Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 358: Sự tình nháo lớn (2)



Nam Lăng Hầu cảm giác như mình đã bị cuốn vào một tràng thị phi không nên xen vào rồi.

- Hay cho một cái Thiên Khải hầu, Trấn Quân hầu, hay cho một cái lục vương tử, đại vương tử, mặc kệ địa vị là gì, chỉ cần Huyền thiếu mất một cọng tóc, Hoa La Huyên ta nhất định cũng sẽ không tha cho kẻ đó.

Cắn răng nói ra một câu như vậy, Hoa La Huyên nhìn về phía Lãnh Dĩnh Oánh:

- Bây giờ ngươi chờ ở đây, chuyện này ta sẽ lập tức bẩm báo với bệ hạ, tin rằng bệ hạ nhất định sẽ làm chủ cho Huyền thiếu.

Vung tay lên, Hoa La Huyên vội vàng đi vào đại sảnh yến hội.

Nơi như thiết huyết vệ, lão không phải là không có nghe qua, biết rằng mình càng kéo lâu thì khả năng Diệp Huyền gặp nguy hiểm sẽ càng cao.

Cơ hồ là cùng lúc đó, Hoa La Huyên và Khô Trần trưởng lão cùng đi vào trong đại điện.

Hai người vội vàng, trực tiếp đi về phía quốc quân Triệu Kính.

Hành động quỷ dị này, lại thêm hai vị này đều là nhân vật chính của yến hội, nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc trông sang.

Chỉ là vừa xem qua một cái, tất cả khách khứa ở đây không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng cũng phát lạnh.

Chỉ thấy hai vị đại sư lúc nãy vẫn còn tươi cười đầy mặt cùng chuyện trò với mọi người, lúc này sắc mặt lại trở nên âm trầm giống như hàn băng vạn năm, trong mắt để lộ ra sự phẫn nộ vô tận.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao hai vị đại sư vừa mới đi ra một cái thì sắc mặt lại trở khó coi như vậy?

- Chẳng lẽ là xảy ra đại sự gì?

Không khí toàn trường nhất thời liền trở nên quỷ dị, ngay cả Triệu Kính ngồi trên long ỷ cũng cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt nghi hoặc.

- Hai vị đại sư, sao sắc mặt lại khó xem như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Triệu Kính nghi hoặc hỏi.

Chỉ là thanh âm của gã còn chưa dứt.

- Bệ hạ, mong bệ hạ làm chủ cho thần.

- Bệ hạ, xin bệ hạ làm chủ cho lão thần.

Hai vị đại sư cư nhiên đồng loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời.

Một màn này, khiến cho toàn trường nháy mắt liền ồ lên.

- Hai vị đại sư mau đứng lên đi.

Hành động của hai người cũng khiến cho Triệu Kính sợ hãi lên tiếng.

Vô luận là Hoa La Huyên hay Khô Trần trưởng lão, đều là người nổi bật trong luyện dược sư và luyện hồn sư của vương quốc, thân phận của bọn họ vô cùng cao quý, địa vị cao thượng, nhìn thấy quốc quân chỉ cần hành lễ, căn bản không cần quỳ xuống.

Mà hai người sau khi trải qua phong thưởng thì một người là phó hội trưởng của hồn sư tháp, một người khác thì là phó hội trưởng luyện dược sư cung đình, lại còn được gia phong tam đẳng công, thậm chí không cần hành lễ cũng được, ngược lại Triệu Kính còn phải tôn xưng một tiếng đại sư với bọn họ.

Mà nay hai người này lại đồng thời quỳ xuống, lập tức khiến cho quốc quân như Triệu Kính cũng sợ ngây người.

Mà Hoa La Huyên và Khô Trần trưởng lão nhìn thấy động tác của đối phương cũng không khỏi giật mình, nhưng đều không để ý, lại đồng thời mở miệng lần nữa:

- Bệ hạ….

Hai người trăm miệng một lời, đồng thời nhíu mày một cái.

- Hoa La Huyên đại sư, ta có chuyện khẩn cấp cần báo cáo với bệ hạ, kính xin đại sư để cho ta được nói trước, tại hạ nhất định khắc ghi trong lòng.

Khô Trần nhíu mày nói.

