Cảm nhận được khí tức của bảo vật tiểu tử điêu đột nhiên xuất hiện trên vai của Diệp Huyền, đôi mắt màu tím phát sáng lấp lánh, nheo mắt nhìn như tặc.
Triệu Kính mỉm cười dẫn Diệp Huyền đi vào một góc khác của bảo khố.
- Diệp Huyền đại sư, đây là nơi đặt các loại công pháp võ kỹ, bao gồm cả các loại đan phương cổ pháp đều có, nghe Khô Trần trưởng lão nói Diệp Huyền đại sư cũng là một vị luyện hồn sư, nơi này cũng có một ít hồn quyết và hồn kỹ nữa.
Ở trước mặt Diệp Huyền là một cái giá xưa cũ, đặt đủ loại bí tịch công pháp, những bí tịch này đều rất cũ kỹ, rõ ràng là đã để từ rất lâu rồi.
Diệp Huyền cũng không liếc mắt nhìn tới một cái, trực tiếp rời đi, những công pháp và bí tịch ở nơi như Lưu Vân Quốc này bảo tồn đối với hắn mà nói thì căn bản không đáng để nhắc tới.
Triệu Kính thấy vậy thì giật mình, xem ra sau lưng Diệp Huyền đúng là có cường giả dạy bảo, nếu không thì đối với một võ giả, luyện dược sư hay luyện hồn sư mà nói, những công pháp bí tịch này tuyệt đối là vô cùng quan trọng, không tới mức đến nhìn cũng không nhìn một cái như vậy.
Trừ phi bản thân hắn đã có được đại lượng tư nguyên rồi.
Không giống với vẻ tiêu sái của Diệp Huyền, mấy người Dương An thì lại không nỡ đi ra chỗ khác, cả đám nhìn mà ánh mắt sáng lấp lánh.
Một ít đan phương để ở chỗ này vô cùng quý hiếm, thậm chí còn có không ít đan phương thượng cổ mà ngay cả bên trong hiệp hội luyện dược sư căn bản cũng không có được, trấn linh đan khiếm khuyết lúc trước cũng là Triệu Kính lấy ra.
Chỉ là lần này Diệp Huyền mới là người được chọn, bọn họ tuy nhìn rất thèm thuồng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
- Bên này là khu tài liệu, các loại tài liệu quỷ dị, linh dược, tinh thạch, hồn tinh đều ở đây, Âm Quý Mộc và Nhũ Tủy Thạch lúc trước cũng là để ở chỗ này.
- Bên này là khu vũ khí, giữ các loại huyền binh và hồn binh mà vương quốc tìm được suốt mấy trăm năm nay, mọi thứ đều là do luyện khí đại sư đương thời luyện chế ra, hoặc là mua về từ vương quốc khác.
- Cuối cùng bên này là khu đan dược, các loại đan dược cao phẩm, đan dược quý hiếm, đều là gom về từ khắp mọi miền vương quốc.
- Bên này còn có một chút trận bàn và phù văn nữa…
Triệu Kính đứng bên cạnh giảng giải.
- Dưỡng tâm đan ngũ phẩm, đây là đồ tốt đó, lão phu cũng không luyện chế ra được, cũng không biết rốt cuộc là bệ hạ lấy được từ chỗ nào nữa.
- Chậc chậc khốn trận phược long đại trận ngũ cấp, một khi thôi động thì cho dù là võ tông ngũ giai cũng sẽ bị nhốt vào đó mấy canh giờ mới có thể ra được.
- Phá thiên thương? Chẳng lẽ đây chính là thanh huyền binh ngũ cấp mà mấy trăm năm trước Dương Quân đại nhân, người được xưng tụng là nhất đại thương tông đã dùng? Mấy trăm năm rồi mà huyền khí bất diệt, quả nhiên là bảo bối.
Mấy người Dương An cả đám đều lên tiếng tán thưởng, sắc mặt đỏ bừng, đã bị bảo vật trong này làm cho choáng váng mặt mày.
Diệp Huyền im lặng không nói gì, chỉ nhìn mà thôi.
Đầu tiên, đan dược khẳng định là không cần ngó tới, những thứ này, Diệp Huyền căn bản nhìn không thuận mắt, tiếp theo là trận kỳ, trận bàn, phù văn các loại Diệp Huyền cũng không quan tâm.
