Huyền Thiên

Chương 156: Thiên địa dị biến




- Đây… Đây là yêu thú cùng sáu cao thủ Tiên Thiên cấp năm chiến đấu sao?

Trong nháy mắt này, Dương Thiên Lôi hầu như muốn cắm đầu xuống đất, quả thực không thể tin vào hai mắt mình. Hắn vốn cho rằng yêu thú trong huyệt động tất nhiên là cao lớn thô kệch, cao đến mấy trượng, khuôn mặt hung ác, v.v…Thực sự là một quái vật. Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới, hiện ra trước mắt mình lại chỉ là một tiểu ma thú dáng dấp nhu thuận dễ thương như thỏ ngọc. Bộ dáng như vậy thoạt nhìn muốn bao nhiêu khả ái liền có bấy nhiêu. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không thể nào tin được, tiếng rống giận kinh khủng kia lại phát ra từ trong miệng tiểu gia hỏa đáng yêu này.

Đồng thời, khi Dương Thiên Lôi còn đang khiếp sợ, ma thú giống như tiểu bạch thỏ kia cũng trừng đôi mắt thật to nhìn chằm chằm vào chỗ hắn đang đứng, phảng phất như phát hiện ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng được. Đôi mắt linh động không ngừng xoay tròn, cái mũi hồng hào hít hít như đang ngửi gì đó.

- Ô ô…

Tiểu ma thú quay sang Dương Thiên Lôi phát ra vài tiếng kêu nhu hòa, thân thể khẽ động, hấp tấp chạy tới bên người Dương Thiên Lôi, lượn lờ dạo quanh người hắn một vòng. Ngay sau đó, khẽ nhún người một cái, nhảy vào trong lồng ngực hắn.

Dương Thiên Lôi trợn tròn mắt. Lăng Hi không phải nói, cao thủ tu vi dưới Thần Đạo đều không nhìn thấy mình sao? Tiểu ma thú này vì sao thấy được mình? Hơn nữa đối với mình tựa hồ không có chút ác ý nào, bộ dáng còn có vẻ như là rất thân thiết?

- Lăng Hi, đây là chuyện gì?

Dương Thiên Lôi kỳ quái thầm hỏi trong đầu.

- Đây là một đầu linh thú thiên sinh địa dưỡng. Hẳn là nó cảm ứng được khí tức Thần Đạo tản mát ra từ Nguyên Thần của ta. Khí tức Thần Đạo, đó là lực thiên địa, là khí tức mà linh thú loại này thích nhất.

Lăng Hi hơi suy tư nói.

Kỳ thực không chỉ Dương Thiên Lôi khiếp sợ và kỳ quái, ngay cả trong lòng Lăng Hi cũng khiếp sợ. Tuy nhiên, không phải nàng khiếp sợ việc tiểu linh thú này phát hiện Dương Thiên Lôi, mà là thực lực khủng bố của tiểu linh thú này. Trong cảm ứng của Lăng Hi, linh thú này vô cùng yếu ớt, chỉ e ngay cả đối mặt với Dương Thiên Lôi cũng đều không có phần thắng.

Nhưng Lăng Hi lại rất rõ ràng, mặc dù lúc này tiểu linh thú đã nằm trong vòng ôm ấp của Dương Thiên Lôi, nhưng chiến đấu ngoài động vẫn không hề dừng lại. Cự long trăm trượng khủng bố kia, vẫn nằm dưới sự điều khiển của nó.

Điều này cần phải có niệm lực kinh người mới có thể làm được. Hơn nữa, năng lượng khủng bố ẩn chứa trong cự long kia, tuyệt đối là tu vi của cao thủ Tiên Thiên cấp sáu.

Cũng may, sau khi Lăng Hi cảm ứng không gian toàn bộ huyệt động mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Nguyên lai huyệt động này có cao nhân bày ra trùng trùng điệp điệp cơ quan cùng trận pháp, tiểu linh thú này chỉ cần dùng một tia niệm lực, liền có thể điều khiển toàn bộ lực lượng vượt xa năng lực của nó vô số lần.

- Ô ô…

Tiểu linh thú mở to mắt nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, dường như muốn nói gì đó với hắn. Cái đầu nhỏ không ngừng lắc lắc, hai móng vuốt làm ra động tác vô cùng giống con người.

- Ngươi cho ta vào sao?

Dương Thiên Lôi hỏi dò.

- Ô ô…

Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu linh thú nở nụ cười duyên, liên tục gật đầu.

- Ừ, trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi có thấy một nữ hài tử vô cùng xinh đẹp tiến nhập vào trong này không? Nàng đi đâu rồi?