- Khô Trần đại sư, không phải là ta không muốn nhường cho ngươi, nhưng ta cũng có chuyện hết sức khẩn cấp, chuyện này vô cùng quan trọng, cũng liên quan tới sống chết của một vị tiểu hữu của ta, hy vọng Khô Trần đại sư có thể nể mặt ta một phen, để cho ta nói trước.

Hoa La Huyên không hề nhượng bộ chút nào, lão biết rõ thời gian kéo dài càng lâu thì Diệp Huyền lại càng nguy hiểm.

- Hoa La Huyên đại sư, chuyện này của ta cũng liên quan tới sống chết của một vị tiểu hữu của ta.

Sắc mặt của Khô Trần trưởng lão vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Hoa La Huyên mang theo một tia không hờn giận.

Hoa La Huyên lắc đầu, rõ ràng là không có chỗ thỏa hiệp.

Nếu như là chuyện bình thường thì Hoa La Huyên tất nhiên sẽ không so đo với Khô Trần trưởng lão, chỉ là chuyện này liên quan tới an nguy sống chết của Diệp Huyền, lão không thể nắm chặc thời gian.

Trong lúc nhất thời, không khí ở giữa hai vị đại sư nháy mắt liền trở nên vô cùng nặng nề.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, không ngờ hai vị đại sư còn chưa nói ra chuyện khiến bọn họ tức giận thì đã tranh phong cùng với nhau rồi.

Hơn nữa, theo như nội dung mà hai người đã nói, đều là có liên quan tới sống chết của một nhân vật quan trọng nào đó, chẳng lẽ là con cháu gì đó của hai người gặp phải nguy hiểm gì hay sao?

Trong lòng của tất cả khách khứa ở đây đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

- Xin hai vị đại sư từ từ nói, không cần gấp gáp, cứ yên tâm đi, chỉ cần trẫm có thể làm được thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đúng lúc này, quốc quân Triệu Kính vội vàng tiến lên muốn giảng hòa:

- Không biết tiểu hữu mà hai vị nói rốt cuộc là ai? Lại gặp phải chuyện gì mà cần trẫm làm chủ cho các ngươi?

- Bệ hạ, tiểu hữu của ta tên là Diệp Huyền.

- Bệ hạ, hắn tên là Diệp Huyền!

Khô Trần và Hoa La Huyên đồng thời mở miệng nói. Vừa mới nói xong thì toàn trường lại ngạc nhiên lần nữa.

Ngay cả Triệu Kính cũng ngây ra.

- Ha ha ha.

Sau đó gã lập tức phá lên cười:

- Hai vị đại sư, ta nói các ngươi cứ từ từ nói đi, chẳng lẽ người các ngươi nói là cùng một người sao? Không biết Diệp Huyền kia gặp phải phiền toái gì, kể rõ ràng đi, trẫm chắc chắn sẽ làm chủ cho hắn.

Thanh âm của Triệu Kính vang lên trên đại điện, trong lòng không khỏi sinh ra chút tò mò đối với Diệp Huyền trong miệng hai người.

Có thể khiến cho hai vị đại sư cùng tới cầu tình, xem ra Diệp Huyền này có thân phận không tầm thường.

Hơn nữa có thể khiến cho hai vị đại sư cũng không cách nào giải quyết được, phải tới thỉnh cầu mình, nói rõ Diệp Huyền này chắc là đã gây ra tai họa ngập trời gì đó.

Hơn nữa rất có thể chuyện này có liên quan tới vương thất.

Dù sao thì với thân phận của hai người bọn họ, nếu là phiền toái bình thường, căn bản không cần tìm nhất quốc chi quân như gã ra mặt.

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Kính liền hạ chủ ý.

Mặc kệ Diệp Huyền này gây ra họa gì, gã đều quyết định sẽ làm chủ cho Diệp Huyền.

Trogn lòng của gã cảm thấy, họa lớn ngập trời, so ra đều không quan trọng bằng hai vị đại sư như Hoa La Huyên và Khô Trần trưởng lão.

Không giống với rất nhiều vương công quý tộc trong đại điện chỉ đầy nghi hoặc và chấn kinh, trong đại điện có ba người, khi nghe tới tên Diệp Huyền xong thì vẻ mặt nháy mắt liền đại biến, vô cùng chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.