Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 384: Trị liệu kinh thán (1)



Lạch cạch lạch cạch!

Huyền hải giống như không thể thừa nhận nổi cổ lực lượng này, không ngừng vặn vẹo bành trướng.

Rốt cuộc ——

Ầm!

Tiếng nổ vang rất nhỏ truyền tới, huyền hải vốn lớn chừng nắm tay của Diệp Huyền nhanh chóng bành trướng thêm một vòng, một cỗ huyền khí càng thêm hùng hậu sinh ra từ đó, nhanh chóng quán thâu vào tứ chi bách hải của hắn.

- Địa võ sư tam giai, rốt cuộc cũng đột phá rồi!

Diệp Huyền mừng rỡ, nhưng cũng không đứng dậy ngay, mà biến ảo vài đạo thủ ấn, tiếp tục dẫn đạo huyền khí lưu chuyển vào thập đạo huyền mạch để củng cố tu vi của mình.

Thời gian tiếp tục trôi qua, lại thêm năm ngày nữa qua đi.

Quá trình tu luyện kéo dài tới mười ngày khiến cho huyền khí bên trong mười viên huyền thạch trung phẩm kia rốt cuộc cũng tiêu hao gần như sạch sẽ.

Ba ba ba ba ba ba ba….

Tiếng nổ tung liên tiếp vang lên, gần như trong nháy mắt, mười viên huyền thạch trung phẩm đều vỡ nát hết, biến thành tro bụi.

Ngay sau đó, huyền thạch hạ phẩm ở vòng ngoài cũng vỡ nát.

Cuối cùng, hơn mười viên hồn tinh kia cũng không hề ngoại lệ, đều vỡ tan tành, hồn lực ở bên trong đó đều biến mất sạch sẽ, bị hấp thu không còn lại gì.

Cả phòng tu luyện nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, mà dị tượng phía trên phòng tu luyện cũng triệt để biến mất.

Phốc phốc phốc phốc phốc!

Mười căn thần châm trên người hắn trong nháy mắt liền biến thành một cỗ tinh khí, triệt để tiêu tán trong hư không.

Một khắc sau, Diệp Huyền mở mắt ra, đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

- Khổ tu mười ngày, ta chẳng những đột phá địa võ sư, lại còn đề thăng cảnh giới lên tới địa võ sư nhị trọng, hồn lực cũng từ tam phẩm trung kỳ đề thăng lên tới tam phẩm đỉnh phong, cường độ thân thể cũng đã tăng trưởng lên rất nhiều.

- Đáng tiếc, nếu như không phải bởi vì không đủ tài liệu, hồn lực của ta nói không chừng có thể một bước đột phá lên tới tứ phẩm, đúng là đáng tiếc.

Nếu như để cho người khác nghe thấy, một lần đề thăng lên một đại cảnh giới, một tiểu cảnh giới, hồn lực cũng tăng lên một tiểu cảnh giới thế này mà hắn còn nói đáng tiếc thì nhất định sẽ bị người trên đại lục ghen ghét đuổi giết.

Chit chit!

Tiểu tử điêu ngồi một bên cũng vui vẻ hoa chân múa tay, giống như đang nói lần này Diệp Huyền tu luyện nó cũng lấy được không ít chỗ tốt, mắt nhỏ nheo lại như một con hồ ly.

Diệp Huyền cũng rời khỏi phòng tu luyện, nhưng không lập tức đi ra ngoài, mà là luyện chế thêm một số thứ nữa, lúc này mới thay một bộ quần áo sạch sẽ mới, đi ra khỏi phòng luyện chế.

Bên ngoài phòng luyện chế, đám người Triệu Kính đã sớm đứng chờ ở đây.

- Diệp Huyền đại sư, sao rồi….

Triệu Kính còn chưa nói hết lời thì cả đám người đều trợn tròn mắt.

- Ngươi… Diệp Huyền đại sư, ngươi đột phá địa võ sư nhị trọng rồi?

Một đám người há miệng to tới mức có thể nhét được một trái dưa hấu, như thế nào cũng không khép lại được.

Lúc nãy khi Diệp Huyền trao đổi với bọn họ cũng không thu liễm khí tức, bởi vậy cho nên mặc kệ là Triệu Kính, Sở Vân Phi hay là Dương An đều có thể cảm nhận được tu vi của Diệp Huyền là võ sư tam trọng.

