Huyền Thiên

Chương 153: Lo lắng




Dường như trong nháy mắt đó, tư tưởng của Trương Tử Hàm đều bị đình chỉ, bên tai truyền đến một tiếng thú rống thật lớn và tiếng đá rơi ầm ầm. Trước mắt nàng hiện lên từng hình ảnh vặn vẹo, phảng phất như mình đang ở trong một đường hầm kỳ dị. Sau một lát, nàng liền tiến vào một không gian đẹp đẽ kỳ lạ.

Đập vào mắt nàng là một khoảng không gian trắng xóa, phảng phất như tiến vào thế giới băng tuyết. Núi tuyết sông băng liên miên không dứt. Mặt đất vô cùng vô tận cũng đều là tuyết. Từng đợt khí tức băng hàn đập vào mặt. Cho dù Trương Tử Hàm lĩnh ngộc được thuộc tính Băng cũng cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

- Đây là đâu? Vì sao ta lại đến chỗ này?

Trương Tử Hàm khiếp sợ nhìn khung cảnh trước mặt, đôi mắt tuyệt mỹ tràn ngập vẻ chấn động và không thể tưởng tượng được. Nàng có thể rõ ràng cảm ứng được, nàng tiến nhập một thế giới băng tuyết. Trong thiên địa đầy rẫy khí tức thuộc tính Băng cuồn cuộn, nồng hậu và tinh thuần. Đây tuyệt đối là thiên đường đối với Tinh Giả Thuần Thủy Chi Thể như nàng.

Mà lúc này, cỗ lực lượng triệu hoán kỳ dị kia lại phát ra vô cùng rõ ràng trong lòng Trương Tử Hàm, phảng phất như chỉ dẫn cho nàng đi tới chỗ thần bí nào đó. Loại cảm này khiến Trương Tử Hàm mơ hồ hiểu rằng. Đây rất có khả năng là đại cơ duyên, đại vận khí như lời các vị tiền bối trong môn phái đã nói.

Thế nhưng, lúc này Trương Tử Hàm nhìn vào thế giới băng tuyết trắng xóa, vô biên vô hạn kia, trong lòng ngoại trừ một chút chờ mong mơ hồ, lại càng thêm mờ mịt cùng không biết nên làm thế nào.

- Không gian thật lớn này đến tột cùng là cái gì? Mình đã tiến nhập vào đây làm sao để ra ngoài? Lý Bình Nhi sư tỷ ở phía sau mình đi đâu rồi?

Đầy rẫy nghi vấn xuất hiện trong nội tâm Trương Tử Hàm. Nơi đây đối với nàng mà nói, tuy là nơi tu luyện tuyệt hảo, nhưng giờ khắc này, rơi vào tình cảnh này, trong nội tâm nàng lại tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.

Đối là một loại sợ hãi sắp sửa phải ngăn cách. Nàng rất lo lắng mình sẽ vĩnh viễn bị phong bế tại thế giới này, khiến nàng một lần nữa mất đi cơ hội trở lại Đại lục Huyền Thiên, trở lại Trảm Không Kiếm Phái.

Trương Tử Hàm cứ đứng ở trong băng tuyết, ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, hi vọng có thể phát ra chút gì. Thế nhưng, khiến nàng thất vọng chính là, trời vẫn cao như vậy, đất vẫn xa như vậy. Trong thiên địa mênh mông đó, căn bản tìm không được một tia liên hệ với Hồng Hoang Sơn Mạch.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt Trương Tử Hàm dần dần khôi phục vẻ thanh tĩnh, nhìn vào núi băng ở phía xa xa, thì thào lẩm bẩm:

- Hi vọng Bình Nhi sư tỷ không không tiến vào trong này. Như vậy hẳn là tỷ ấy có thể thông báo cho môm phái biết, tất nhiên có thể vào không gian này cứu ta ra ngoài. Nếu như đây thật sự là đại vận khí, đại cơ duyên, tất nhiên sẽ không dồn ta vào tuyệt cảnh.

Khi giải khai được khúc mắc trong lòng, Trương Tử Hàm tại thế giới băng tuyết giống như tinh linh, cảm ứng lệnh triệu hoán trong lòng, nhanh như thiểm điện chạy về tòa nhà thật lớn phía xa xa.



Ngoài động.

Trước cửa động bị cự thạch che lấp đã tập trung rất đông người, khoảng trên một vạn gã đệ tử Trảm Không Kiếm Phái đã hội tụ tới đây. Khoảng cách mười trượng trước cửa động bị vây chặt như nêm cối, có người cưỡi lôi cưu trên không trung, cũng có người đứng trên mặt đất. Rất nhiều đệ tử trong tay cầm theo dạ tinh thạch, chiếu sáng toàn bộ đỉnh núi như ban ngày, vô cùng náo nhiệt.

