của hắn nhận biết, cũng không cách nào phân biệt ra được trong bốn người này cái nào là thật sự, cái nào là giả?

Diệp Huyền chợt phát huy ra thần thức thất giai đỉnh phong của mình, nhưng đồng dạng, thần thức của hắn cũng không cách nào phân biệt ra được trong bốn người này đến cùng cái nào là thật, cái nào là giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.