Sắc mặt Phong Mã Ngưu bỗng tỏ ra vô cùng đắc ý, gãi đầu nói:
- Đâu có, đâu có, ta tán dương lão đại, tuyệt đối là từ trong nội tâm, là tiếng lòng thuần khiết nhất, chân thành tha thiết nhất! Lần này khác xa với hồi trước, tuyệt đối không phải vỗ mông ngựa nịnh nọt đâu!
Tô Bính đang nói cười với Đan Thanh Dương ở phía trước bỗng nhiên quay đầu trợn mắt nói với Phong Mã Ngưu:
- Tiểu tử thối, ý ngươi là bình thường khen chúng ta là cái mông ngựa chớ gì?
Phong Mã Ngưu co rụt cổ lại, bỗng cảm thấy ngượng ngùng và ngột ngạt:
- Ách... Tô sư phụ...
- Ha ha ha...
Mọi người nhất thời nhịn không được bậc cười thật lớn.
Đúng lúc này, hai bóng người tuyệt mỹ nhanh như điện chớp bay tới chỗ mọi người, người chưa đến, tiếng đã vang lên.
- Thiên Lôi!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Hương Hương, thoáng chốc đỏ ửng lên, hơn một tháng không gặp, tuy hơi ốm hơn một chút, nhưng dáng vẻ lại càng thêm xinh đẹp, nàng lúc này dường như đã khôi phục lại nét cao quý trang nhã trước đây, nhưng trong đôi mắt đang nhìn về phía Dương Thiên Lôi lại ẩn chứa một cỗ cảm tình quấn quýt khiến Dương Thiên Lôi run sợ.
Hơn một tháng qua, trong ba người Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, ai đa khổ nhất, ai bị tổn hại sâu nhất?
Không phải Dương Thiên Lôi, cũng không phải Trương Tử Hàm, mà là Sở Hương Hương dũng cảm, không hề giấu diếm mà bộc lộ hết tình cảm của mình ra ngoài!
Dương Thiên Lôi đã trải qua vô số ảo cảnh sinh tử, thể nghiệm được thử thách nhất trong cuộc sống, thất tình lục dục mãnh liệt nhất, đã thoát ra khỏi tâm ma, trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Hương Hương, trong lòng liền dâng lên cảm giác hổ thẹn.
- Hương Hương tỷ!
Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi dừng nước, trên mặt nở nụ cười chiêu bài của hắn, mọi người lại càng kinh ngạc hơn khi thấy tiên tiểu tử này lại nhẹ nhàng mở rộng đôi tay ra.
Sở Hương Hương lao đến trước mặt Dương Thiên Lôi, thân ảnh bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp liền như ráng chiều kiều diễm ướt át, trong mắt thoáng có vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, lưỡng lự, bối rối và mừng rỡ.
Nàng nhớ đến vô số hình ảnh trong những lúc nhìn thấy Dương Thiên Lôi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục chờ đợi, thậm chí bất đắc dĩ phải rút lui, nhưng lại thật sự không ngờ, nàng lại có thể nhìn thấy nụ cười dung tục ấy trên gương mặt Dương Thiên Lôi một lần nữa!
Một nụ cười đã từng khiến nàng vô cùng chán ghét, và bây giờ lại vô cùng nhớ nhung!
- Hương Hương tỷ, đã lâu quá không gặp, thật là nhớ nhung, đến đây để ta ôm một cái!
Sở Hương Hương ngừng bước, nhưng bỗng nhiên Dương Thiên Lôi lại sấn tới một bước, không cho Sở Hương Hương có thời gian phản ứng, liền ôm chầm lấy chiếc eo thon của Sở Hương Hương, hai cánh tay rắn chắc bỗng nhiên siết chặt, khiến Sở Hương Hương dán sát vào người hắn, cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên ôm Sở Hương Hương cùng nhau xoay vòng tròn.
