Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1415



Diệp Huyền không nhịn được mở miệng nói, thân là Trận Pháp đại sư, hắn liếc mắt là đã nhìn ra, đình viện này rõ ràng được một tên Trận Pháp sư tỉ mỉ bố trí qua.

Kỷ Nhã Hinh có chút thương cảm nói:

- Đình viện này là ta tổ phụ lưu cho chúng ta, nghe phụ thân nói, tổ phụ ta đã từng là một Trận Pháp sư, cách cục cùng trang trí trong đình viện này, đều là hắn năm đó tự mình bố trí.

- Chẳng trách.

Diệp Huyền gật gù, từ đình viện này bố cục hắn liền có thể nhìn ra, năm đó tổ phụ của Kỷ Nhã Hinh ở trận pháp đã tiếp cận bát giai, chẳng trách có thể ở đây lưu lại một tòa đình viện như thế.

Lúc này Kỷ Nhã Hinh có chút không tiện chỉ vào một phòng ốc phía đông nói:

- Diệp thiếu, Huyết Kiếm đại nhân, hiện tại chỉ ở phía đông còn có một phòng, hai vị ngủ một phòng không biết có tiện...

Không chờ nàng nói hết lời, Diệp Huyền đột nhiên cau mày.

Kỷ Nhã Hinh nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Huyền, vội vàng nói:

- Nếu như Diệp thiếu cùng Huyết Kiếm đại nhân không quen, chúng ta có thể mang phòng của mình cho hai vị, như vậy hai vị đại nhân liền có thể một người một gian, ta cùng Trương Hữu Minh có thể đi phòng của đệ đệ ta ngủ.

- Không.

Diệp Huyền lắc đầu một cái, nhíu mày nói:

- Ngươi hiểu lầm ý của ta, có điều phòng ốc ngươi nói thật giống như đã có người.

- Đã có người? Không thể, gian phòng khách kia rõ ràng không có ai a.

Kỷ Nhã Hinh nói xong liền đi tới đông sương, dùng sức đẩy một cái, cửa vẫn không nhúc nhích, trái lại có một trận pháp nhàn nhạt hiện ra.

- Xảy ra chuyện gì? Vì sao bị trận pháp khóa lại? Trước khi ta đi gian phòng này, trận pháp rõ ràng không khóa a.

Kỷ Nhã Hinh sững sờ, cau mày nói.

Mà Trương Hữu Minh cũng cảm giác được không đúng, hai người nhất thời đi tới trước gian nhà, hai tay cấp tốc nặn ra một đạo trận quyết, khắc ở trên trận pháp, lồng ánh sáng nguyên bản kiên cố lập tức như sóng nước dập dờn, trong nháy mắt bị phá ra.

- Người nào phá trận pháp của ta? Tìm chết sao!

Trận pháp vừa vỡ, một thanh âm thô khoáng lập tức từ bên trong vang lên, chợt cửa phòng mở ra, một đại hán khôi ngô ánh mắt có chút âm lạnh đi tới cửa, lạnh lùng nhìn đám người Kỷ Nhã Hinh.

Trên người hắn toát ra một tia sát khí nồng nặc, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, xem tư thế hiển nhiên là một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, có điều chờ ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế Tạ Mai Siêu, con ngươi không khỏi co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện mình dĩ nhiên nhìn không thấu tu vi của hai người Diệp Huyền.

- Các ngươi là người nào, ai cho các ngươi lá gan phá phòng của ta?

Đại hán khôi ngô kia kiêu ngạo thoáng bớt một chút, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng nói, một mặt sát khí.

Kỷ Nhã Hinh mặt lạnh lùng, phẫn nộ nói:

- Người nào? Ngươi còn hỏi chúng ta là người nào, này rõ ràng là phủ đệ của Kỷ gia ta, ngươi là làm sao tiến vào?

- Phủ đệ Kỷ gia?

Đại hán khôi ngô ngờ vực liếc nhìn Kỷ Nhã Hinh, hừ lạnh nói:

- Này rõ ràng là bằng hữu ta cho ta thuê, lúc nào biến thành Kỷ gia phủ đệ, cảnh cáo ngươi một câu, không nên quấy rầy ta tu luyện.

Đại hán khôi ngô kia nói xong liền muốn đóng cửa lại.

- Không cho phép đi vào, ngươi nói rõ cho ta, ngươi đến tột cùng là làm sao tiến vào.

Kỷ Nhã Hinh lập tức ngăn cửa phòng lại, tức giận nói.

Đây là gia sản tổ phụ lưu cho nàng, đột nhiên vào ở một người xa lạ, để nàng làm sao không phẫn nộ.

