Huyền Thiên

Chương 214: Muốn sư phụ sao




Lúc Vân Dao nói xong, vừa định hỏi Dương Thiên Lôi có thể không nghe hiểu Trương Tử Hàm nói không thì đã bị sự hưng phấn của Dương Thiên Lôi cắt đứt. Dương Thiên Lôi vừa rồi còn đang hết sức bình thường, lúc này dĩ nhiên cười lên như điên cuồng, thiếu chút nữa là lăn lộn dưới đất.

Vân Dao không biết chuyện gì xảy ra, các đệ tử trước mặt bà ta cũng ngơ ngác.

Vân Dao phát ra một cổ pháp lực, nhè nhẹ vỗ vỗ Dương Thiên Lôi, nhịn không được hỏi:

- Này, tiểu tử kia, ngươi không sao chứ?

Dương Thiên Lôi phát hiện mình đang thất thố, vội ngưng cười, xấu hổ nói:

- Không... không có gì, sư phụ, rất đa tạ người! Đệ tử sẽ không quấy rầy người truyền đạo, các vị sư đệ sư muội, thật ngại đã làm lỡ thời gian học tập của các ngươi, mấy viên thuần dương đan này coi như bồi tội. Chút lòng thành của ta, xin hãy nhận lấy!

Dương Thiên Lôi vừa nói vừa lấy ra mấy trăm viên thuần dương đan, giống như thiên nữ rãi hoa, trong nháy mắt liền bay đến tay mỗi một đệ tử của hai phương trận.

...

- Sư phụ, đệ tử xin cáo lui. Ngày khác trở lại bái phỏng!

Dương Thiên Lôi nói xong, thân hình nhoáng lên, giống như làn gió nhẹ, trong thoáng chốc liền biến mất vô tung vô ảnh.

Vân Dao ngơ ngác nhìn tàn ảnh còn lưu lại của Dương Thiên Lôi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, đây là tu vi Tiên Thiên cấp một? Đừng nói là Tiên Thiên cấp một, cho dù cao thủ Tiên Thiên cấp bốn Ngũ Khí Triêu Nguyên cũng căn bản không thể làm được điểm này!

Trong nháy mắt đã xác định số người trong phương trận, trong nháy mắt liền xuất ra số lượng đan dược chuẩn xác, trong nháy mắt liền đồng thời phân chia mỗi nhóm mười viên chuẩn xác bay đến trước mặt mỗi người, đồng thời dùng niệm lực giữ chúng trong không trung, mãi đến lúc này, hắn đã rời đi, niệm lực vẫn còn tồn tại, kéo dài không thôi, còn tốc độ lúc rời đi của hắn, thật là kinh khủng!

Vốn tưởng rằng Trương Tử Hàm nhận được truyền thừa của di tích, lĩnh ngộ được ba loại năng lượng bổn nguyên là thủy, băng, vụ, bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời tầng thứ niệm lực vượt xa cấp hai, thậm chí đạt được yâu cầu của cao thủ Tiên Thiên cấp ba, trong Trảm Không Kiếm Phái hẳn là nhân vật thiên tài số một. Nhưng hiện tại, thấy Dương Thiên Lôi, Vân Dao mới biết được, cái gì mới là thiên tài chân chính!

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Lôi Hoành liền dẫn theo đông đảo tuỳ tùng, mặt hếch lên trời, tự cao tự đại, đi tới lôi đài Tiên Thiên cấp một ở khu lôi đài trung tâm.

Mấy ngày nay, Lôi Hoành chờ đến lòng nóng như lửa đốt, vẫn luôn lưu ý động tĩnh trên Thiên Đan Phong. Mãi đến ngày hôm kia, biết được tin tức Dương Thiên Lôi trở lại Thiên Đan Phong, hắn mới cảm thấy an tâm. Bất quá, nhưng vẫn lo Dương Thiên Lôi không dám ra mặt nhận khiêu chiến, cho nên, ngày hôm qua hắn cố ý lệnh cho vài tên cùng chạy đến Thiên Đan Phong bái phỏng, khiêu khích cực hạn của Dương Thiên Lôi.

Kết quả khiến Lôi Hoành vô cùng vui mừng, mấy tên tuỳ tùng mang về tin tức xác thực cho hắn, cho dù là Dương Thiên Lôi hay Sở Hương Hương cũng đều khẳng định nói rằng, hôm nay, Dương Thiên Lôi sẽ quyết chiến cùng hắn!

