Đối với bí cảnh gì đó, hắn tự nhiên là biết rõ, cái gọi là bí cảnh, trên cơ bản tất cả đều là một ít tiểu không gian lưu lại từ thời viễn cổ hay thượng cổ gì đó, hoặc là một ít cường giả hoặc tông môn nào đó để lại.
Sự hình thành của chúng nó, đối với hiện tại mà nói thì vẫn là bí mật.
Bí cảnh cũng chia ra thành nhiều trình độ, nhưng mặc kệ là bí cảnh trình độ nào đi nữa, trong đó bình thường đều lưu lại đại lượng linh tài quý hiếm, công pháp bảo vật, vì vậy đối với bất kỳ võ giả nào mà nói, đều vô cùng có sức hấp dẫn.
Đương nhiên, bên trong một số bí cảnh cũng vô cùng nguy hiểm, bên trong huyền vực đỉnh tiêm nhất của Thiên Huyền đại lục, có một số bí cảnh, thậm chí ngay cả võ đế cửu thiên đi vào cũng sẽ mất mạng.
Mặc dù như vậy, mỗi cái bí cảnh đều là thứ khiến cho rất nhiều thế lực lớn mong muốn cướp lấy, có đôi khi sẽ vì tranh giành một cái bí cảnh, một số đại tông môn hoặc đế quốc thậm chí sẽ bộc phát chiến tranh, có thể thấy được sức hấp dẫn của nó lớn tới mức nào.
Chỉ là Diệp Huyền biết rõ, liên minh thập tam quốc nằm ở một góc vô cùng hẻo lánh của đại lục, bởi vậy cho nên trình độ của bí cảnh ở nơi này bình thường sẽ rất thấp.
Có lẽ đối với người khác của liên minh thập tam quốc mà nói, tiến vào trong cái gọi Phù Quang Bí Cảnh này có lẽ chính là một chuyện vô cùng đáng ao ước, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, lực hấp dẫn cũng không lớn lắm.
Khô Trần cũng không phát giác ra cảm xúc của Diệp Huyền, tiếp tục nói:
- Phù Quang Bí Cảnh này xuất hiện ở khu vực liên minh thập tam quốc, đã có lịch sử hơn trăm năm rồi, năm đó khi nó xuất hiện liền dẫn phát một hồi kịch động của toàn bộ liên minh thập tam quốc, đại lượng cường giả tiến hành tìm kiếm, về sau phát hiện Phù Quang Bí Cảnh này vô cùng kỳ lạ, chỉ có những luyện hồn sư tu luyện ra hồn lực mới có thể tiến vào trong đó, hơn nữa trình độ hồn lực thấp nhất cũng phải là nhất phẩm.
- Năm đó vì tranh giành quyền sở hữu Phù Quang Bí Cảnh này, các đại vương quốc trong liên minh thập tam quốc giằng co với nhau, đấu đá túi bụi, nghĩ ra rất nhiều cách, cuối cùng vẫn không thể giải quyết được vấn đề sở hữu. Cho nên, quyền sở hữu Phù Quang Bí Cảnh này liền một mực để ở đó không giải quyết được, nhưng đại lượng tài nguyên bên trong cũng khiến cho các đại vương quốc của liên minh thập tam quốc đều thèm nhỏ dãi.
- Vì tranh đoạt tư nguyên bên trong, mỗi năm khi Phù Quang Bí Cảnh xuất hiện đều dẫn phát một trận chiến tranh giữa các đại vương quốc, tử thương vô số. Cuối cùng các đại vương quốc đều cảm thấy nếu như cứ tiếp tục như vậy thì không phải cách hay, cho nên ước định với nhau, mỗi mười năm sẽ tổ chức một lần Phù Quang Đại Hội, hợp với thời gian Phù Quang Bí Cảnh mở ra, dựa theo thành tích trong Phù Quang Đại Hội, để phân phối danh ngạch có thể tiến vào Phù Quang Bí Cảnh của các đại vương quốc.
Khô Trần dừng một chút, tiếp tục nói:
- Mà Phù Quang Đại Hội tiếp theo sẽ tổ chức vào nửa năm sau, phân ra hai tổ cường giả và tổ thiên tài, Lưu Vân Quốc chúng ta ở trong liên minh thập tam quốc, thuộc hàng trung bình, cho nên cộng lại có mười danh ngạch tham gia so tài, tổ thiên tài và tổ cường giả mỗi tổ năm vị trí, tổ thiên tài này, yêu cầu phải dưới hai mươi lăm tuổi, cho nên ta mới muốn để cho ngươi tham gia.
