Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 61: Nhận ta làm chủ (2)



Khiến cho đường đường là một phó thống lĩnh thành vệ quân, địa võ sư nhất trọng xem một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi làm chủ, chuyện như vậy căn bản thật sự phá vỡ nhận thức của gã, nếu để lộ ra thì tôn nghiêm của gã xem như triệt để mất sạch.

Động tĩnh ở nơi này cũng kinh động không ít người đang đứng đợi trước quầy phục vụ, tuy rằng không biết rõ Diệp Huyền và Lâm Hùng đang nói gì, nhưng bọn họ vẫn cứ xì xào bàn tán, nhìn tới mức vẻ khinh thường và mỉa mai đều lộ hết ra trong mắt họ.

- Ha ha.

Trong lòng Lâm Hùng cười thảm, gã bây giờ còn nói gì tới tôn nghiêm, địa vị nữa, mọi người đều ước gì có thể đi lên đạp thêm cho gã một cước, quả thật như đối phương đã nói, gã còn có quyền lựa chọn hay sao?

- Ta, đồng ý!

Lâm Hùng cắn chặt hàm răng, tựa như phải dốc hết khí lực toàn thân mới có thể nói ra mấy chữ này, tiếp sau đó, gã nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt tựa như một con ác lang, gắt gao nói:

- Chỉ cần ngươi có thể chữa trị cho võ hồn của ta thì bắt đầu từ bây giờ Lâm Hùng ta sẽ coi ngươi là chủ nhân, nhất ngôn vi đỉnh. Nhưng nếu như ngươi dám lừa ta, ta sẽ cho ngươi biết Lâm Hùng ta cũng không phải dễ lừa như vậy đâu.

Sau khi nói ra câu này xong thì cả người Lâm Hùng liền buông lòng, trái tim bị đè nén bóp nghẹn bao lâu nay cũng từ mây đen giăng kín tới trời quang mây tạnh, điều này cũng khiến trong lòng gã vô cùng khiếp sợ.

Trong mắt Diệp Huyền rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, gật đầu nói:

- Không tệ, coi như xong. Không bao lâu nữa ngươi sẽ cảm thấy may mắn cỡ nào vì quyết định của ngươi hôm nay.

Lấy giấy bút ra, Diệp Huyền nhanh chóng viết ra một số thứ,

- Đây là tên của một ít thảo dược, ngươi tới hiệp hội luyện dược sư mua mỗi loại mười phần, sau đó nghiền nhỏ, sáng tối một phần, bôi lên vị trí tâm huyệt, chúng có thể tạm thời làm giảm tốc độ vỡ nát của đao võ hồn nằm ở tâm huyệt của ngươi, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời kéo dài mà thôi, một vài tài liệu ở phía dưới chính là những thứ dùng để chữa trị võ hồn của ngươi, trong vòng năm ngày phải tìm đủ, sau đó lập tức đến Tinh Huyền học viện báo cho ra biết, đúng rồi, ta tên Diệp Huyền.

- Làm sao ngươi biết võ hồn của ta nằm ở tâm huyệt?

Lâm Hùng nghe xong liền thoáng kinh ngạc, chuyện này ngoại trừ Mục Nhân từng trị liệu cho mình ra thì không có bao nhiêu người biết được.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn gã một cái, bắn phương thuốc ra, nói giọng mỉa mai:

- Nếu như chuyện đó cũng không nhìn ra thì ta dựa vào cái gì để chữa trị võ hồn cho ngươi.

Lâm Hùng nhận lấy tờ giấy, bên trên quả nhiên viết tên không ít loại thảo dược, bên dưới thảo dược thì lại là một ít tài liệu, những tài liệu này đều có chút quý hiếm, nhưng với thân phận và địa vị của gã, trong vòng năm ngày vẫn có thể tìm đủ.

Nhìn thấy những tài liệu quý hiếm mà chỉ có luyện hồn sư mới có thể dùng được này, trong lòng Lâm Hùng lại có chút kích động, nói không chừng đối phương thật sự có khả năng chữa trị được cho gã.

Dằn cơn kích động trong lòng xuống, Lâm Hùng bồn chồn hỏi:

- Chủ… chủ nhân, ngươi nắm chắc có bao nhiêu phần sẽ chữa trị được cho võ hồn của ta?