Tin tức này, hầu như chỉ trong nháy mắt liền mọc cánh, lan truyền khắp toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái.

Lôi Hoành nhìn đoàn người đông nghẹt, trong lòng hắn vô cùng đắc chí, vô cùng thoả mãn. Hắn cực kỳ thích cái cảm giác được vạn người chú mục, cao cao tại thượng. trên Thiên Mộng Phong, vô số thiếu nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, thậm chí một ít thiếu nữ cảnh giới Tiên Thiên cũng đều liếc mắt đưa tình với hắn, đây chính là lợi ích trực tiếp nhất khi trở thành cường giả!

Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Tiêu Như Mộng đưa hắn lên đủ cao, mà ngay cả phó chưởng môn của Trảm Không Kiếm Phái cũng đều tỏ ra ưu ái đối với hắn. Cho hắn được quyền thông hành không trở ngại, tự do xuất nhập Thiên Tịch Phong, tùy ý tiến vào tu luyện trong động thiên bình thường trên Thiên Tịch Phong. Trang bị vốn có cũng được nâng cấp thành một bộ trang bị linh khí hạ phẩm thuộc tính lôi!

Bất quá, hôm qua để Lôi Hoành hơi kinh hãi chính là, mấy người đồng thời nói cho hắn biết, tựa hồ Dương Thiên Lôi đã tấn cấp tới cảnh giới Tiên Thiên.

Tin tức này khiến trong lòng Lôi Hoành mơ hồ có một tia bất an.

Hắn liên tục vài lần tưởng rằng đã tất thắng đều bị Dương Thiên Thôi điên cuồng chơi ngược lại, từ lâu người này đã để trong lòng hắn một tia bóng ma.

Nếu như lần này lại để Dương Thiên Lôi thắng lợi, Lôi Hoành hắn còn có mặt mũi nào đứng trong Trảm Không Kiếm Phái?

Hơn nữa Lôi Hoành rất rõ ràng, nếu như hiện tại không triệt để diệt trừ Dương Thiên Lôi, lấy thiên phú biến thái và tốc độ tu luyện của Dương Thiên Lôi, sợ rằng sau này hắn không còn bất cứ cơ hội nào khác nữa rồi!

Vì vậy, đêm qua hắn đặc biệt tới bái kiến Tiêu Như Mộng một chút, muốn lần thứ hai thỉnh cầu Tiêu Như Mộng chấp thuận hắn giết chết Dương Thiên Lôi.

Dù sao, trong suy nghĩ của hắn, nguyên nhân Tiêu Như Mộng không cho phép hắn giết Dương Thiên Lôi tất nhiên là lo lắng sau khi hắn giết sẽ bị nghiêm phạt. Nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng là đệ tử thân truyền của thái thượng trưởng lão Đan Thanh Dương. Bất quá, nếu như tại lôi đài chiến đấu Tiên Thiên cấp một, trong quyết đấu phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn thì đã làm sao? Hơn nữa hắn còn có phó trưởng môn Nhan Uyên coi trọng, sao phải lo lắng quá nhiều?

Chỉ là, khiến Lôi Hoành không hề nghĩ tới, đêm hôm qua hắn đi tìm sư phụ Tiêu Như Mộng có chút chuyện xảy ra khiến hiện tại ngẫm lại hắn đều hưng phấn không hiểu, toàn thân bứt dứt.

Đêm qua.

Lôi Hoành vốn đã thu được đặc quyền, không hề có bất cứ ngăn cản nào liền tiến và trong Tử Mộng Huyễn cung. Khi hắn lui tới như thường, thời điểm bước tới trước mật thất của Tiêu Như Mộng, cũng không giống như bình thường, trực tiếp bị Tiêu Như Mộng cảm ứng, cho hắn tiến vào.

Bất quá hắn biết Tiêu Như Mộng hẳn là ở ngay bên trong mật thất, do hắn quá nóng lòng gặp mặt Tiêu Như Mộng, liền nhẹ nhàng đẩy cửa mật thất ra, thế nhưng hình ảnh trong mật thất đập vào mắt hắn khiến hắn khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Vô luận như thế nào cũng không thể chuyển dời được con mắt khỏi Tiêu Như Mộng dù chỉ một chút. Đọc Truyện Online

Chỉ thấy Tiêu Như Mộng dĩ nhiên xích lõa hoàn toàn thân trên ngồi trên bồ đoàn, quanh thân tỏa ra từng đợt sương khói màu phấn hồng, khiến toàn bộ thân thể hoàn mỹ của nàng tràn ngập mê hoặc đủ khiến bất cứ nam nhân nào cũng bị dục hỏa thiêu đốt.

