Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 820: Quyết đấu đỉnh phong (1)



Bản thân Tiếu Bình lại lắc đầu.

Mục tiêu của bản thân hắn là bảy mươi thước. Đáng tiếc, hắn không thể nào đạt được.

Hắn liếc nhìn Hầu Phi và Diệp Huyền ở phía sau. Trong số những võ giả nam tính, lần này nổi bật nhất chính là ba người bọn họ.

Không biết thành tích của hai người khác, rốt cuộc sẽ như thế nào.

Tiếp theo, lại là một hồi sát hạch.

Đến trình độ này, phần lớn những người còn lại đều có thể lưu lại tên ở trên bia lưu danh. Thậm chí độ cao, đều ở ngoài bốn mươi lăm thước.

Rất nhanh, toàn bộ vòng sát hạch thứ ba, liền đến kết thúc, chỉ còn lại có ba người chưa có sát hạch.

Hạ Thất Tịch, Hầu Phi và Diệp Huyền.

- Kế tiếp, Hạ Thất Tịch.

Trước mắt bao nhiêu người, Hạ Thất Tịch chậm rãi đi tới trước bia lưu danh.

- Hạ Thất Tịch này ở trong đợt sát hạch thứ hai, lấy ưu thế cực lớn, thu được vị trí thứ ba. Không biết trong sát hạch bia lưu danh này, thành tích của nàng sẽ là như thế nào.

- Hẳn cũng sẽ không yếu. Bằng không, nàng ở đợt thứ hai cũng sẽ không đạt được như vậy.

Ban đầu, lấy tuổi tác của Hạ Thất Tịch, khiến cho rất nhiều người đều không coi trọng đối với nàng.

Nhưng sau khi trải qua chuyện của Vân Ngạo Tuyết, mọi người đối hai mỹ nữ đến từ liên minh mười ba nước này, không dám có chút khinh thường nào nữa.

Thậm chí không ít người đều cho rằng, nàng nhất định có thể phá tan kỷ lục sáu mươi ba thước của Vân Ngạo Tuyết.

Vèo!

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, toàn thân Hạ Thất Tịch nhanh chóng tới gần chỗ sáu mươi thước của bia lưu danh. Mà ở thời gian vừa đạt được sáu mươi thước, nàng lại có vẻ có chút không có lực, khắc xuống tên của mình.

- Sáu mươi thước!

- Thế nào mới như thế đã khắc xuống rồi?

Độ cao sáu mươi thước, bất luận là trong tất cả tuyển thủ sát hạch trước, hay ở trong học viên của học viện Lam Quang trước đó, đều có thể xem là thành tích thượng đẳng, cực kỳ không tệ.

Nhưng cái thành tích này rơi vào trên người Hạ Thất Tịch, lại làm cho người khác thất vọng.

Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết hai mỹ nữ của liên minh mười ba nước, tuổi, tu vi đều là giống nhau.

Nhưng bất luận là ở vòng sát hạch thứ nhất hay vòng sát hạch thứ hai, thành tích của Hạ Thất Tịch đều ở trên Vân Ngạo Tuyết.

Bởi vậy ở trong lòng mọi người, Hạ Thất Tịch vượt qua mốc sáu mươi ba thước của Vân Ngạo Tuyết, cũng không thành vấn đề. Thậm chí có thể tiến hành so đấu sáu mươi lăm thước cùng Tiếu Bình.

Nhưng mà kết cục, lại ngoài sự dự đoán của mọi người.

Phía dưới tấm bia đá màu đen, Hạ Thất Tịch mặt không đổi sắc.

Thành tích sáu mươi thước, giống như nàng đã đoán trước. Bởi vì nàng căn bản không có thi triển ra toàn lực.

- Nếu như ta thi triển ra Long Nguyên Kinh Thế Quyết, hoàn toàn có thể đạt được thành tích tốt hơn. Thậm chí vạch bảy mươi thước, nói không chừng cũng có thể thử một chút.

Suy nghĩ trong lòng Hạ Thất Tịch không ngừng hiện ra.

- Nhưng gia gia đã nói, thời điểm ở bên ngoài, ngàn vạn lần không nên bộc lộ ra Long Nguyên Kinh Thế Quyết. Thành tích sáu mươi thước như vậy, đủ để khiến cho học viện Lam Quang coi trọng. Không nhất thiết phải quá mức nổi bật.

Nghĩ như vậy, Hạ Thất Tịch yên tĩnh tránh sang một bên.

- Chung quy cảm giác Hạ Thất Tịch này, hình như không dùng toàn lực.

Cách đó không xa, lão nhân Thanh Phong nhíu mày.