Gã khó khăn kêu lên hai chữ chủ nhân, trong lòng cảm thấy xấu hổ khôn cùng xen lẫn tức giận và sỉ nhục, nhưng so với tương lai của mình thì chút xấu hổ và giận dữ đó cũng không phải là không thể nhịn được.

Diệp Huyền nhướng mày:

- Cứ trực tiếp gọi ta là Huyền thiếu là được rồi, về phần vấn đề của ngươi, chỉ cần làm theo những gì ta nói, ta có thể nắm chắc mười phần.

- Cái gì? Mười phần!

Lâm Hùng như bị thiên lôi đánh trúng, thất thanh la lên.

Diệp Huyền lạnh lùng nói:

- Nếu như không nắm chắc mười phần thì ta cũng sẽ không mở miệng, nhớ kỹ, đừng bao giờ nghi ngờ lời ta nói, đây là điều đầu tiên khi đi theo ta.

- Vâng, Huyền thiếu.

Lâm Hùng dè dặt gấp đơn thuốc lại, sau đó cẩn thận đặt vào bên trong trữ vật giới chỉ, giống như đây chính là tuyệt thế bảo vật.

Trần Tư Tư đứng bên cạnh tận mắt nhìn thấy cả quá trình thì khiếp sợ tột đỉnh, tuy rằng nàng không rõ lắm cụ thể rốt cuộc Diệp Huyền và Lâm Hùng đang nói về chuyện gì, nhưng có thể thấy được chính là Diệp Huyền dường như có thể chữa được võ hồn của Lâm Hùng, đưa ra vài yêu cầu với Lâm Hùng, cuối cùng Lâm Hùng hình như đã đồng ý.

Chẳng lẽ đây là nói Diệp Huyền thật sự có khả năng chữa trị cho võ hồn của Lâm Hùng?

Phát hiện này làm cho Trần Tư Tư ngây người ra, Lâm Hùng là phó thống lĩnh thành vệ quân, sau khi võ hồn của gã bị tổn thương, mấy ngày này số lần tới hồn sư tháp cũng không ít, Trần Tư Tư đương nhiên biết rõ vì thương tổn của gã, hồn sư tháp thậm chí từng mở một lần giao lưu hội của các đại sư, kết quả cuối cùng chính là: Võ hồn đã bị hao tổn, không thể trị được.

Bây giờ Diệp Huyền lại nói hắn có thể trị được cho Lâm Hùng, chẳng phải là nói hắn còn cường đại hơn tất cả đại sư của hồn sư tháp hay sao?

- Hừ, ai đứng ồn ào trước cửa phòng của ta.

Ngay trong lúc Trần Tư Tư cảm thấy kinh hoảng không thôi thì căn phòng ở cách đó không xa vang lên một tiếng hừ lạnh bất mãn, sau đó Mục Nhân đi ra với vẻ mặt khinh thường:

- A, ta nói là kẻ nào không biết điều như vậy, dám ồn ào ở đây, coi hồn sư tháp của ta như cái chợ vậy, hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, xem ra vừa rồi ta kêu ngươi rời đi nhưng ngươi căn bản không thèm nghe đúng không.

Lâm Hùng vẻ mặt không đổi, thản nhiên nói:

- Chúng ta lập tức đi ngay.

Mục Nhân nhíu mày, trên mặt lập tức lộ ra vẻ trào phúng, cười lạnh nói:

- Lâm phó thống lĩnh, ta vốn cũng xem ngươi là đại nhân vật, bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi, ngay cả lời của một tiểu quỷ mà ngươi cũng tin, nếu như hắn có thể chữa trị được võ hồn của ngươi thì Mục Nhân ta sẽ bái hắn làm thầy, tuỳ tiện viết ra mấy thứ rác rưởi cũng dám gọi là đơn thuốc, hạng người lừa đời lấy tiếng thế này, Mục Nhân ta đã thấy nhiều rồi…

Vừa rồi lúc ở trong phòng Mục Nhân nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, trong lòng cười lạnh không thôi, vấn đề của Lâm Hùng lúc trước ở giao lưu hội của hồn sư tháp bọn họ cũng từng thảo luận qua, ngay cả hội trưởng cũng đã nói không ai có thể trị được, tên tiểu quỷ trước mắt này lại có thể trị được cái rắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.