Trên mặt từng đệ tử đều mang theo một tia ngưng trọng và kinh khủng, nhìn chăm chú vào mười mấy tên đệ tử Trảm Không Kiếm Phái đã hoàn toàn biễn thành băng ở hai bên cửa động, cách đó khoảng hơn hai trượng, rôt cục không ai dám tới gần nữa.

Đừng hàng đầu tiên trong số các đệ tử vây quanh có nữ đệ tử cất tiếng khóc nho nhỏ, có nam đệ tử bất đắc dĩ thở dài. Đại khái trong số những đệ tử biến thành băng này có bằng hữu, huynh đệ hoặc thân nhân của bọn họ. Ngoài ra còn có những tiếng nhẹ giọng hỏi, tiếng thấp giọng bàn luận, muốn biết rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì v.v… Cũng có người kích động, lại bị đệ tử hai bên giữ chặt lấy.

Mười mấy tên, trọn vẹn mười mấy tên đệ tử biến thành người băng, đều là trong nháy mắt khi tiếp cận cửa động, ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp, tựah hồ giống như pho tượng sống, với thần tình, tư thế khác nhau mà đứng im tại chỗ.

Sau đó, một vài đệ tử tự thị tu vi cao cường, tài cao mật lớn, cũng muốn thử một lần. Nhưng kết cục không có gì khác nhau, đều không ngoại lệ. Ngay khi tiếp cận cửa động trong cự ly khoảng ba trượng liền trở thành một bức tượng băng. Liên tục hơn mười người như vậy liền không có ai dám thử nữa.



- Cái gì? Huynh nói…Nữ hài đi vào động khẩu kia tên là… Trương Tử Hàm?

Dương Thiên Lệ vội vội vàng vàng chạy tới, khi hỏi thăm tình hình một gã thiếu niên, tên đệ tử kia nhìn thoáng qua Dương Thiên Lệ, liền hưng phấn mà thao thao bất tuyệt kể lại. Khiến Dương Thiên Lệ khiếp sợ chính là, thiếu niên đó lại nhắc tới Trương Tử Hàm. Điều này làm cho khuôn mặt vốn luôn tươi cười xinh đẹp của Dương Thiên Lệ nhất thời trở nên lo nắng, nhịn không được hỏi.

- Vị sư muội này, muội quen biết nàng?

Tên thiếu niên phát hiện vẻ bất thường của Dương Thiên Lệ, hỏi.

- Ừ, nàng là hảo bằng hữu của ta. Phiền huynh kể lại cho ta một chút. Cảm tạ!

- Không cần khách khí. Ta cũng vừa nghe đệ tử Thiên Vân Phong nói qua. Có người nói nữ hài tên gọi Trương Tử Hàm kia và sư tỷ Lý Bình Nhi là người đầu tiên phát hiện nơi này. Lúc vừa mới phát hiện cũng không có gì dị thường, Lý Bình Nhi còn tưởng rằng chỉ là một ma thú bình thường ở trong động, cho nên khi Trương Tử Hàm chạy ào vào nàng cũng không có lưu ý.

- Không ngờ rằng Trương Tử Hàm vừa mới đi vào liền xảy ra dị biến. Lý Bình Nhi biết tình huống nghiêm trọng liền phóng ra tín hiệu cầu cứu của Thiên Vân Phong. Kết quả là, khi tuyệt đại đa số đệ tử Thiên Vân Phong, dưới sự chỉ huy của mấy người đầu lĩnh chạy tới, liền muốn đẩy khối cự thạch ra để cứu Trương Tử Hàm. Nhưng mà, hơn mười đệ tử dẫn đầu tới gần cửa động trong nháy mắt liền biến thành tượng băng. Mấy người đệ tử lĩnh đội biết tình hình nghiêm trọng liền đồng thời phóng xuất tín hiệu cầu cứu cấp bậc cao nhất.

- Muội thấy tên đệ tử mặc Thiên Sư đạo bào kia không? Hắn tên là Tiêu Cần, là một trong những đệ tử có tu vi cao nhất trong số các đệ tử mới tiến nhập Thiên Vân Phong. Đã là Tinh Giả cấp chín, không bao lâu nữa liền có thể tấn nhập cảnh giới Tiên Thiên, nhưng khi hắn tiếp cận cửa động cũng không có gì khác nhau, cũng trực tiếp bị đông thành tượng băng. Ài… Trong huyệt này tuyệt đối ẩn giấu một thứ gì đó vô cùng kinh khủng… Thực sự là khiến người ta khiếp sợ.