- Tiểu kỹ nữ, ngươi muốn chết.

Đại hán khôi ngô kia không thể kiềm được, nộ quát một tiếng, đột nhiên vung Kỷ Nhã Hinh một chưởng, một tiếng vang ầm ầm, bàn tay hắn ngưng tụ ra Huyền Nguyên khí lưu kinh người, như một cái thớt lớn, mang theo tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt đánh về Kỷ Nhã Hinh.

Người này vừa ra tay, tu vi bát giai nhất trọng đỉnh phong liền triển lộ vô cùng nhuần nhuyễn, mà Kỷ Nhã Hinh chỉ là một Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, ở dưới Huyền Nguyên mạnh mẽ bao phủ, nhất thời hoa dung thất sắc, nếu nàng trúng một chưởng này, không chết cũng phải trọng thương.

Thời khắc mấu chốt, Trương Hữu Minh vẫn đứng ở một bên đột nhiên xuất hiện ở trước người Kỷ Nhã Hinh, ánh mắt lạnh lùng, trên tay phải Huyền Nguyên ngưng tụ, cùng đại hán khôi ngô tàn nhẫn chạm nhau một chưởng.

- Ầm!

Hai cỗ lực lượng đáng sợ ở trong hư không va chạm, Trương Hữu Minh biến sắc, chân bạch bạch bạch liên tiếp lui về phía sau ba bước, giẫm nát mấy khối gạch xanh cứng rắn, lúc này mới ổn định thân hình.

Mà khí thế trên người hắn tan mất, vẫn lan đến gần Kỷ Nhã Hinh, Kỷ Nhã Hinh nhất thời sắc mặt trắng bệch, lảo đà lảo đảo.

- Ngươi thật to gan, không những lén xông vào nhà dân, còn dám động thủ với chúng ta, quả thực là coi trời bằng vung.

Trương Hữu Minh ôm lấy Kỷ Nhã Hinh, tức giận đến sắc mặt đỏ chót nói.

- Coi trời bằng vung chính là các ngươi, quấy rối bổn hoàng tĩnh tu, tội chết.

Đại hán khôi ngô kia chiếm ưu thế, không khỏi cười lạnh một tiếng, Vũ Hoàng vực giới khuếch tán ra, trong tròng mắt hung mang lấp loé, đột nhiên nhào tới Trương Hữu Minh cùng Kỷ Nhã Hinh.

Trương Hữu Minh cùng Kỷ Nhã Hinh ánh mắt phẫn nộ, nhưng vẻ mặt không hoang mang.

Trong chớp mắt, trong tay Kỷ Nhã Hinh đột nhiên xuất hiện một khối ngọc bội điêu Long, trên ngọc bội ánh sáng lấp loé, lập tức từ bên trong dập dờn ra một tia gợn sóng vô hình, dĩ nhiên cùng trận pháp trong đình viện này hoàn mỹ khế hợp lại.

Chỉ thấy một luồng khí thế vô hình xuất hiện ở trong đình viện, trấn áp về phía đại hán khôi ngô.

- Ồ.

Diệp Huyền hơi kinh ngạc, Kỷ Nhã Hinh thôi thúc điêu Long Ngọc bội trong tay, có thể hoàn mỹ khống chế toàn bộ đại trận trong đình viện, xem ra là tổ phụ lưu lại trận khí khống chế cho nàng.

Ở dưới trận pháp này gia trì, Trương Hữu Minh rút ra chiến đao, khí thế trên người điên cuồng sôi trào, cùng đại hán khôi ngô kia nhanh như tia chớp giao thủ mấy chiêu, Trương Hữu Minh lúc trước rõ ràng thế yếu lập tức cùng đại hán khôi ngô thế lực ngang nhau.

Chỉ là tu vi chênh lệch, làm cho Trương Hữu Minh dù có trận pháp trợ giúp, nhưng vẫn không có tính ưu thế nghiền ép.

Diệp Huyền nhíu mày một cái, không có kiên trì nói:

- Huyết Kiếm, ngươi ra tay bắt tên kia đi.

- Vâng.

Huyết Kiếm Vũ Đế cũng xem tẻ nhạt, nghe được Diệp Huyền dặn dò, trực tiếp mặt không hề cảm xúc phất tay tóm tới đại hán khôi ngô kia.

Đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Huyết Kiếm Vũ Đế ra tay, sắc mặt nhất thời biến đổi, giận dữ hét:

- Mấy người các ngươi đối phó bổn hoàng, có phải là quá đê tiện không, có gan từng cái từng cái lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.