Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1329



Không gian rung động vô cùng vô tận như hào quang đầy trời, hoàn toàn tụ tập về phía Diệp Huyền ở trung gian.

Lần này, những không gian rung động kia cũng không chỉ mang theo ràng buộc, càng ẩn chứa tia tia vòng xoáy không gian bao phủ tới.

Xì xì xì!

Diệp Huyền nhất thời phát hiện thân hình của mình lần thứ hai gian nan lên, trên thân thể càng có một loại cảm giác sắc bén như châm đâm sinh ra, hiển nhiên những vòng xoáy không gian này có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.

- Thạch châu dị bảo kia đến tột cùng là bảo vật gì?

Diệp Huyền giật nảy cả mình, hắn không nghĩ tới thạch châu này chẳng những có thể chế tạo ra không gian lĩnh vực, càng có thể hình thành vòng xoáy không gian, đồng thời có uy lực lớn như vậy.

Hắn nhớ rõ, lần trước Vũ Hoàng tóc nâu này chỉ có thể sử dụng lĩnh vực ràng buộc trấn áp, hiển nhiên vòng xoáy không gian kia là tu vi của hắn tăng lên, nghiên cứu ra sát chiêu mới.

- Ha ha ha, chết ở dưới một chiêu này của lão phu a, ngươi cho rằng lão phu còn chỉ có chút thực lực như lần trước kia? Ha ha ha!

Vũ Hoàng tóc nâu dữ tợn cười gằn, vẻ mặt hắn tàn nhẫn, điên cuồng vận chuyển Huyền Nguyên trong cơ thể, không ngừng đưa vào Định Không Châu, càng phun ra một ngụm tinh huyết, thiêu đốt Huyền Nguyên bản thân.

Hắn muốn lợi dụng Định Không Châu này, một lần đánh giết Diệp Huyền.

Ong ong ong!

Thạch châu nhanh chóng xoay tròn, mang theo lực lượng không gian vô cùng vô tận cùng vòng xoáy không gian, vòng xoáy không gian này càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng sợ, trên người Diệp Huyền ngay lập tức hiện lên từng tia máu, thật giống như bị lưỡi đao vô hình gì đó cắt chém.

- Diệp thiếu.

Cách đó không xa trong lòng đám người Lâm Quang Nguyên sốt sắng, kinh ngạc thốt lên một tiếng liền muốn xông lên, chỉ là không chờ bọn họ tới gần Diệp Huyền, liền bị lĩnh vực vô hình chấn bay ra ngoài, mà Lâm Bác bởi vì trùng kích quá gấp, càng bị một vòng xoáy không gian quẹt vào, xì xì, giáp bảo vệ trong nháy mắt bị cắt ra, máu tươi như suối phun.

- Chết đi.

Vũ Hoàng tóc nâu điên cuồng thôi thúc Định Không Châu.

- Chỉ bằng vòng xoáy không gian này cũng muốn giết ta?

Trên mặt Diệp Huyền kinh hãi, nhưng trong lòng không loạn, không thể không nói, vòng xoáy không gian này vô cùng đáng sợ, ngay cả nhục thân của hắn cũng có thể kích thương, Vũ Hoàng tam trọng phổ thông e là trong nháy mắt sẽ bị xoắn thành mảnh vỡ.

Nhưng những vòng xoáy không gian này có thể gây tổn thương cho hắn, cũng không có nghĩa là có thể giết hắn.

Đại Địa Võ Hồn triển khai, một áo giáp nham thạch màu vàng đất trong nháy mắt bao trùm lên thân thể Diệp Huyền, ầm ầm ầm, từng đạo từng đạo không gian sát thế vô hình bắn trúng áo giáp nham thạch, lập tức vô số đá vụn bay tán loạn, nhưng thương tổn đối với nhục thân của Diệp Huyền, lại giảm xuống đến thấp nhất.

Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Huyền tập trung hết thảy tinh lực đến trên Trấn Nguyên Thạch, liều lĩnh thôi thúc xuống.

Ầm!

Trấn Nguyên Thạch như một ngọn núi lớn trấn ở trên khăn tay, xé tan, như vải vóc bị xé rách, chiếc khăn tay này căn bản ngay cả một tức thời gian cũng không thể chống lại, liền bị xé rách ra.

Trấn Nguyên Thạch điên cuồng xoay tròn, mang theo khí thế vô tận, rơi vào đỉnh đầu của Vũ Hoàng tóc nâu.

- Cái gì?