Tên thiếu niên được Dương Thiên Lệ hỏi thao thao bất tuyệt nói.

Chỉ là, tựa hồ Dương Thiên Lệ đã không còn hứng thú nghe hắn nói nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trong cửa động, như rõ ràng là muốn xông vào cửa động vậy.

Đúng lúc này, thiếu niên kia cũng phát hiện điểm bất thường của Dương Thiên Lệ, vội vàng nói:

- Vị sư muội này, muội ngàn vạn lần đừng xung động. Ngay cả Tinh Giả cấp chín cũng không có bất kỳ lực phản kháng nào, sư muội qua đó khẳng định là không giải quyết được gì đâu. Chúng ta đã phát đi lệnh triệu tập tối cao của môn phái. Không bao lâu nữa, cao thủ của phái ta sẽ đến. Đến lúc đó cứu bằng hữu của sư muội cũng không muộn.

- Thiên Lệ, hắn nói rất đúng. Muội ngàn vạn lần đừng xung động. Cho dù muội qua đó, kết quả cũng giống như bọn họ mà thôi. Chờ các tiền bối của phái ta tới đây đi.

Một nữ đệ tử bên cạnh Dương Thiên Lệ nhất thời nắm chặt tay nàng, nói.

Dương Thiên Lệ tiến nhập một trong ba mươi sáu ngọn núi tên là Địa Tàng Phong. Tuy rằng tu vi, thiên phú của nàng trong hàng đệ tử mới tấn cấp cũng không quá nổi bật, nhưng nàng có ngoại hình gợi cảm, xinh đẹp khiến vô số nam nhân động tâm. Nàng liền trở thành nhân vật phong vân trong số hàng đệ tử mới tấn nhập.

Nhưng khác với Trương Tử Hàm, tính cách Dương Thiên Lệ nóng nảy, ngay thẳng, đã ngăn cách rất nhiều người theo đuổi ở ngoài ngàn dặm, ngược lại lại thân thiết với các nữ đệ tử, khiến nàng có được tình bạn thật tốt.

Dương Thiên Lệ không cam lòng thở dài một tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tuy rằng nàng tính tình nóng nảy, dễ xung động, nhưng nàng cũng hiểu được, Tinh Giả cấp chín còn không làm gì được, càng không nói đến chính mình. Nàng tuy rằng lo lắng cho Trương Tử Hàm, nhưng đành bất lực, cũng chỉ có thể kiên trì chờ đợi cao thủ của môn phái tới mà thôi. Chỉ là lúc này, người khiến nàng lo lắng nhất lại là Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lệ rất rõ ràng tính cách của Dương Thiên Lôi. Lấy địa vị của Trương Tử Hàm trong lòng hắn mà suy nghĩ, một khi hắn tới đây, chỉ sợ không có bất cứ người nào có thể ngăn trở được hắn tiến vào trong động.

Dương Thiên Lệ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chỉ có thể cầu khẩn trong lòng, nghìn vạn lần đừng để Dương Thiên Lôi qua đây.

- Ừ, yên tâm đi. Muội sẽ không đi vào. Chỉ là muội cần lên trước một chút. Muội sợ đệ đệ của mình qua đây sẽ chạy ào vào.

Trong mắt Dương Thiên Lôi mang theo một tia lo lắng, thấp giọng nói. Đồng thời vừa nói vừa chạy về phía trước.

Khi Dương Thiên Lôi chạy lên trước đoàn người lại gặp được mấy khuôn mặt quen thuộc.

Đám người Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, Mộc Tử Vi, toàn bộ đều ở phía trước.

Đương nhiên còn có một người khiến Dương Thiên Lệ vô cùng chán ghét. Cái chiêu bài đầu heo lỗ mũi hướng lên trời càng thêm cuồng ngạo. Toàn thân hắn tản mát ra khí tức khiến Dương Thiên Lệ cảm thấy một tia khủng bố. Mặc dù hắn không có vận chuyển bất cứ tinh thần lực cùng khí trường gì, nhưng vẻ uy áp nhàn nhạt trên người này lại giống như thực chất vật. Người này hiển nhiên là Lôi Hoành.

- Thiên Lệ tỷ!

Khi Mộc Tử Vi nhận ra Dương Thiên Lệ, nhất thời chạy tới bên người nàng. Cô nàng này từ trước tới nay luôn điêu ngoa bốc đồng, vậy mà lúc này trong mắt đã chớp động nước mắt lưng tròng.