Sở Hương Hương kinh hô một tiếng, trong đầu trống rỗng, cảm nhận khí tức quen thuộc kia, cảm nhận thân thể mình đang nhẹ nhàng tung bay, sự ủy khuất hơn một tháng nay bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi, mà thay vào đó chính là niềm hạnh phúc và vui sướng vô tận!
Những giọt nước mắt trong suốt tuôn tràn ra khỏi khoé mi linh động mà ưu tư của nàng, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, quên hết sự e thẹn, quên hết ánh mắt của mọi người, hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc đột ngột này, cảm nhận đôi cánh tay mạnh mẽ kia, lồng ngực săn chắc kia và sự quay cuồng bồng bềnh trong hạnh phúc!
Chỉ là, khi bàn tay dung tục của hắn xoay đến chỗ khuất tầm nhìn của mọi người thì bỗng dưng bóp mạnh vào mông nàng một cái!
Sở Hương Hương đang chìm đắm trong hạnh phúc thì bỗng nhiên hét lên một tiếng thét chói tai, mở đôi mắt còn ngấn lệ ra, mặt đỏ bừng bừng, đôi bàn tay trắng như phấn liền đấm thùng thụp vào ngực Dương Thiên Lôi. La lớn:
- Tên háo sắc, mau buông ta ra!
- Ha ha...
Dương Thiên Lôi bật cười dung tục, mặc cho Sở Hương Hương đang vung nắm đấm như gãi ngứa vào ngực mình, một cánh tay vẫn ôm Sở Hương Hương tiếp tục xoay tròn, một tay khác lại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Sở Hương Hương, sau đó mới ngừng quay tròn, nhẹ nhàng đặt Sở Hương Hương xuống.
Mộc Tử Vi chu miệng, nhìn hai người đang thân thiết nhau kia. Còn đôi mắt trong suốt của Lục Thanh Âm tỏ vẻ vui mừng, Phong Mã Ngưu thì vô cùng kính ngưỡng, giơ ngón tay cái lên một cách mạnh mẽ, Vũ Đại Lãng chất phát mỉm cười, Dương Thiên Ngạo lại cười nhàn nhạt, chỉ có Dương Thiên Lệ lại nở nụ cười duyên ấm áp như một chiếc chuông bạc, bọn họ cười đến nỗi Sở Hương Hương phải đỏ mặt, vô cùng xấu hổ, vừa mới đáp xuống đất liền không chút do dự chạy đến chỗ Dương Thiên Lệ, hai tay thò vào nách Dương Thiên Lệ, miệng quát lớn:
- Tiểu ma nữ, ngươi còn cười nữa!
- Ha ha ha...
Gương mặt già nua của Đan Thanh Dương cảm thấy vô cùng an ủi, nhìn hai đệ tử đắc ý nhất của mình chàng chàng thiếp thiếp, thật sự không có gì khiến lão hài lòng hơn:
- Thôi đừng có náo loạn lên nữa, đến phòng khách rồi các ngươi hãy quậy tiếp! Ha ha ha...
Một lúc sau, mọi người đã đi đến phòng khách.
Phòng khách này cũng không lớn, dài rộng chỉ có hơn mười mét, chỉ có thể chứa được mấy mươi người. Được xây dựng trên đỉnh cao nhất của Thiên Đan Phong, bên trong chỉ có một cái bàn lớn hình chữ nhật thật dài.
Đan Thanh Dương ngồi vào ghế chính vị, thập đại cao thủ Tiên Thiên chia ra ngồi hai bên, mỗi bên ngồi năm người.
Dương Thiên Lôi thì lại không nhân nhượng ngồi đối diện với Đan Thanh Dương, ngồi vào ghế quý khách. Dương Thiên Lệ và Sở Hương Hương chia nhau ngồi hai bên Dương Thiên Lôi, Mộc Tử Vi và Lục Thanh Âm ngồi sát bên Sở Hương Hương, Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãng thì ngồi bên cạnh Dương Thiên Lệ.
