Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1691



Trên người Thôn Phệ Võ Hồn toả ra khí tức kinh khủng, Kim Lân ngay lập tức cảm thấy đáy lòng sản sinh một luồng cảm giác sợ hãi, thật giống như thần tử nhìn thấy đế vương, hồn niệm trong thân thể mình dĩ nhiên run lẩy bẩy.

- Hô!

Thôn Phệ Võ Hồn vừa xuất hiện, một lực cắn nuốt vô hình cấp tốc nhảy vào trong cơ thể Anh Túc Vũ Đế, lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn cấp tốc đi tới trong linh hồn Anh Túc Vũ Đế, ở bên trong lưu lại một lạc ấn.

Luồng khí tức này đáng sợ, để Anh Túc Vũ Đế căn bản không kịp chống đối.

Đồng thời Diệp Huyền liền cảm nhận được, mình và Anh Túc Vũ Đế trong lúc đó đã hình thành một liên hệ trong cõi u minh, thật giống như ký kết linh sủng khế ước.

Ánh mắt của Anh Túc Vũ Đế nguyên bản phẫn nộ, dữ tợn lập tức trở nên nhu hòa, thân thể của hắn cấp tốc nhỏ đi, một lần nữa hóa thành hình thái Hải tộc, đi tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính nói:

- Chủ nhân.

Kim Lân ở một bên, từ lâu xem trợn mắt ngoác mồm, điện hạ dĩ nhiên dùng hồn niệm của mình nô dịch Hải tộc Vũ Đế?

Đây cũng quá nói mơ giữa ban ngày a?

Luận kiến thức, Kim Lân hắn tuyệt đối là tồn tại hàng đầu trong Yêu tộc ở Thiên Huyền đại lục, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói, Huyền thú hồn niệm ngoại trừ Yêu thú ra, còn có thể nô dịch chủng tộc khác.

Tuy Hải tộc cùng Yêu tộc tương tự, nhưng dù sao cũng là hai chủng tộc tuyệt nhiên không giống, dĩ nhiên cũng có thể bị nô dịch?

Điện hạ quả thực quá nghịch thiên!

- Tùng tùng tùng!

Mà vào lúc này, ở ngoài đại điện lập tức truyền đến tiếng gõ cửa kịch liệt.

- Đại nhân, ngươi không sao chứ?

- Anh Túc đại nhân?

Vô số Hải tộc ở ngoài đại điện, căng thẳng hét cao nói.

Bọn hắn cầm trong tay lợi khí, chỉ cần vừa phát hiện có cái gì không đúng, liền ngay lập tức vọt vào.

- Kẹt kẹt.

Lúc này, cửa điện đột nhiên mở ra.

Chỉ thấy trong đại điện khá tàn tạ, nhưng Anh Túc đại nhân của bọn hắn không mất một sợi tóc, vẻ mặt phẫn nộ nhìn rất nhiều Hải tộc ở cửa, càng nhìn chằm chằm đầu lĩnh Hổ Kình Vũ Hoàng kia, cả giận nói:

- Ba Tát, các ngươi đây là đang làm gì?

Hổ Kình Vũ Hoàng ngẩn ra, liền nói:

- Đại nhân, vừa nãy chúng ta nghe được trong đại điện tựa hồ có động tĩnh, cho rằng...

- Cho rằng như thế nào?

Anh Túc Vũ Đế hừ lạnh một tiếng:

- Vừa nãy ta cùng hai vị Nhân tộc Vũ Đế luận bàn một hồi mà thôi, các ngươi liền vội vã không nhịn nổi xông lại, là cho rằng Anh Túc vĩ đại ta thất bại sao?

- Đại nhân, chúng ta không phải ý này.

Hổ Kình Vũ Hoàng gọi Ba Tát kia cái trán bốc lên mồ hôi lạnh.

- Vậy thì có ý gì?

Anh Túc lạnh lùng nhìn rất nhiều Hải tộc ở đây, nhìn đến bắp chân bọn hắn run cầm cập.

- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cút cho ta.

- Vâng, vâng!

Những Hải tộc này nhìn thấy Anh Túc không có chuyện gì, trái lại nổi trận lôi đình, nhất thời sợ đến phần phật một tiếng chạy không còn một mống.

Chờ hết thảy Hải tộc rời đi, Anh Túc Vũ Đế lại một lần nữa đi tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính nói:

- Chủ nhân, ngài dặn dò thuộc hạ đã làm thỏa đáng.