- Không phải sợ. Tử Hàm sẽ không có việc gì. Đừng lo lắng.

Dương Thiên Lệ vỗ vỗ nhẹ lên lưng Mộc Tử Vi an ủi.

- Vâng!

Mộc Tử Vi khẽ lên tiếng.

Sau đó, đám người Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu cũng đi tới bên cạnh Dương Thiên Lệ.

- Thiên Lệ tỷ, chúng ta giám sát chặt chẽ chỗ này đi. Ta sợ Dương Thiên Lôi qua đây sẽ không nhịn được. Chúng ta nhất định phải ngăn cản hắn.

Vẻ mặt Dương Thiên Ngạo tuy rằng vẫn vân đạm phong khinh như trước, nhưng vẫn không che giấu được lo lắng trong lòng.

- Ừ! Chúng ta phân tán đi canh gác. Tuyệt đối không được để Dương Thiên Lôi chạy ào vào.

Ánh mắt Dương Thiên Lệ chậm rãi đảo qua trên mặt mọi người, trầm giọng nói.

Phong Mã Ngưu mặc pháp bào rách rưới, hiển nhiên là do trải qua chiến đấu thảm liệt, biểu tình so với bất kỳ người nào đều ngưng trọng hơn nhiều, nghe Dương Thiên Lệ và Dương Thiên Ngạo nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng đáp:

- Chúng ta… Ngăn không được lão đại đâu. Hi vọng duy nhất chính là lão đại đừng có tới, hoặc trước khi lão đại tới, các cao thủ Tiên Thiên của Trảm Không Kiếm Phái có thể tới trước một bước a…

- Tránh ra cho ta tới thử xem!

Đúng lúc này, từ trong đám người truyền đến một tiếng hét lớn, thanh âm tựa hồ tràn đầy tự tin.

Trong sát na, ánh mắt mọi người liền tập trung trên người hắn.

Chỉ thấy thiếu niên này đại khái khoảng mười một tuổi, một thân pháp y băng lam, so với pháp y Thiên Tằm hiển nhiên trân quý gấp mấy lần, sau lưng đeo pháp kiếm thật lớn, tản ra quang mang băng hàn.

Tuổi tác thiếu niên này không lớn, xem ra cũng chỉ khoảng mười tuổi nhưng lại lưng hùm vai gấu, toàn thân tản ra khí tức băng hàn bưu hãn, tướng mạo thô cuồng uy mãnh, lông mày rậm, mắt to, nhãn thần sắc bén, chớp động không ngừng, vừa nhìn liền biết là một gã cao thủ.

Thiếu niên này tên là Chu Vô Danh, là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Thiên Vân Phong Vân Bạc Thiên, tu vi đã đạt tới cảnh giới Tinh Giả cấp chín đỉnh phong. Lần này tu luyện trong Hồng Hoang Sơn Mạch, hắn một mình một kiếm tiến nhập chỗ sâu trong Hồng Hoang Sơn Mạch, cho nên so với các đệ tử Thiên Vân Phong khác tới trễ hơn một chút.

Hắn đến, sau khi tìm hiểu từ đầu đến cuối sự tình, nhất thời không để ý đến khuyên bảo của đông đảo đệ tử Thiên Vân Phong, tách đám người ra đi về phía trước.

Hắn đến không phải bởi vì Trương Tử Hàm, mặc dù đối với Trương Tử Hàm cũng có chút hảo cảm, nhưng chỉ là một chút hảo cảm mà thôi. Hắn là người chuyên tâm võ đạo, trong lòng chỉ có tu luyện, đối với tư tình nhi nữ, hắn không có bất luận hứng thú gì. Sở dĩ hắn làm như vậy hoàn toàn là bởi vì trong động tản mát ra khí tức băng hàn.

Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy, Trương Tử Hàm sở dĩ có thể tiến nhập vào trong đó, khiến dị biến xảy ra tất nhiên có liên quan đến thể chất thuộc tính Băng của nàng.

Mà Chu Vô Danh đồng dạng cũng nắm trong tay năng lượng thuộc tính băng, hơn nữa so với Trương Tử Hàm còn cường đại hơn rất nhiều. Nói không chừng, điều này với hắn mà nói, còn là một lần cơ duyên. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Chu Vô Danh tách đám người ra đi về phía trước. Bỗng nhiên toàn thân hắn tản mát ra từng đạo khí tức băng hàn kinh khủng. Cả người trong sát na dường như biến thành một tòa núi băng, trên da thịt hiện lên từng tia hào quang băng tinh, khiến đệ tử trong khuôn viên mười trượng đều nhịn không được lạnh run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.