Mọi người vừa mới ngồi xuống, hai đệ tử hậu cần lớn tuổi mỉm cười hiền lành, lần lượt rót trà mọi người, sau đó liền khom người rời khỏi, nhẹ nhàng khép cửa phòng khách lại.
Mọi người vừa cười vừa nói chuyện, thập đại cao thủ và Đan Thanh Dương ngồi thành một vòng tròn, dường như đang thương thảo việc gì đó.
Dương Thiên Lôi và những người còn lại cũng ngồi thành một vòng tròn.
Sở Hương Hương dường như vẫn còn chưa điều chỉnh tốt tâm tình, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ ửng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Dương Thiên Lôi ngồi bên cạnh.
Dương Thiên Lệ thì lại nở nụ cười hút hồn người không đền mạng, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, lúc thì sờ đầu Dương Thiên Lôi, vuốt tóc cho Dương Thiên Lôi, lúc thì sờ mặt Dương Thiên Lôi, giúp Dương Thiên Lôi phủi y phục, sự thân thiết và vui vẻ kia dường như sợ bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên người Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lệ đùa giỡn với Sở Hương Hương, nói rằng:
- Đệ đệ, đệ càng ngày càng trở nên đẹp trai, ngươi xem, tiểu yêu nữ cũng phải xấu hổ mà không dám nhìn ngươi.
- Tiểu ma nữ, ngươi nói bậy bạ gì đó!
- Hi hi... , Thanh Âm, Tiểu Vi, các ngươi thấy sao, ta có nói bậy không? Chậc chậc, mặt càng đỏ hơn, ha ha ha! Đệ đệ, đến đây cho tỷ tỷ ôm một cái, để có người ghen tỵ!
Dương Thiên Lệ vừa nói xong, cánh tay ngọc đưa ra khoác lên cổ Dương Thiên Lôi.
- Khụ khụ...
Dương Thiên Lôi mới vừa bưng tác linh trà lên uống nửa ngụm liền sặc sụa, đầu óc choáng váng, xấu hổ nói:
- Nhị tỷ, thục nữ, thục nữ, tỷ như vậy... Coi chừng không gả được!
- Thục nữ là gì? Trong tự điển của tỷ chưa từng có hai chữ thục nữ! Hơn nữa, cho tới bây giờ tỷ cũng không nghĩ tới việc gả cho người ta! Đệ đệ, đệ thích thục nữ, có người sẽ làm cho ngươi xem, đệ xem, chậc chậc, có mấy người liền tỏ ra thục nữ kìa! Ha ha ha...
Dương Thiên Lệ cười đến rung cả người, bầu ngực mê người, rãnh núi trắng như tuyết cứ thế mà phơi bày lồ lộ trước mặt Dương Thiên Lôi, lại thêm mùi hương xử nữ mê người kia, khiến Dương Thiên Lôi ngượng ngùng muốn chết.
- Tiểu ma nữ, ngươi còn nói nữa, ta ăn thua đủ với ngươi!
Cuối cùng Sở Hương Hương cũng không nhịn nỗi sự trêu chọc của Dương Thiên Lệ, dù ngồi cách Dương Thiên Lôi những vẫn đưa tay qua chỗ Dương Thiên Lệ, lần nữa thể hiện bản sắc tiểu yêu nữ!
- E hèm... Được rồi được rồi, không nên náo loạn nữa, yên lặng lại!
Ngay lúc Sở Hương Hương và Dương Thiên Lệ triển khai cuộc đại chiến cào cấu trước mặt Dương Thiên Lôi, Đan Thanh Dương bỗng ho nhẹ hai tiếng, mặt mỉm cười nhắc nhở.
Nhân cơ hội này, Dương Thiên Lôi vội vàng nói lớn:
- Kính cẩn rửa tai lắng nghe sư phụ giáo huấn!