Sau đó là vũ khí, huyền binh trong này Diệp Huyền căn bản đều xem qua một lượt, tốt nhất cũng chỉ là một số huyền binh ngũ cấp, hồn binh tứ cấp mà thôi, hơn nữa dùng nhãn quang của Diệp Huyền, những chất liệu và thủ pháp luyện chế của mấy loại huyền binh này cũng thường thôi, ở nơi như Lưu Vân Quốc này thì có thể gọi là tinh phẩm, nhưng cầm lên tới đại lục thì chỉ có thể coi là đồ bình thường.
Duy nhất có thể khiến cho Diệp Huyền có chút hứng thú chính là những tài liệu kia.
Những tài liệu có thể được đặt ở bên trong bảo khố của Lưu Vân Quốc thì đẳng cấp thấp nhất cũng là ngũ giai, những loại linh dược, trân phẩm này xếp ở đó khiến cho Diệp Huyền cũng hoa mắt.
Trong đó còn có một phần là tài liệu lục giai, tán mát ra khí tức nồng đậm.
Bất quá, Diệp Huyền cũng đã nhìn ra, tuy rằng những tài liệu này khá quý hiếm, nhưng cũng chỉ là ở nơi như Lưu Vân Quốc này mà thôi, kỳ thật ở bên ngoài cũng không thể xem là quý hiếm được.
Đương nhiên, đây chỉ là Diệp Huyền đánh giá bằng ánh mắt của kiếp trước mà thôi, đối với hắn bây giờ mà nói, những bảo vật này còn có thể giúp ích được khá nhiều.
Nếu như có thể, Diệp Huyền hận không thể dọn sạch cả bảo khố này, bất quá Triệu Kính cũng đã nói là chọn ba món, hắn cũng sẽ không vì những thứ này mà để bản thân mất giá được.
Bởi vậy cho nên hắn tĩnh tâm lại, cẩn thận chọn lựa, chuẩn bị chọn ra thứ thích hợp với mình nhất.
- Mộng La Hoa Tâm quả, là tài liệu chính cần thiết để luyện chế bồi huyền đan ngũ phẩm, cũng có trợ giúp thật lớn cho võ giả trùng kích cảnh giới võ tông, có thể đề thăng xác xuất thành công tăng lên ba thành, đáng tiếc là không có công dụng gì với mình hết.
- Thiên Niên Thạch Tâm tủy, là bảo vật luyện thể, có thể cải tạo cường độ của huyền mạch, khiến cho huyền mạch kiên nhận bất phá, chỉ là ta đã dùng Nhũ Tủy Thạch để đề thăng huyền mạch rồi, công hiệu của thiên niên thạch tâm tủy này còn thua xa Nhũ Tủy Thạch.
- Tử Lăng sa, một trong những tài liệu chính để luyện chế tài liệu dạng hồn binh phòng ngự, có thể ngăn cản võ hồn chi lực xâm thực, đối với ta mà nói cũng không có tác dụng gì lớn hết.
- Tâm Tinh Ma thiết, tài liệu luyện khí….
Diệp Huyền quan sát từng thứ, cẩn thận phân biệt rõ.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào trên một gốc cây màu xanh liền lập tức sáng ngời.
Đây là một gốc cây lớn chừng bàn tay, bên trên có đóa hoa sáu màu, cánh hoa thứ bảy mới mọc ra được một chút, nhụy hoa tách ra, tản mát ra huyền khí ba động nồng đậm.
Cư nhiên là cửu sắc hoa, trong lòng Diệp Huyền đại hỉ, lại cảm thấy có chút tiếc hận.
Cửu sắc hoa này là một loại linh dược vô cùng thần kỳ, mười năm tấn cấp nhất giai, lúc mới bắt đầu thì chỉ có một cánh hoa, chỉ là linh dược nhất giai.
Mười năm sau sẽ mọc ra cánh hoa thứ hai, trở thành linh dược nhị giai.
Mười năm sau nữa thì sẽ trở thành linh dược tam giai….
Mãi cho tới lúc cánh hoa thứ bảy mọc ra, trở thành linh dược thất giai thì sẽ biến thành trăm năm mới phát triển một lần, mãi cho tới lúc cửu sắc hoàn toàn triển khai thì lúc này mới xem như hoàn toàn thành thục, trở thành linh dược đế cấp cửu giai trong truyền thuyết.