Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1231



- Mau lui lại, lui ra.

Hai người thất kinh, thống khổ mãnh liệt làm bọn họ hoảng hốt muốn trốn khỏi thung lũng.

Nhưng trong nháy mắt hai người sắp rời đi thung lũng, xèo một tiếng, một cái bóng màu đen từ trong thung lũng kia lao ra, dĩ nhiên là một con Thiềm Thừ màu đen, nó mở ra miệng lớn, một sức hút vô hình từ trong miệng nó sản sinh, vòng xoáy hiện lên, đột nhiên hấp hai tên Vũ Vương kia lại.

- Không!

Hai tên Vũ Vương kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt bị Thiềm Thừ nuốt vào trong bụng.

Ở nháy mắt hai tên Vũ Vương tiến vào trong miệng Thiềm Thừ, Diệp Huyền thấy rõ ràng, hai tên Vũ Vương kia trực tiếp ở trong miệng Thiềm Thừ liền hóa thành một bãi máu sền sệt, bao quát áo bào cùng áo giáp trên người bọn họ cũng không thể may mắn thoát khỏi, tất cả đều hóa thành chất lỏng bị nó nuốt vào trong bụng.

- Lực lượng ăn mòn thật đáng sợ.

Diệp Huyền hít vào một ngụm khí lạnh.

- Cô Oa!

Thiềm Thừ kia kêu một tiếng, tiếng kêu lại giống như ếch, sau đó con ngươi giống như chuông đồng trừng về phía vị trí Diệp Huyền ẩn giấu, trong ánh mắt có một tia hung mang, khiến người ta cả người sợ hãi.

Chỉ là nó không hề rời đi thung lũng, nhảy nhót hai lần, liền biến mất ở trong thung lũng

Diệp Huyền nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi âm thầm hoảng sợ.

Lực lượng ăn mòn của Thiềm Thừ màu đen kia thực sự là quá đáng sợ, Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, dễ dàng liền bị ăn mòn thành máu mủ, ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại, bao quát huyền giáp trên người bọn họ cũng giống như vậy.

Diệp Huyền không dám khẳng định, lấy cường độ thân thể của mình, có thể ngăn cản được lực lượng ăn mòn này hay không.

Lúc trước thời điểm hắn nhìn thấy thung lũng này, trong lòng thì có một loại cảnh giác, mà thời điểm cùng nam tử xấu xí giao thủ, cũng mơ hồ cảm giác được như bị món đồ gì giám thị.

Mãi đến hiện tại mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vừa nãy hắn cùng nam tử xấu xí giao thủ, Thiềm Thừ màu đen này tuyệt đối ngay ở trong thung lũng nhìn kỹ tất cả, tìm kiếm cơ hội xuất thủ.

Chỉ là mình giải quyết nam tử xấu xí tốc độ quá nhanh, hơn nữa bản thân không có bị thương gì, giả như lúc trước mình cũng bị trọng thương, Diệp Huyền rất hoài nghi Thiềm Thừ màu đen này có thể lao ra kiếm lợi hay không.

Đứng ở trước thung lũng, sắc mặt Diệp Huyền biến ảo không ngừng.

Nói thật, hắn không quá nguyện ý cùng Thiềm Thừ màu đen trong thung lũng kia giao thủ, thế nhưng Kim Ngọc Hinh Quả là Diệp Huyền làm sao cũng không muốn từ bỏ.

Có Kim Ngọc Hinh Quả, thực lực hắn tăng lên, tốc độ tuyệt đối có thể gấp đôi.

Trong đầu phát ra mệnh lệnh đối với con tê tê, Diệp Huyền muốn nhìn một chút, con tê tê có thể tiến vào trong thung lũng hay không, nhưng Diệp Huyền lập tức từ trong đầu con tê tê cảm giác được một loại tâm tình chống cự.

Loại tâm tình này là chống cự, mà không phải sợ hãi, Diệp Huyền lập tức từ bên trong bắt lấy không ít tin tức.

Đầu tiên, con tê tê không úy kỵ Thiềm Thừ màu đen, điều này nói rõ ở trong vị trí bí ẩn, thực lực của con tê tê không hẳn kém Thiềm Thừ màu đen.

Thứ hai, nếu con tê tê phát sinh tâm tình chống cự, điều này nói rõ tốc độ của Thiềm Thừ màu đen, ngay cả con tê tê cũng phải kiêng kỵ.

Con tê tê phòng ngự, Diệp Huyền là rất rõ ràng, kia tuyệt đối là có thể sánh được Vũ Hoàng tam trọng, nói như vậy, độc tố của Thiềm Thừ màu đen, đối với Vũ Hoàng tam trọng cũng có năng lực uy hiếp nhất định.

