- Bằng hữu? Bằng hữu gì mà còn có mặt mũi hơn cả Liễu sở trường của chúng ta? Ta thấy con nhóc ngươi không muốn làm chứ gì?
Liễu sở trưởng còn chưa mở miệng thì một nam tử mắt tam giác đứng kế bên gã đã kêu lên, cất cao giọng, quái thanh quái khí nói:
- Liễu sở trưởng của chúng ta chính là bằng hữu tốt của Chu quản sự của hiệp hội luyện dược sư các ngươi, dám kéo dài làm trễ nãi chuyện của hắn thì ngươi có gánh nổi không?
- Đúng đó, ngươi để lại Liễu sở trưởng đứng ở đây để lên đón tiếp người bằng hữu nào đó của ngươi, có phải là xem thường Liễu sở trưởng của chúng ta hay không?
- Ngươi chỉ là một phục vụ viên, ai cho ngươi to gan làm như vậy.
Không thể không nói, đám người bên cạnh Liễu sở trưởng quen thói đại gia rồi, cư nhiên dám diễu võ giương oai ở hiệp hội luyện dược sư.
- Mấy người các ngươi nói chuyện với Lô Duyệt cô nương kiểu gì vậy? Thái độ đàng hoàng một chút.
Liễu sở trưởng cũng biết xem tình hình, sau khiển triển trách hai tên thủ hạ một phen xong mới thản nhiên nói:
- Lô Duyệt, ta có việc gấp cần tìm Chu quản sự, không có thời gian lãng phí ở đây, ngươi tự mình đưa bọn ta lên đi, về phần mấy người bằng hữu của ngươi là tới để mua đồ sao? Để người khác đưa đi cũng được.
Liễu sở trưởng lúc trước đã xem qua mấy người Diệp Huyền rồi, phát hiện cũng không phải đệ tử của mấy đại gia tộc mà gã biết ở Lam Nguyệt thành, cho nên trong giọng nói cũng mang theo vài phần khinh người.
- Liễu thị trường, mấy vị bằng hữu này của ta thật sự rất đặc biệt, Chu quản sự đang ở trên lầu, để Đông Mai đưa các ngươi lên cũng được, nếu như chiêu đãi không chu toàn thì thật xin lỗi.
Lô Duyệt liên tục khách khí.
Sắc mặt của Liễu sở trưởng lập tức sa sầm xuống, gã biết hình như gần đây Lô Duyệt rất có địa vị ở hiệp hội luyện dược sư, cho nên mới nói nhiều như vậy, tự nhận là đã rất nể mặt đối phương rồi, không ngờ Lô Duyệt còn không biết điều như vậy.
- Làm càn, Liễu sở trưởng chúng ta là ai chứ? Nói nhiều với ngươi như vậy chính là nể mặt ngươi rồi, mau dẫn bọn ta đi lên đi, thời gian của chúng ta rất quý giá.
Nam tử mắt tam giác kia nhìn thấy Liễu sở trưởng nhướng mày thì lập tức kêu lên.
- Liễu sở trưởng? Chẳng lẽ chính là phó sở trưởng Liễu Thành của sở kiểm soát của Lam Nguyệt thành sao?
La Chiến nhíu mày mở miệng.
- Ngươi biết là được rồi!
Nam tử mắt tam giác kia nhìn La Chiến vài cái rồi cười nhạo:
- Nếu như thức thời thì kêu thiếu gia nhà ngươi tránh qua một bên, bằng không thì chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, Lam Nguyệt thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu chọc vào những người không nên chọc thì ngươi gánh không nổi đâu, mau đi đi.
Diệp Huyền đứng một bên không còn gì để nói, không ngờ muốn để Lô Duyệt dẫn đường một cái cũng gặp phải chuyện phiền phức như vậy.
Bất quá tên Liễu sở trưởng này làm việc không khỏi có phần hơi bá đạo một chút, dẫn đường mà thôi, ai dẫn cũng như nhau, còn nhất định muốn tìm người đứng đầu như Lô Duyệt để thể hiện thân phận của gã, đúng thật là ăn no rỗi việc.