Dương Thiên Lôi hỏi.

- Ô ô…

Tiểu linh thú một lần nữa gật đầu, dùng móng vuốt khoa chân múa tay một lúc, ý tứ là muốn dẫn Dương Thiên Lôi tới nơi đó.

Dương Thiên Lôi hiểu rõ ý tứ của tiểu linh thú này, tâm tình nhất thời trở nên vô cùng sảng khoái. Từ biểu hiện của tiểu linh thú có thể thấy, Trương Tử Hàm đích xác đã tiến nhập vào trong đó, hơn nữa hắn là không có thương tổn gì. Bằng không lấy biểu hiện khôn khéo của tiểu linh thú này, tất nhiên biết quan hệ giữa Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm không bình thường. Nếu như Trương Tử Hàm bị thương tổn gì mà nói, tiểu linh thú sẽ không vui vẻ mà khoa chân múa tay như vậy, còn muốn dẫn Dương Thiên Lôi tới đó. Truyện Sắc Hiệp

- Tốt! Chúng ta vào thôi. Nhưng những người kia tấn công vào thì làm sao bây giờ?

Dương Thiên Lôi nói.

- Ô ô…

Trong ánh mắt tiểu linh thú hiện lên một tia khinh thường, lắc đầu như trống bỏi.

- Ha ha ha…Tốt! Chúng ta vào thôi.

Dương Thiên Lôi hưng phấn nói.

Thanh âm chưa dứt, tiểu linh thú bỗng nhiên phát ra tiếng rống giận rung trời, ngược lại dọa cho Dương Thiên Lôi nhảy dựng lên. Ngay sau đó, toàn bộ sơn động liền phát ra một trận run rẩy kịch liệt. Trong nháy mắt này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cảm thấy một cỗ năng lượng băng hàn thật lớn không thể kháng cự được bao vây mình lại. Ngay cả tư tưởng của hắn dường như cũng bị ngưng trệ, bên tai truyền đến tiếng thú rống và tiếng "ầm ầm" thật lớn. Khung cảnh trước mắt bỗng nhiên trở nên vặn vẹo.

- Đường hầm không gian!

Đúng lúc này, thanh âm Lăng Hi bỗng nhiên vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi nhất thời thấy một khung cảnh tuyệt mỹ, vô số ngôi sao lấp lánh xung quanh mình, mà bản thân cũng giống như một ngôi sao xẹt qua như ánh chợp.

Phảng phất chỉ trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi thấy mình đang ở một thế giới toàn là băng tuyết bay tán loạn.



Ngoài động.

Khi tiểu linh thú nằm trong lòng Dương Thiên Lôi phát ra tiếng rống kinh thiên, cự long trăm trượng đang chiến đấu với sáu cường giả Tiên Thiên, bỗng nhiên biến mất giữa thinh không một cách quỷ dị. Đồng thời trong lúc đó, toàn bộ ngọn núi bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, so với lúc Trương Tử Hàm đi vào còn mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần. Ngọn núi to lớn kia dường như bị một cỗ năng lượng vô hình kinh khủng bao trùm, chỉ trong chốc lát liền sập xuống thành từng mảnh nhỏ. Sơn băng địa liệt, khói bụi cuồn cuộn, khí tức băng hàn như phô thiên cái địa phát ra, giống như lũ lụt bộc phát bất ngờ, khí thế ngập trời, ào ào kéo đến.

- Không hay! Các đệ tử nghe lệnh, chạy mau! Mau chóng thoát đi.

Lão giả đứng đầu bỗng nhiên sắc mặt đại biến, quát lớn.

Trong chốc lát, khí tức băng hàn phạm vi lớn liền dẫn phát ra thiên địa dị biến. Cuồng phong đột nhiên nổi lên, thiên hôn địa ám. Bầu trời đêm vốn sáng sủa bỗng biến thành mây đen cuồn cuộn, sấm sét nổi lên ầm ầm từng trận.

Ngọn núi khổng lồ kia chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi vậy mà hoàn toàn sụy đổ. Cuồng phong tàn phá bừa bãi, biến thành từng đạo vòi rồng, bốc xoáy lên những tảng đá thật lớn, nương theo tiếng sấm sét vang đội. Toàn bộ thiên địa giống như loạn thành một đống hỗn độn.

Vừa rồi, sáu cường giả Tiên Thiên đại chiến với băng long trăm trượng, trong mắt đệ tử Trảm Không Kiếm Phái đã là uy năng vô thượng, có thể bài sơn đảo hải. Nhưng so với thiên địa dị biến lúc này, quả thực đúng là ánh sáng đom đóm sao có thể so cùng nhật nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.