Đan Thanh Dương trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, nói rằng:
- Kính cẩn lắng nghe thì không cần, tiểu tử thối, trước tiên ngươi hãy nói về kinh lịch bên ngoài lần này của ngươi!
Dương Thiên Lôi nói:
- Ách... Sư phụ, hình như không có gì để nói cả, không phải các người đều đã biết hết rồi sao? Chỉ là giết mấy người muốn giết đệ tử mà thôi.
Đan Thanh Dương tức giận nói:
- Nào có đơn giản như ngươi nói? Ngươi cho là giết xong rồi thì sẽ không có chuyện gì sao? Nếu không chùi sạch mông, ngươi cứ chời người khác tới báo thù! Nói cụ thể xem nào!
Từ trong những pháp khí, linh khí mà Dương Thiên Lôi lấy ra, Đan Thanh Dương và thập đại cao thủ đã phán đoán được rằng, người mà Dương Thiên Lôi giết nhất định là đệ tử của đại môn phái cùng nhau đến Ma Vực thí luyện, bằng không chắc chắn sẽ không có trang bị tốt như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
- Hắc hắc, sư phụ, đệ tử chính là Hải Đại Phú của Tạo Hóa Môn!
- Cái gì?
Đan Thanh Dương và mọi người tháng ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu ý của Dương Thiên Lôi, mọi người im lặng không nói gì.
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói:
- Thế này là chùi sạch mông không? Thứ nhất, ta chỉ là hạng người vô danh, bọn họ không thể biết thân phận thực sự của ta; thứ hai, bọn họ cũng không có can đảm đến Tạo Hóa Môn báo thù, dù sao bọn họ cũng có ác ý trước, ta chỉ là phòng vệ: thứ ba, cho dù bọn họ thực sự biết là ta, ta có gì để sợ chứ? Đến một mưu ta giết một người, đến hai người ta giết một cặp! Người không kiếm chác thêm thì không giàu được, vừa đúng lúc dâng tài phú lên cho ta! Hắc hắc!
Đan Thanh Dương nói:
- Ngươi... Nếu bọn họ là người của Tạo Hóa Môn thì sao?
- Không thể nào, bọn họ là người của Thương Huyền Phủ!
- Chẳng lẽ bọn họ sẽ không khoác lác như ngươi?
Dương Thiên Lôi trầm giọng nói:
- Không đâu. Lúc đó ta đã bị bọn họ vây quanh, hơn nữa, trông ta bất quá chỉ là Tinh giả Hậu Thiên, đối với bọn họ mà nói thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cần gì phải gạt ta? Được rồi, sư phụ, đừng nói chuyện này nữa, đợi đến khi thật sự cần chùi sạch mông thì đồ nhi đương nhiên sẽ không dấu sư phụ.
Đan Thanh Dương khen ngợi nói:
- Được rồi. Không ngờ tiểu tử ngươi chưa từng ra ngoài nhưng lại thật là giang hồ!
- Đó là đều nhờ sư phụ nhà ta cả?
Dương Thiên Lôi vỗ mông ngựa nịnh nọt, khiến cho tinh thần Đan Thanh Dương vô cùng sảng khoái.
- Nói hay lắm! Ha ha ha!
Đan Thanh Dương vuốt râu, đắc ý cười lớn. Mọi người hết cách, không biết nói gì.
- Ừm, bây giờ nói chính sự nào, vừa rồi, mấy lão già chúng ta cùng nhau tính toán một lúc, ngày mốt, lúc ngươi và Lôi Hoành chiến đấu, trước khi lên lôi đài thì nên phát ra niệm lực, ít nhất cũng cần biểu hiện ra tu vi Tiên Thiên cấp một! Ừm, bộ Quang Minh Nhuyễn Giáp kia không phải có một cái mũ giáp sao? Cũng phải đội lên, che khuất mi tâm của ngươi.
Dương Thiên Lôi không hiểu hỏi lại:
- Ách... Vì sao?