Huyền Thiên

Chương 178: Mâu thuẫn (hạ)




- Hương Hương, hãy cho Tử Hàm một ít thời gian, ta tin tưởng nàng ấy.

Sau khi Dương Thiên Lôi sau khi nhẹ giọng nói xong, thân hình của hắn liền hóa thành một làn khói xanh, dùng tốc độ khiến mọi người phải kinh ngạc, nhanh như chớp biến mất trước mặt mọi người, đuổi theo Trương Tử Hàm.

- Tử Hàm.

Sau khi chạy vội ra khỏi Vạn Đan Điện, Dương Thiên Lôi nhìn thấy Trương Tử Hàm đang chạy rất nhanh đi xa, hắn gọi lớn. Chỉ là, Trương Tử Hàm không hề dừng lại, trực tiếp xông thẳng ra đại môn của Thiên Đan Phong.

Kết quả như vậy không phải là điều Dương Thiên Lôi mong muốn, nhưng hắn buộc phải đối mặt.

Ngay khi thấy Trương Tử Hàm rơi lệ, nghe được mấy câu nói kia của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi hận không thể lập tức tự đánh mình thành cái đầu heo. Không phải do mình quá coi thường sao? Nói cái gì không nói, lại đi kể chuyện của Dương Quá và Tiểu Long Nữ cho nàng nghe? Kể về Vi Tiểu Bảo không hay hơn sao?

Dương Thiên Lôi vô cùng hối hận, tăng tốc độ của mình tới cực hạn, khi thấy sắp đuổi kịp Trương Tử Hàm thì Trương Tử Hàm bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dương Thiên Lôi, trong mắt ngấn lệ nói:

- Thiên Lôi, ngươi đừng đuổi theo, cho ta chút thời gian được không? Ta đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, vốn cũng cho rằng mình có thể tiếp nhận, thế nhưng... Khi ta thật sự phải đối mặt thì lại phát hiện mình... rất đau lòng.

- Tử Hàm... Ta...

Dương Thiên Lôi muốn nói gì đó, nhưng lời vừa còn ra khỏi miệng thì hắn lại không nói nên lời.

- Ngươi đừng nói nữa. Thiên Lôi, cho ta chút thời gian...

Trương Tử Hàm sâu sắc nhìn Dương Thiên Lôi, lần nữa xoay người rời đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp



Thời gian ba ngày chớp mắt qua đi.

Sở Hương Hương tuy đâu khổ, nhưng chẳng là gì cả so với lần trước Dương Thiên Lôi mất tích, nhưng chí ít nàng cũng biết được một điều, trong lòng Dương Thiên Lôi có nàng.

Rất nhanh, Sở Hương Hương liền điều chỉnh lại tâm tình, thông báo tin Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm trở về cho bọn người Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu, Lục Thanh Âm. Mỗi người sau khi nhận được tin tức, tất nhiên là hết sức vui vẻ, và cũng vô cùng hưng phấn.

Chỉ là, sau khi Trương Tử Hàm rời khỏi, Dương Thiên Lôi liền nhốt mình trong phòng, suất ba ngày ba đêm, không bước ra ngoài nửa bước. Sở Hương Hương, Đan Thanh Dương và bọn người Dương Thiên Lệ biết tin ùn ùn kéo đến đều bị cự tuyệt ngoài cửa.

Không ai biết hắn đang làm gì.

Bản thân Dương Thiên Lôi cũng không biết mình đang làm gì, hắn chỉ muốn yên tĩnh một mình. Cứ ngơ ngẩn đi tới đi lui trong phòng như vậy, hồi tưởng lại từng hình ảnh từ lúc quen biết Trương Tử Hàm đến bây giờ.

Hắn phải thừa nhận, chó má cái gì tùy tâm tùy tính, chó má cái gì phóng túng tự do, chó má cái gì mộng tưởng dùng tuyệt thế thần công dẫn dụ vô số muội muội, tất cả đều là vô nghĩa.

Khi ngươi thật sự yêu một người, tất cả đều không phải do một mình ngươi làm chủ, cái cảm giác này Dương Thiên Lôi không cách nào hình dung được, hắn chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc Trương Tử Hàm xoay người rời đi, trong lòng hắn lạc lõng biết bao, trống trãi biết bao, dường như linh hồn đã rời khỏi xác.

Nói trắng ra, dù là kiếp trước hay kiếp này, trong tình yêu, hắn chỉ là một kẻ mới đến ngẩn tò te mà thôi. Và Trương Tử Hàm chính là nữ nhân đầu tiên đi vào lòng hắn, đây là mối tình đầu của hắn.



Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung ngoài cửa phòng của Dương Thiên Lôi, nhưng cho dù bọn họ có kêu gọi, gõ cửa thế nào thì Dương Thiên Lôi cũng không lên tiếng. Nếu không phải còn nghe được tiếng bước chân của hắn, mọi người đã sớm phá cửa xông vào rồi.