Nghĩ vậy cho nên ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên phát lạnh:
- Lô Duyệt, hiệp hội luyện dược sư các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Thứ người nào cũng có thể đi vào, những loại như chó điên nào đó cứ đuổi thẳng ra ngoài cho rồi.
Lời này vừa ra thì toàn trường đều ngạc nhiên.
- Tiểu tử, ngươi đang mắng ai đó?
Nam tử mắt tam giác kia lập tức gầm lên, Liễu sở trưởng đứng kế bên cũng tái mặt, rõ ràng là đang cực kỳ tức giận.
Đúng lúc này ——
- Ở dưới có chuyện gì vậy, sao lại ồn ào như vậy?
Một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới từ trên lầu, Chu Hoa Dung mặc một bộ đồ luyện dược sư chầm chậm bước xuống từ trên lầu.
Cái áo choàng kia uy phong lẫm lẫm, cực kỳ khí chất, bên ngoài lô đỉnh trên huy chương hắc thiết ở trước ngực cư nhiên được phủ một lớp viền bạc, đây chính là áo của luyện dược sư nhị phẩm.
Nhìn thấy Chu Hoa Dung, Liễu sở trưởng mới nãy mặt mũi còn tái mét liền mỉm cười hớn hở nhanh chân bước lên nghênh đón, khiêm tốn cười nói.
- Chu quản sự, ngài mặc áo luyện dược sư nhị phẩm này quả nhiên là vô cùng uy phong, chậc chậc, đúng là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng mà.
- Ha ha.
Chu Hoa Dung rõ ràng rất chịu bộ nịnh nọt của gã, cười ha ha:
- Liễu sở trưởng, sao ngươi lại tới đây?
- Khụ khụ.
Liễu sở trường xoa xoa tay, cung kính nói:
- Còn không phải vì đan dược mà tháng trước ta nhờ ngươi luyện chế giúp…
- A, chuyện đó sao, gần đây ta bận quá cho nên vẫn chưa luyện chế, bất quá ngươi cứ yên tâm đi, ta không quên đâu, mấy ngày nữa ngươi lại tới thì chắc là ta đã luyện chế xong rồi.
Liễu sở trường khẽ trợn mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, đã hơn một tháng trời rồi mà còn chưa bắt đầu luyện chế nữa, khiến gã tức tới mức muốn chửi một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười như cũ, cười bồi nói:
- Không sao hết mà, Chu quản sự ngươi thân là tổng quản sự của hiệp hội luyện dược sư, lại vừa mới đột phá luyện dược sư nhị phẩm, thân phận cao quý, có bận rộn cũng phải chú ý tới sức khoẻ, đan dược của ta có trễ một chút cũng không sao hết.
- Liễu sở trường quá lời rồi, đúng rồi, vừa rồi có chuyện gì vậy? Sao ta lại nghe thấy có người làm ồn ở dưới này?
Chu Hoa Dung đi xuống cầu thang, bởi vì quầy phục vụ chắn tầm nhìn của y, cho nên chuyện ở dưới đại sảnh y hoàn toàn không biết gì hết.
- Ha ha, không có gì, chỉ là thái độ của phục vụ viên hiệp hội luyện dược sư các ngươi có chút chậm trễ, còn nói ta là chó điên, muốn đuổi ta ra ngoài, cho nên mới có chút tranh chấp nhỏ ấy mà, quấy rầy tới Chu quản sự, thật có lỗi.
Sắc mặt của Chu Hoa Dung lập tức trầm xuống:
- A? Là phục vụ viên nào, nói ta nghe thử? Xem ra người nọ không muốn làm nữa rồi.
- Là….
Không đợi Liễu sở trưởng mở miệng thì đột nhiên có một thanh âm hờ hững vang lên trong đại sảnh, vọng vào tai từng người.
- Chu Hoa Dung, ngươi bây giờ uy phong thật nhỉ? Bất quá chỉ mới đột phá tới nhị phẩm đã uy phong như thế rồi, quả nhiên rất khí phách!
Người mở miệng đúng là Diệp Huyền, hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngẩn ra.
Thiếu niên này là nhà ai đây? Có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đây chính là tổng quản sự của hiệp hội luyện dược sư Chu Hoa Dung đại nhân, vừa lên chức luyện dược sư nhị phẩm đấy.