Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 206: Giáo uý trong quân (2)



Trong lòng La Chiến thì càng thêm tức giận.

Ầm một tiếng, huyền khí cường hãn tuôn ra ào ào, đôi chân của La Chiến quét ra như mộng ảo.

Phanh phanh phanh!

Tiếng nổ vang lên liên hồi, chỉ nghe tiếng la hét vang lên từng hồi, trong nháy mắt, một đám thành vệ quân vừa lao lên liền bị La Chiến đá ngã ra đất, còn gã thì vẫn đánh về phía tên đội trưởng thành vệ quân kia.

- Các ngươi dám ra tay với thành vệ quân của ta, chán sống rồi sao?

Đội trưởng thành vệ quân kia gầm lên một tiếng, trong đôi mắt đầy vẻ không dám tin, siết chặt chiến đao chém ra một nhát.

- Cút!

La Chiến quát lên một tiếng, thực lực địa võ sư tam trọng bộc phát, kim cương thiết thoái hung hăng đá lên trên chiến đao, nháy mắt liền đá chiến đao bay ra ngoài, cả thân đao cắm phập vào trong vách tường, ong ong rung động.

Lực chân mạnh mẽ còn xuyên thấu qua chiến đao, đánh mạnh vào ngực của đội trưởng thành vệ quân, loảng xoảng một tiếng, phần áo giáp trước ngực của đội trưởng kia nháy mắt liền xuất hiện một cái hố nhỏ, gã phun một ngụm máu tươi, nện mạnh xuống đất.

Yên tĩnh, cả tửu lâu nháy mắt liền hoàn toàn yên tĩnh.

Cả đám người đều hoảng sợ nhìn lăm lăm, thực lực của vị võ giả hắc bào này đúng là quá cường hãn, tác phong cũng thật bá đạo, không hổ là giáo uy của kim sư quân đoàn, một lời không hợp liền dám ra tay đánh người.

Đồng tử của thiếu nữ đột nhiên co rụt lại, nàng thật không ngờ đối phương lại bá đạo như vậy.

- Chúng ta đi!

La Chiến cười lạnh một tiếng, tuy rằng gã đã sớm xuất ngũ, nhưng cũng có không ít bạn cũ trong quân đang giữ chức vụ ở vương thành, vài tên thành vệ quân cáo mượn oai hùm cũng dám bắt gã, quả thực là không biết sống chết.

Lúc còn ở trong học viện, La Chiến mang tiếng giáo quan mặt lạnh, nào phải hạng người dễ bị khi dễ?

- Ai dám động tới quận chúa?

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên, cả tửu lâu đều run lên, lập tức có ba đạo thân ảnh trực tiếp nhảy lên lầu hai, đi tới bên cạnh thiếu nữ kiêu ngạo kia.

Ba người này, ánh mắt đều thâm thuý, lạnh lùng, khí tức trầm ổn, chỉ đứng nơi đó thôi đã toát ra một cỗ khí thế bức người.

Nhìn thấy dấu tay trên gương mặt kiêu ngạo của thiếu nữ, ba người vừa tới liền quắt mắt, khí thế lạnh lẽo, đột nhiên phóng thích bên trong tửu lâu, cả tửu lâu nháy mắt liền trở nên rét lạnh.

- Tiểu thư, là ai đánh ngươi.

Thanh âm lạnh lẽo như băng phát ra từ trong miệng tên đầu lĩnh, hàn ý sâu tới mức muốn đóng băng cả tửu lâu.

- Mông thúc, các ngươi tới rồi, là hắn, mau giết bọn chúng cho ta!

Nhìn thấy có người tới, trong mắt thiếu nữ kiêu ngạo kia lập tức khôi phục thần thái, chỉ vào Diệp Huyền la lên.

- Mông đại nhân, bọn họ không những dám đánh quận chúa, mà còn động thủ với thành vệ quân chúng ta nữa, kính xin Mông đại nhân mau bắt đám trọng phạm đó lại.

Đội trưởng thành vệ quân xem thời cơ vừa tới cũng lớn tiếng la lên, muốn để lại ấn tượng trong mắt đối phương.

- Lá gan chó của các ngươi thật lớn.

Trung niên nam tử xoay người, vẻ mặt uy nghiêm mà lạnh lùng, đi về phía mấy người Diệp Huyền, một cỗ uy áp bành trướng nháy mắt liền tràn ngập trên không.