Sau khi bị mọi người truy hỏi nhiều lần, Sở Hương Hương cuối cùng mới kể hết ngọn ngành vì sao Dương Thiên Lôi đóng cửa không ra ngoài.

Mọi người nghe xong há hốc mồm ngơ ngác.

Trong lòng Phong Mã Ngưu đương nhiên thổn thức cảm thán, càng ngưỡng mộ hơn đối với lão đại Dương Thiên Lôi. Vũ Đại Lãng thật thà không nói một lời, sắc mặt không biểu hiện gì. Dương Thiên Ngạo vẫn bình thản không nói gì.

Mộc Tử Vi dường như đã quen thói, chỉ bĩu môi. Lục Thanh Âm thì nhíu mày như đang suy nghĩ.

Chỉ có Dương Thiên Lệ sau nghe xong, lại mỉm cười như một ma nữ, khen ngợi Sở Hương Hương tuệ nhãn biết nhìn bảo vật, càng khoa trương hơn là, Dương Thiên Lệ lại mạnh dạn trực tiếp gọi Sở Hương Hương là đệ muội, tự xưng mình là nhị tỷ.

Dương Thiên Lệ vỗ ngực lòng hết sức tự tin nói:

- Yên tâm, yên tâm, Tử Hàm muội muội thông tình đạt lý, chỉ là trong thời gian ngắn không tiếp nhận được mà thôi. Người ưu tú như cửu đệ của ta, có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường. Các ngươi không cần lo lắng, ngày mai ta đi tìm Tử Hàm muội muội nói chuyện.

Quan hệ giữa nàng với Sở Hương Hương vốn rất thiết, bây giờ biết Sở Hương Hương thích Dương Thiên Lôi, đương nhiên là vui vẻ. Tuy nàng cũng rất thích Trương Tử Hàm, nhưng cũng không muốn mất đi Sở Hương Hương, nước phù sa không chảy qua ruộng người ngoài kia mà. Huống hồ đệ đệ của mình ưu tú như vậy, muốn thêm hai nữ nhân nữa cũng chẳng có gì lớn lao cả.

Trong lúc mọi người vừa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tâm trạng đều nhẹ nhỏm trở lại thì thân hình của Ngụy tổng quản nhanh chóng chạy đến chỗ mọi người.

- Hương Hương.

Còn cách khá xa, Nguỵ Nhạc đã gọi lớn.

Sở Hương Hương thấy có chút kỳ quái liền hỏi:

- Ngụy tổng quản, làm sao vậy?

Mọi người cũng đều yên lặng lại, nhìn Ngụy tổng quản dường như có chút lo lắng.

- Hương Hương, Địa Hải Phong phái người qua đây, nói là muốn gặp Thiên Lôi.

- Địa Hải Phong?

Sở Hương Hương khẽ nhíu mày, nhất thời nhìn về phía Lục Thanh Âm.

Trống ngực trong lòng Lục Thanh Âm đập thình thịch, liền nhớ đến lời nói của Hải Đại Phú với mình hôm nay trước khi đến Thiên Đan Phong.

Sở Hương Hương hỏi:

- Có nói gì không?

- Chưa nói, hắn nói phải đích thân gặp Thiên Lôi.

Sở Hương Hương còn chưa nói gì thì Dương Thiên Lệ liền nói thẳng:

- Đích thân gặp Thiên Lôi sao? Vậy để hắn vào đây, nếu hắn có bản lĩnh gọi Thiên Lôi đi ra, thì tỷ tỷ ta còn phải cảm tạ hắn.

Ngụy Nhạc không nói tiếp, chỉ nhìn Sở Hương Hương một cái.

Sở Hương Hương nhẹ nhàng gật đầu.

Một lát sau, một thiếu niên vẻ mặt kênh kiệu được Ngụy Nhạc dẫn đến trước mặt mọi người.

Dương Thiên Lệ hỏi:

- Ngươi tìm Thiên Lôi làm gì?

Thiếu niên kia lạnh giọng nói:

- Đưa chiến thư.

Dương Thiên Lệ khinh thường hỏi:

- Đưa chiến thư, ngươi muốn khiêu chiến Thiên Lôi? Chỉ bằng vào Tinh Giả cấp tám như ngươi?

- Không phải ta. Là lão đại của ta, Hải công tử Hải Đại Phú, Dương Thiên Lôi đang ở đâu? Ta muốn đích tay giao cho hắn, lão đại của chúng ta nói là để tránh cho hắn bị cược sợ vỡ mật, tìm lý do cự tuyệt.

- Rắm thối.

Phong Mã Ngưu liền nhảy dựng lên:

- Lão đại của các ngươi là cái thá gì? Khiêu chiến với lão đại chúng ta mà lại phái đến một tên binh tôm tướng cá như ngươi? Cút về ngay, bảo hắn tự mình đến đưa chiến thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.