Ánh mắt của hắn tràn ngập cúng bái cùng thành kính, đã hoàn toàn xem Diệp Huyền là chủ nhân của nó.

- Điện hạ, ngươi đây là làm thế nào được? Dĩ nhiên dùng hồn niệm thu phục một tên Hải tộc Vũ Đế, trời ạ, lão Kim ta đối với điện hạ ngài kính ngưỡng, chuyện này quả là như giang thủy cuồn cuộn kéo dài không dứt, lại như huyền hà tràn lan, đã ra là không thể ngăn cản.

Kim Lân vòng quanh Anh Túc nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt thán phục, nội tâm chấn động căn bản là không có cách dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Kỳ thực trong lòng Diệp Huyền cũng khá khiếp sợ, vừa nãy hắn bị lực lượng trong linh hồn của Anh Túc bắn ra, lực lượng đáng sợ đó, lập tức tiến hành phản công linh hồn của hắn.

Linh hồn của Diệp Huyền lập tức đối mặt nguy cơ to lớn, thời khắc mấu chốt, hắn thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn tiến hành chống đỡ, không ngờ Thôn Phệ Võ Hồn đối phó lực lượng thần bí kia hiệu quả càng ngoài ý muốn tốt, chốc lát liền thôn phệ nguồn lực lượng kia không còn một mống.

Mà sau khi thôn phệ nguồn lực lượng kia, trong lòng Diệp Huyền có loại hiểu ra.

Hắn không tự chủ được thôi thúc Ngự Thú Quyết lúc trước Tiểu Tử Điêu cho mình, giống như Thôn Phệ Võ Hồn nô dịch Yêu thú, đi nô dịch Anh Túc Vũ Đế, không ngờ lập tức liền thành công.

Còn làm sao thành công, Diệp Huyền cũng có chút không rõ ràng.

- Anh Túc, vừa nãy cỗ lực lượng thần bí trong linh hồn ngươi kia đến cùng là cái gì?

Trước nếu như không phải lực lượng thần bí kia đột nhiên xuất hiện, mình đã sớm ở trong linh hồn của Anh Túc gieo xuống Sinh Tử hồn phù, cũng không cần mạo hiểm như vậy.

Cũng may Thôn Phệ Võ Hồn ở thời khắc sống còn đột nhiên phát uy, bằng không bây giờ hắn cùng Kim Lân, e là đã bại lộ, rơi vào trong nguy hiểm.

Mà ở trong đầu của mình vang lên thanh âm uy nghiêm kia, cũng để Diệp Huyền tràn ngập hiếu kỳ.

Cỗ lực lượng thần bí này quá mức đáng sợ, trong tầm hiểu biết của Diệp Huyền, tựa hồ đã vượt qua phạm trù Vũ Đế tam trọng có khả năng nắm giữ, đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới.

- Bẩm chủ nhân, ngài nói chính là lực lượng Hải Thần, cường giả Hải tộc chúng ta sau khi đột phá Vũ Đế, đều có một lần cơ hội tiến vào Hải Thần chi tuyền tiến hành gột rửa, hết thảy Hải tộc Vũ Đế trải qua Hải Thần chi tuyền gột rửa, linh hồn đều nhận được tinh chế, sẽ không bị bất luận Luyện Hồn Sư Nhân tộc nào nô dịch.

- Hải Thần chi tuyền?

- Đúng, Hải Thần chi tuyền là chí bảo của Hải tộc chúng ta, tương truyền là Hải Thần đại nhân ở thời đại viễn cổ lưu lại di tích, nắm giữ thần lực khó lường.

- Điện hạ.

Lúc này Kim Lân ở một bên nói:

- Lực lượng Hải Thần này lão vừa nãy Kim ta cũng cảm thụ qua, nếu như không đoán sai, hẳn là một loại năng lượng đặc thù vượt qua Đế cấp, chỉ có điều nguồn lực lượng này cực kỳ mỏng manh, lại là vật vô chủ, vì lẽ đó phát huy uy lực không mạnh.

Kim Lân đến từ viễn cổ, kiến thức của hắn tự nhiên không phải Diệp Huyền có thể so sánh.

- Vượt qua Đế cấp?

Diệp Huyền trầm ngâm, Hải tộc ở thời đại viễn cổ cũng là một chủng tộc cường đại, nắm giữ truyền thừa bực này cũng không phải việc bất ngờ gì.

- Hải Thần chi tuyền này ở nơi nào?

Nếu như có cơ hội, Diệp Huyền cũng muốn đi mở mang kiến thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.