Hạ Thất Tịch, Hầu Phi, Diệp Huyền, là ba học viên hắn mong đợi nhất. Chỉ là thành tích của Hạ Thất Tịch, khiến cho hắn có chút thất vọng.

Hơn nữa hắn mơ hồ có cảm giác, Hạ Thất Tịch hình như cũng không sử dụng hết toàn lực.

- Hẳn chỉ là ảo giác của ta.

Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Trong đám người, mất mát nhất chỉ sợ chính là Chu Khinh Vi.

Nàng đạt tới năm mươi hai thước, là người thấp nhất ở trong bốn người. Điều này làm cho lòng của nàng không khỏi mất hồn mất vía.

Tiếp theo, chỉ còn có Hầu Phi và Diệp Huyền chưa tham gia sát hạch.

- Huyền Diệp, để chúng ta ở vòng thứ ba này, quyết một trận thắng bại, xem ai mới là đệ nhất thiên tài của học viện Lam Quang lần này đi.

Trước khi kiểm tra, Hầu Phi tận lực đi tới trước mặt Diệp Huyền, lạnh giọng nói.

- Ngươi là ai? Tránh sang một bên. Diệp thiếu sao có thể là người để ngươi có thể so sánh được.

La Thành bước tới một bước, quay về phía Hầu Phi lớn tiếng nói.

Hầu Phi không nhúc nhích chút nào, lạnh lùng liếc nhìn La Thành.

- Ta đang nói chuyện với Huyền Diệp. Những người không có nhiệm vụ, lui sang một bên.

- Ngươi...

La Thành giận không chỗ phát tiết. Hắn vừa định lại mở miệng nữa, liền bị Diệp Huyền nhẹ nhàng ngăn cản.

- Xin lỗi, nếu như ngươi muốn làm đệ nhất, ngươi đi làm đi. Ta đối với cái vị trí đệ nhất này, không có hứng thú gì.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

Hầu Phi từ chối cho ý kiến, lãnh đạm nói:

- Không quan tâm ngươi có hứng thú hay không. Ta hi vọng ngươi có thể ra tay toàn lực. Bởi vì ta, cũng sẽ dốc hết toàn lực.

Vừa dứt lời, Hầu Phi đi thẳng tới chỗ bia lưu danh.

La Thành mở miệng nói:

- Chẳng hiểu bị làm sao. Diệp thiếu, đừng để ý đến hắn.

- Ha hả.

Diệp Huyền khẽ cười, nhìn Hầu Phi nói:

- La Thành, ý chí chiến đấu của người này có thể tăng cao. Ngươi cần phải học tập hắn nhiều hơn một chút.

- Ta? Học tập hắn sao?

La Thành có chút bất đắc dĩ nói.

Diệp Huyền mỉm cười, không nói gì. Thật ra đối với tính cách của Hầu Phi, hắn rất có thiện cảm.

Hầu Phi này ở vòng sát hạch thứ nhất, vòng sát hạch thứ hai đều bại bởi hắn. Nhưng Hầu Phi không có nổi giận, lần lượt đề nghị khiêu chiến về phía hắn.

Hành động của Hầu Phi vừa rồi, nhìn như đang khiêu khích với hắn.

Kì thực, trong lời nói của hắn, không một tia ý tứ khiêu khích hàm xúc nào. Nếu có chỉ là, ý chí chiến đấu vô biên.

Võ đạo mênh mông, ai có thể nói cuối cùng?

Bình thường chỉ có người giống như Hầu Phi, tràn ngập ý chí chiến đấu, vĩnh viễn không chịu thua, mới có khả năng đi từng bước một tiến tới, leo lên đỉnh ngọn núi được mọi người ngưỡng vọng, quan sát chúng sinh.

Bất chợt!

Dưới ánh mắt của mọi người, Hầu Phi bình tĩnh đi tới dưới bia lưu danh.

- Lên!

Hắn chợt quát một tiếng, toàn thân giống như một viên đạn pháo, phóng lên cao.

Bốn mươi thước!

Năm mươi thước!

Sáu mươi thước!

Chớp mắt một cái, hắn sắp đến độ cao sáu mươi thước. Hơn nữa còn đang phóng nhanh về phía trước.

Tốc độ của hắn cực nhanh, khiến tất cả mọi người chấn động kinh ngạc.

Sau khi đến sáu mươi thước, tốc độ của hắn dĩ nhiên chậm lại.

Từng thước một tiếng về phía trước.

Sáu mươi lăm!

Sáu mươi sáu!

Sáu mươi bảy!

Sáu mươi tám!

Sáu mươi chín!

Cuối cùng, ở độ cao sáu mươi chín thước, hắn ngừng lại, hai tay hung hăng lưu lại tên của mình ở trên bia lưu danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.