Chuyện này, trừ gã và vị luyện hồn sư kia ra thì không có bất kỳ người nào biết được, hôm nay Diệp Huyền chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra, như vậy chẳng phải đại biểu cho lời Diệp Huyền nói rất có thể là thật.
Vừa nghĩ tới chuyện chân của mình có thể chữa khỏi, La Chiến kích động tới mức cả người run lên, không thốt nên lời, mắt hổ lệ nóng doanh tròng.
Bảy tám năm nay, ban đầu không lúc nào gã không mong rằng có thể chữa khỏi chân mình, nhưng sau mấy năm, gã gần như đã bỏ đi suy nghĩ này, cũng bởi vì tật ở chân cho nên tám năm nay, tu vi của gã cũng một mực không hề tăng tiến chút nào, luôn ở cảnh giới địa võ sư nhất trọng.
Hôm nay nghe nói chân của mình có thể chữa khỏi, mang tới k1ch thích như sét gầm biển động cho La Chiến.
Cầm lấy đơn thuốc, La Chiến chạy như bay ra khỏi học viện, đi lấy dược liệu ghi trên giấy.
- Diệp Huyền.
La Chiến vừa rời khỏi thì thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Ngạo Tuyết đột nhiên lại vang lên, chỉ thấy nàng cười như không cười nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
- Cấm hồn pháp, kim châm thứ huyệt, huyền khí khẩu quyết, những thứ này hình như không chỉ có tri thức của luyện đan sư mà còn có cả lĩnh vực của luyện hồn sư nữa, đừng nói với ta là những thứ này cũng là ngươi đọc được trên sách đấy chứ?
Diệp Huyền giả bộ ho khan hai tiếng.
- Gì kia, Vân lão sư, quả thực là ta đọc được trên sách đó.
Vân Ngạo Tuyết phát hiện ở cùng với tên tiểu tử này thì sớm muộn gì trái tim của nàng cũng không chịu nổi, những thứ mà ban nãy hắn nói với La Chiến, ngay cả nhất phẩm luyện hồn sĩ như nàng cũng không hiểu được, dù có đọc được trên sách thì căn bản cũng không hiểu được, lập tức giận dỗi nói:
- Bớt giả vờ giả vịt với ta đi, những thứ này dù có đọc sách thì cũng không thể hiểu nghĩa và học được.
- Có thể là do ta quá thiên tài đấy.
Diệp Huyền cười hì hì nói.
- Lúc trước ngươi thi triển hồn lực trùng kích với Vương Tuyên, đừng có nói với ta đó cũng là nhờ đọc được trên sách.
Vân Ngạo Tuyết thân là nhất phẩm luyện hồn sĩ, lúc trước cũng là người đứng gần Diệp Huyền nhất, chỉ có mỗi mình nàng nhìn ra Diệp Huyền đã dùng một loại hồn lực trùng kích nào đó để giam cầm hành động của Vương Tuyên.
- Hồn lực trùng kích gì? Ta không biết!
Diệp Huyền giả ngây giả dại.
Vân Ngạo Tuyết hết biết nói gì với hắn, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, phát hiện tên đệ tử bị gọi là phế vật trước kia chưa từng khiến người khác chú ý này, ngày càng khiến nàng nhìn không thấu, nếu như chỉ là một vài bí mật nho nhỏ thì nàng đương nhiên sẽ dùng đủ mọi cách để hỏi cho ra, nhưng những bí mật có liên quan tới luyện đan sư và luyện hồn sư thế này, nếu như Diệp Huyền đã phủ nhận thì nàng cũng không tiện hỏi han thêm nhiều.
- Ngươi không nói thì thôi, bất quá ta nhắc nhở ngươi, mặc dù học viện đã cảnh báo trước, nhưng Chu gia và Vương gia bị một vố lớn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, sau này những lúc không ở học viện thì tự ngươi phải cẩn thận một chút.
Thanh âm Vân Ngạo Tuyết dịu xuống, nhắc nhở:
- Còn nữa, ta biết rõ ngươi nhất định gặp được kỳ ngộ gì đó, nhưng tu luyện võ đạo, quý ở từng bước từng bước, không thể vì nóng vội mà dùng những đan dược có tác dụng phụ quá lớn được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ.