Chính là không thể ngờ, sau mười ngày, tới lúc Diệp Huyền xuất hiện lần nữa thì cư nhiên đã trở thành cường giả địa võ sư nhị trọng, điều này khiến cho bọn họ kinh hãi căn bản không biết nên nói gì mới phải.

Chỉ mười ngày ngắn ngủn, từ võ sư tam trọng tới địa võ sư nhị trọng, tốc độ như vậy còn là con người sao?

- May mắn mà thôi.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, đồng thời cũng thu liễm khí tức của mình.

Thế này mà còn nói là may mắn!

Một đám người nghe xong thiếu chút nữa phun máu, Diệp Huyền chỉ trong vòng mười ngày liền đột phá hai cấp, trong đó còn có một đại cảnh giới, như vậy cũng có thể gọi là may mắn thì tất cả những võ giả khác đều có thể mua một khối đậu hủ đập đầu chết đi cho rồi.

Chỉ là kế tiếp, bọn họ lại càng thêm chấn kinh, bởi vì sau khi Diệp Huyền thu liễm khí tức lại thì bọn họ cư nhiên không thể nào phân biệt được cấp bậc thật sự của Diệp Huyền là gì.

Liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của mấy người Sở Vân Phi đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đám người bọn họ là ai kia chứ? Tất cả đều là cường giả võ tông ngũ giai, là những người cường đại nhất trong Lưu Vân Quốc, lại không cách nào nhìn ra trình độ thật sự của một địa võ sư như Diệp Huyền, chuyện như vậy, trước kia đừng nói là thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe.

Trong lúc nhất thời, vẻ thần bí trên người Diệp Huyền lại càng nồng đậm thêm.

Hoa La Huyên đứng bên cạnh cũng đang cười thầm.

Lão rất muốn biết, nếu như để cho mấy người Triệu Kính biết được, Huyền thiếu từ một võ giả nhất mạch tới khi đột phá địa võ sư tam giai, tổng cộng chỉ tốn có hai năm, không biết sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào đây.

- Diệp Huyền đại sư, có thể bắt đầu được chưa?

Triệu Kính lộ vẻ thấp thỏm.

Diệp Huyền gật đầu.

Rất nhanh, một đám người liền đi tới tẩm cung của Triệu Kính.

Đây là một trong số những nơi bí ẩn nhất trong vương cung, ngoại trừ Triệu Kính ra, bình thường căn bản không có bất kỳ kẻ nào dám ra vào nơi này.

Xoẹt!

Diệp Huyền liền xé rách chỗ ngực áo của Triệu Kính.

Một đốm đen như có như không xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người.

- Bệ hạ, lát nữa ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần yên lặng nhìn là được, bất quá cả quá trình này có thể sẽ hơi đau đớn, ngươi phải cố gắng nhịn.

Triệu Kính gật gật đầu, vẻ mặt khẩn trương, ánh mắt kiên định.

Diệp Huyền lấy Âm Quý Mộc ra, đặt ở bên trong một cái hộp ngọc để ở trước ngực của Triệu Kính, sau đó, hắn xuất ra một cái bình sứ, ở ánh mắt nghi hoặc mờ mịt của mấy người Dương An, hắn liền nhỏ vài giọt chất lỏng không màu do hắn luyện chế ra lên trên Âm Quý Mộc.

- Đây là thánh nguyên tâm dịch do ta luyện chế ra, chỉ có bị thánh nguyên tâm dịch ngâm qua thì Âm Quý Mộc mới có thể phát ra âm sát chi khí ở bên trong của nó, tất cả mọi người lùi về phía sau một chút đi, âm sát chi lực bên trong Âm Quý Mộc vô cùng đáng sợ, người bình thường rất khó mà thừa nhận được.

Diệp Huyền còn chưa nói xong, bên trên khúc Âm Quý Mộc vốn là máu xám kia, đám hoa văn hình nòng nọc màu đen kia giống như sống lại, cư nhiên lại di chuyển, toàn bộ Âm Quý Mộc triệt để biến thành màu đen, một cỗ âm sát chi lực khủng bố liền lộ ra ngoài.

Cỗ âm sát chi lực này vô cùng đáng sợ, chỉ là khí tức phát ra một chút thôi liền khiến cho đám người Dương An không thể chịu đựng được, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, đều lùi lại phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.