Tửu lâu lúc này trở nên vô cùng nặng nề, giống như bị cỗ khí thế này đè nén có thể sập bất kỳ lúc nào, người có mặt trong tửu lâu đều né đi thật xa, sợ bị cuốn vào trong.

La Chiến nhướng mày, đi tới phía trước đội ngũ, khí tức dâng lên:

- Gan chó là các ngươi mới đúng, các ngươi tuỳ ý làm bậy ở vương thành, thực sự xem nơi này là hậu hoa viên của các ngươi sao?

- To gan!

Trung niên nam tử quát lên, đôi mắt lạnh như băng:

- Chẳng trách các ngươi không sợ gì, hoá ra là có một cao thủ địa võ sư tam trọng, bất quá chút võ nghệ đó mà cũng dám kiêu ngạo ở vương thành, đúng là to gan lớn mật.

Hừ lạnh một tiếng, hai người đứng sau lưng trung niên nam tử cũng bước lên, đồng loạt phóng thích khí tức trên người ra.

Ba người này cư nhiên đều là cường giả địa võ sư tam trọng, trong đó có trung niên nam tử dẫn đầu còn là tam trọng đỉnh phong, ba người liên thủ lập tức liền áp chế khí tức trên người La Chiến xuống.

Sắc mặt của Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y lập tức biến đổi.

Vương thành quả nhiên không hổ là vương thành, một tiểu đội trưởng thành vệ quân cũng là cường giả địa võ sư nhất trọng, tuỳ tiện nhảy ra ba tên cũng đều là cường giả địa võ sư tam trọng.

- Đám người kia tiêu đời rồi.

Trong lòng của mấy người đứng xung quanh đều thở dài một hơi, tuy rằng bọn họ đều biết chuyện này hoàn toàn là do thiếu nữ kia sai, nhưng không ai dám mở miệng.

Thông qua mấy câu nói của hai bên thì bọn họ liền biết, thiếu nữ kiêu ngạo này chính là Hương Mính quận chúa của phủ Hoà Thân Vương, mặc dù Hoà Thân Vương chỉ là một trong số rất nhiều thân vương ở vương thành, nhưng tuyệt đối không phải người mà một tên giáo uý đã xuất ngũ có thể đắc đội được.

- Bây giờ ngươi đã hối hận chưa?

Thiếu nữ kiêu ngạo kia lại nhìn về phía mấy người Diệp Huyền hỏi lại câu này, ánh mắt lạnh lùng mang theo hàn ý lạnh lẽo.

- Bất quá, cho dù ngươi có hối hận đi nữa thì cũng không còn cơ hội rồi.

Tư thái cao cao tại thượng đã ăn sâu vào cốt tuý, không thể nào che giấu được.

- Hối hận, sao ta lại phải hối hận?

Diệp Huyền cười khẽ, giống như căn bản không xem ba người kia ra gì, chỉ thản nhiên nói:

- Hoa La Huyên, hình như chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi đúng không?

Ánh mắt của mọi người đều đăm đăm, chau mày, những lời này của thiếu niên này rốt cuộc là có ý gì đây?

- Đúng là quá nhiều rồi.

Trong đám người, Hoa La Huyên đột nhiên mỉm cười, nhìn về phía mấy trung niên nam tử kia, thản nhiên mở miệng nói:

- Chuyện này dừng lại ở đây đi.

Lão vừa lên tiếng, khí thế trầm ổn, nháy mắt liền có thể phá vỡ cỗ áp bách của ba trung niên nam tử kia, còn tự động sinh ra một cỗ uy nghiêm khiến người ta bị thuyết phục.

Trung niên nam tử đột nhiên ngưng mắt nhìn về phía Hoa La Huyên.

- Ngươi là cái thá gì?

Sau lưng trung niên nam tử kia có một người cười lạnh lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.

Trong mắt Hoa La Huyên bắn ra một đạo hàn quang.

- Ta là cái thá gì? Ngươi lại là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy?

Ầm!

Trên người Hoa La Huyên đột nhiên bạo phát ra khí thế của thiên võ sư tứ giai.

Lão khoát tay một cái liền nhanh chóng đánh ra một chưởng, tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta không kịp phản ứng, chỉ nghe bịch một tiếng, chỉ thấy tên vừa mở miệng lúc này cư nhiên bị đánh trúng ngực, bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây, miệng phun máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.