Vân Ngạo Tuyết cảm thấy Diệp Huyền trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, có thể đột nhiên từ nhất mạch đột phá thẳng tới nhất giai linh võ cảnh, bởi vì tăng quá nhanh cho nên hiểu lầm rằng Diệp Huyền đã dùng nhiều đan dược để đề thăng thực lực, lúc này mới cố ý nhắc nhở.
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy ấm áp, biết rõ Vân Ngạo Tuyết lão sư thật sự quan tâm mình, cho nên nghiêm túc trả lời:
- Lão sư yên tâm, ta tuyệt đối không dùng đan dược gì hết, tương lai ta còn muốn trở thành võ đế cửu giai, quân lâm thiên hạ, sao có thể dùng đan dược để phá hư trụ cột của mình được.
Vân Ngạo Tuyết thấy bộ dạng thành thực của hắn, thì phì cười một cái như bách hoa đua nở, kiều diễm vô cùng:
- Ba hoa, còn quân lâm thiên hạ nữa chứ, cửu giai võ đế là đại nhân vật chân chính của Thiên Huyền đại lục chúng ta, lại dễ dàng đạt được như vậy sao, Lưu Vân quốc chúng ta hơn trăm ngàn năm qua thậm chí ngay cả thất giai võ vương cũng không có một ai.
Diệp Huyền cười, cũng không giải thích.
Ngay lúc Diệp Huyền nhàn nhã thoải mái thì hai đại gia tộc là Chu gia và Vương gia lại vô cùng hỗn loạn.
Sau khi Lâm Hùng bắt hết đám người Vương Tuyên trở về thành vệ sở xong cũng không hề thẩm vấn mà trực tiếp giam lại hết, nhét đầy đại lao của thành vệ sở.
Tin tức truyền về tới hai đại gia tộc, cũng khiến cho tộc trưởng của cả hai đại gia tộc trợn mắt kinh ngạc, bọn họ thật không ngờ lần đi đòi lại công đạo này lại có kết quả như vậy, trong lòng vừa sợ vừa giận, sau khi biết rõ những chuyện đã xảy ra thì bọn họ lập tức vừa phái người đi tới thành vệ sở tìm đòi người, vừa chạy tìm quan hệ tới phủ thành chủ.
Nhưng ý tứ truyền về từ phủ thành chủ cũng khiến cho hai đại gia tộc bị doạ đổ một thân mồ hôi lạnh.
Đối với chuyện này, thành chủ đại nhân tự mình lên tiếng, khen ngợi hành vi của Lâm phó thống lĩnh làm rất đúng, còn ám chỉ trị an của Lam Nguyệt thành quả thực là ngày càng hỗn loạn, có vài gia tộc không biết thu liễm gì, quả thực là không xem pháp kỷ ra gì.
Tin này rõ ràng có nghĩa là thành chủ đại nhân cảm thấy khó chịu với hai đại gia tộc.
Thực ra thì toàn bộ chuyện này, mặc kệ ai đúng ai sai, võ giả của hai đại gia tộc dám công nhiên phản kháng chống lại thành vệ quân chấp pháp ngay trên đường cái thế này, vốn là một chuyện liên quan tới chính trị vô cùng nghiêm trọng.
Thành vệ quân là do phủ thành chủ quản lý, hai đại gia tộc dám phản kháng thành vệ quân như vậy còn không phải là không xem phủ thành chủ ra gì hay sao? Hôm nay bọn họ dám phản kháng thành vệ quân, ngày mai có phải sẽ dám phản kháng lại vệ sĩ của phủ thành chủ hay không? Tới ngày mốt phải chăng là dám đánh vào tận phủ thành chủ rồi không?
Quả thực là quá mức càn quấy.
Cho dù ở chuyện này Lâm Hùng làm sai đi nữa thì lúc này phủ thành chủ cũng sẽ không nói Lâm Hùng nửa câu, huống hồ gì ngoại trừ việc ban đầu gã xử lý có hơi vội vàng xúc động thì toàn bộ chuyện này, đứng ở góc độ của phủ thành chủ mà xem thì gã thật sự chẳng sai ở đâu cả.