Diệp Huyền cười khổ một chút:
- Khô Trần đại sư, ta nhớ là ta chỉ mới là luyện hồn sư nhất phẩm mà thôi, danh ngạch tham gia Phù Quang Đại Hội này ít như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc người khác khó chịu hay sao?
Khô Trần mỉm cười:
- Tiểu tử ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta đâu, tuy rằng đăng ký của ngươi ở hồn sư tháp chúng ta chỉ ghi là luyện hồn sư nhất phẩm, nhưng tạo nghệ của ngươi trên phương diện luyện hồn học tuyệt đối không hề thua kém bất kỳ luyện hồn sư nhị phẩm nào, thậm chí có thể sánh ngang với một số luyện hồn sư tam phẩm, huống hồ gì, tổ thiên tài yêu cầu phải dưới hai mươi lăm tuổi, hồn sư tháp ở Lưu Vân Quốc chúng ta chỉ mới có hai cái luyện hồn sư nhị phẩm dưới hai mươi lăm tuổi, còn luyện hồn sư tam phẩm thì không hề có một ai.
- Lấy thực lực của ngươi, đạt được một cái danh ngạch cũng không phải chuyện gì khó, lại nói, ta thân là phó hội trưởng hồn sư tháp Lưu Vân Quốc, danh ngạch tham gia Phù Quang Đại Hội này vốn chính là do ta và hội trưởng cùng với mấy vị trưởng lão thương định, nếu như ta muốn để cho ngươi một chỗ thì ai cũng đừng hòng nói mát nói mẻ cái gì.
- Ngươi cũng đừng vội cự tuyệt.
Khô Trần khoát tay, lúc này lão cũng nhìn ra Diệp Huyền thật sự không muốn, đành khuyên:
- Ngươi cứ trở về suy nghĩ thật kỹ đi, mặc kệ ngươi có nguyện ý tham gia hay không, danh ngạch này ta đều sẽ giữ lại cho ngươi trước đã.
- Được rồi, ta sẽ suy nghĩ.
Diệp Huyền chỉ có thể gật đầu, sở dĩ hắn không muốn lắm là bởi vì theo như hắn thấy, cấp bậc của Phù Quang Bí Cảnh của liên minh thập tam quốc này chắc là rất thấp, hơn nữa hiện tại hắn căn bản không cần công pháp hay truyền thừa gì hết, cho nên cũng không hứng thú lắm.
Mặc dù bên trong bí cảnh có không ít tư nguyên và tài liệu, chỉ là nếu như cấp bậc quá thấp thì đối với hắn, có nhiều tư nguyên hơn cũng không quan trọng.
Cho nên thời gian đó, còn không bằng ở nhà luyện chế thêm một chút đan dược để đổi lấy tư nguyên còn hơn.
Chỉ có điều Khô Trần cũng đã nói tới nước này rồi, Diệp Huyền cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt lão.
Sau khi rời khỏi chỗ của Khô Trần trưởng lão, Diệp Huyền trực tiếp đi tới hiệp hội luyện dược sư.
- Diệp Huyền, ngươi rốt cuộc cũng xuất quan rồi.
Thấy Diệp Huyền tới, Hoa La Huyên vui mừng khỏi nói.
- Đi, ta mang ngươi vào trong cung.
Hơn một tháng trước, sau khi Diệp Huyền ra khỏi thiết huyết vệ thì Hoa La Huyên cũng đã nói với Diệp Huyền, lão đã nói cho bệ hạ biết chuyện trấn linh đan.
Mấy ngày nay, bệ hạ đã nhiều lần phái người đi tìm Hoa La Huyên, căn dặn lão chỉ cần Diệp Huyền xuất quan thì liền cố gắng dẫn Diệp Huyền vào cung một chuyến.
Mệnh lệnh của Triệu Kính, Hoa La Huyên tự nhiên luôn nhớ kỹ.
Diệp Huyền cũng nghe kể chuyện về sau, khi hắn biết được Triệu Kính đã xử trảm tất cả những người có liên quan trong chuyện này như Thiên Khải hầu, Trấn Quân hầu, Hứa thống lĩnh, Long thống lĩnh, chính bản thân Diệp Huyền cũng lấy làm kinh hãi.
Cho nên Diệp Huyền biết rõ nhất định phải gặp Triệu Kính.