Vũ Hoàng tóc nâu kia giật nảy cả mình, hắn vốn muốn dùng khăn tay chống lại Trấn Nguyên Thạch, lại dùng sát chiêu mà hắn từ Định Không Châu lĩnh ngộ ra đánh giết Diệp Huyền, ai biết bây giờ Diệp Huyền còn chưa có chết, khăn tay phòng ngự của hắn cũng đã trong nháy mắt tan vỡ.

Nếu như lúc này hắn liều mạng, mình tất nhiên sẽ bị Trấn Nguyên Thạch chấn thành bột mịn.

Thời khắc mấu chốt, hắn cũng không kịp nhớ đánh giết Diệp Huyền, vội vàng thu hồi Định Không Châu, nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về phía Trấn Nguyên Thạch.

Đùng!

Hai đại bảo vật ở trong hư không va chạm, phát sinh nổ vang kinh thiên động địa, toàn bộ hư không cùng đại địa đều phảng phất như chấn động một chút, trên mặt đất, vô số bụi mù vung lên, sóng trùng kích vô hình càng chấn động đến mức đám người Lâm Bác trắng xám rút lui, một mặt ngơ ngác.

- Oa!

Dưới lực lượng đáng sợ, thân thể của Vũ Hoàng tóc nâu chấn động, một ngụm máu tươi phun mạnh ra, trên gương mặt kinh hãi đến biến sắc.

Diệp Huyền cười lạnh, lần thứ hai thôi thúc Trấn Nguyên Thạch, điên cuồng đập xuống.

Đùng, đùng, đùng!

Lần lượt oanh kích, thạch châu ở trong hư không không ngừng run rẩy, ánh sáng phía trên từ từ ảm đạm, mà Vũ Hoàng tóc nâu càng liên tiếp phun ra máu tươi, ánh mắt ngơ ngác, một mặt khó có thể tin.

Hắn không thể tin được, thực lực của mình tăng lên nhiều như vậy, uy năng của Định Không Châu cũng tăng lên kinh người, dĩ nhiên đối phó không được Diệp Huyền chỉ là Vũ Hoàng nhất trọng.

Mà đám người Lâm Quang Nguyên ở một bên thì hoàn toàn xem choáng váng, vừa nãy Vũ Hoàng tóc nâu kia muốn cướp đoạt bảo vật trên người bọn họ, mấy chiêu liền đánh hắn trọng thương, nếu không phải trên người hắn có một viên Xích Quang Châu tương tự Bạo Âm Châu, thừa dịp đối phương bất cẩn nổ ra một lỗ hổng chạy trốn, ba người bọn hắn sớm đã chết đến không thể chết lại.

Nhưng hôm nay, Vũ Hoàng tóc nâu này ở dưới Diệp Huyền oanh kích, lại chật vật chỉ có thể chống đối, ngay cả năng lực phản kích cũng không có, tình cảnh này thực sự là để bọn họ hầu như không thể tin được con mắt của mình.

Ầm!

Rốt cục, ở dưới Trấn Nguyên Thạch liên tiếp oanh kích, thạch châu không thể kiên trì được nữa, bị đánh bay ra ngoài, mà thân thể của Vũ Hoàng tóc nâu càng chấn động dữ dội, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy.

- Đi!

Trong lòng kinh hãi, Vũ Hoàng tóc nâu kia triệt để mất đi tự tin chống lại, thu hồi thạch châu, thân hình loáng một cái, muốn chạy khỏi nơi này.

- Đi được sao?

Khóe miệng Diệp Huyền cười gằn:

- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!

Một luồng hồn lực vô hình xung kích, trong nháy mắt đi vào trong cơ thể Vũ Hoàng tóc nâu.

Cùng lúc đó, Trấn Nguyên Thạch đã lần thứ hai đánh về phía Vũ Hoàng tóc nâu kia.

Thân thể của Vũ Hoàng tóc nâu kia đột nhiên loáng một cái, ở dưới Huyễn Cấm Chi Nhãn mê hoặc mất đi ý thức, căn bản không có cách tránh né Trấn Nguyên Thạch oanh kích, nhưng ở thời khắc mấu chốt, đỉnh đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một Võ Hồn hồ ly màu đỏ, bảy đạo tinh hoàn tản mát, khí tức Võ Hồn mông lung nhộn nhạo, một hồi liền chống đối hồn lực của Diệp Huyền xung kích, để hắn khôi phục thần trí.

Thế ngàn cân treo sợi tóc, Vũ Hoàng tóc nâu kia kinh hãi né tránh Trấn Nguyên Thạch oanh kích, răng rắc, Trấn Nguyên Thạch nổ xuống ở trên mặt đất, lập tức lan tràn ra một khe rãnh dài mấy trăm mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.