Vì lẽ đó độc tố của Thiềm Thừ này, tuyệt đối có thể đối với hắn tạo thành thương tổn.

- Đến cùng nên như thế nào mới có thể được Kim Ngọc Hinh Quả đây?

Ngay thời điểm Diệp Huyền trầm tư suy nghĩ.

- Chít chít!

Tiểu Tử Điêu lập tức xuất hiện ở trên bả vai của hắn, nhìn thấy Diệp Huyền kiêng kỵ, Tiểu Tử Điêu rầm rì một tiếng, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, tựa hồ đối với Diệp Huyền nhát gan rất khinh bỉ.

- Bạch!

Sau một khắc, thân hình của Tiểu Tử Điêu đột nhiên biến mất, hóa thành một vệt chớp tím, trong nháy mắt nhảy vào trong thung lũng.

Tâm của Diệp Huyền đầu tiên là nhấc lên, nhưng sau đó lại rơi xuống, Tiểu Tử Điêu tặc hoạt, hắn là quá hiểu rõ, cái tên này, là tuyệt đối sẽ không nắm tính mạng của mình đùa giỡn.

Quả nhiên, ngay ở thời điểm thân hình của Tiểu Tử Điêu sắp cùng sương mù trong thung lũng tiếp xúc, một trận không gian rung động thoáng hiện, Tiểu Tử Điêu lập tức biến mất, một cái nháy mắt sau, nó đã rơi vào trên bụi cây Kim Ngọc Hinh Quả, móng vuốt sắc bén xẹt qua, năm viên Kim Ngọc Hinh Quả liền rơi vào trong ngực Tiểu Tử Điêu.

Kim Ngọc Hinh Quả kỳ thực cũng không lớn, nhưng đối với Tiểu Tử Điêu chỉ cao nửa thước mà nói, lại không hề nhỏ, chỉ thấy Tiểu Tử Điêu ôm năm viên Kim Ngọc Hinh Quả, suýt chút nữa che đậy luôn cả đầu của mình, ngây thơ đáng yêu, cực kỳ buồn cười.

- Cô!

Một thanh âm phẫn nộ vang lên, Thiềm Thừ màu đen trong thung lũng nhìn thấy Tiểu Tử Điêu cướp đi Kim Ngọc Hinh Quả, nhất thời phát sinh một trận phẫn nộ gầm rú, toàn bộ sương vụ trong thung lũng cấp tốc lưu động, bao phủ về phía Tiểu Tử Điêu.

Tiểu Tử Điêu “chít chít” một tiếng, trên mặt mang theo cười nhạo, thân hình loáng một cái, không gian rung động lóe lên, nó đã ra khỏi sơn cốc, sau đó bá một hồi rơi vào bả vai của Diệp Huyền, nó quay về phía Diệp Huyền rầm rì một tiếng, thân hình loáng một cái, lại mang theo Kim Ngọc Hinh Quả tiến vào trong túi linh sủng, hiển nhiên là để nguy hiểm cho Diệp Huyền giải quyết.

Con vật nhỏ này…

Diệp Huyền quả thực là dở khóc dở cười, vội vã thông qua linh hồn khế ước nói cho Tiểu Tử Điêu, để nó chớ ăn Kim Ngọc Hinh Quả, mình có hữu dụng, lúc này mới đưa mắt nhìn trong thung lũng.

Mắt to giống như chuông đồng của Thiềm Thừ nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, tràn ngập vẻ giận dữ, hiển nhiên xem hắn là kẻ cầm đầu, hú lên quái dị, trực tiếp từ trong thung lũng vọt ra, mở ra cái miệng lớn như chậu máu nhào tới Diệp Huyền.

Diệp Huyền biết Thiềm Thừ này đáng sợ, không dám khinh thường, thậm chí không muốn cùng Thiềm Thừ màu đen này tiến hành cận chiến, trong nháy mắt lấy ra Trấn Nguyên Thạch, về mạnh mẽ đập phía Thiềm Thừ màu đen.

Trấn Nguyên Thạch giống như một ngọn núi cao, tầng tầng nện ở bên đầu Thiềm Thừ màu đen.

Bịch một tiếng, Trấn Nguyên Thạch lại bị Thiềm Thừ chấn bay ra ngoài, ở trên không trung chuyển loạn, mà Thiềm Thừ kia cũng rơi ở trên mặt đất, đầu óc có chút say xe.

Nhưng không quá lâu, Thiềm Thừ màu đen này liền tỉnh táo lại, trong ánh mắt càng thêm phẫn nộ, đột nhiên mở ra miệng rộng, phốc… nhắm Diệp Huyền phun ra một luồng khí thể năm màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.