Tóc dài tùy ý để sau người, sắc mặt phẫn hồng, mang theo một tia mồ hôi trong suốt, miệng anh đào khẽ nhấp, da thịt trong suốt mịn màng, hai vú cao cao tràn ngập co dãn, vòng eo mảnh khảnh, bụng dưới bằng phẳng, cùng với rừng cây màu đen không hoàn toàn che chắn giữa hai chân…

Toàn bộ thân thể tỏa ra vẻ mê hoặc nói không nên lời.

Cho tới bây giờ Lôi Hoành cũng chưa từng nghĩ tới, Tiêu Như Mộng bình thường mặc đạo bạo rộng thùng thình, đầu đội đạo quan, tuy rằng trên mặt không hề có nếp nhăn, dung mạo cũng rất nhu mì xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn bề ngoài giống như trên dưới bốn mươi tuổi, chỉ là bảo dưỡng rất tốt, hiện tại dĩ nhiên đẹp tới kinh tâm động phách như thế này!

Giống như một quả anh đào đúng thời điểm chín mọng, để hắn hận không thể lập tức nhào lên cắn một ngụm.

Thế nhưng một tia ý chí còn sót lại để hắn không dám làm như vậy, tuy rằng hắn biết rõ hiện tại hẳn là lập tức chạy ra ngoài, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng căn bản hai chân của hắn không chịu nghe theo sai bảo của hắn, con mắt càng không hề chớp một cái, lặng yên không nhúc nhích như cũ, nhìn chằm chằm vào thân thể xích lõa của Tiêu Như Mộng, cố nén dục hỏa bốc lên ngụt ngụt trong đan điền, hơi thở ồ ồ…

Không biết qua bao lâu, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở một hơi.

Lôi Hoành nhất thời cả kinh, cũng thở ra một tiếng, hoảng loạn bật lui về phía sau, có lẽ là bởi vì quá mức kinh hoảng, cũng có thể là bởi vì hạ thân từ lâu đã cứng rắn vô cùng của hắn tuyền tới tầng tầng rung động, hắn dĩ nhiên phịch một tiếng ngã xuống dưới mặt đất.

- Đừng chạy nữa, nhìn cũng đã nhìn rồi!

Để Lôi Hoành không nghĩ tới chính là, thanh âm của Tiêu Như Mộng vô cùng bình thản nói, tựa hồ không hề có một chút tức giận nào.

- Sư… Sư phụ, đệ tử… Đệ tử không biết người…

- Sư phụ đẹp sao?

Tiêu Như Mộng không hề có một chút bối rối, càng không có bất cứ xấu hổ gì, trừng đôi con mắt câu hồn lạc phách, nhìn chằm chằm vào Lôi Hoành hỏi. Một tia khí tức kỳ dị từ trên thân thể của nàng phát ra, công pháp mị hoặc Huyền Tẫn Đại Pháp không một tiếng động lặng yên thi triển ra.

- Đẹp…

Lôi Hoành nhất thời giống như đánh mất linh hồn nhỏ bé, ngơ ngác nói.

- Muốn như phụ sao?

Thanh âm của Tiêu Như Mộng tràn ngập mê hoặc, khiến Lôi Hoành hoàn toàn mộng mị.

- Muốn… Muốn…

Lôi Hoành nuốt khan một ngụm nước bọt, từ lâu hắn đã quên đi nữ nhân trước mắt là sư phụ mình, hắn chỉ biết là, hiện tại hắn rất muốn rong ruổi trên người nữ nhân xinh đẹp mà dâm đãng này.

- Chờ ngươi tu luyện tới Tiên Thiên cấp năm, chân chính lĩnh ngộ được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nắm trong tay pháp lực thuộc tính lôi, sư phụ sẽ cho ngươi!

Tiêu Như Mộng bỗng nhiên mị hoặc cười, vô cùng ôn nhu nói.

Đồng thời khi nói, nàng nhẹ nhàng đứng lên, toàn thân không một chút tư ẩn hiện ra trước mặt Lôi Hoành, không nhanh không chậm, không mặc bất cứ nội y nào, liền cầm lấy đạo bào phủ lên người, khí tức mị hoặc trên người cũng chậm rãi biến mất, quay về phía Lôi Hoành nói:

- Ngồi đi, tìm sư phụ có chuyện gì?

Lôi Hoành nuốt nước miếng, thần trí dần dần khôi phục một tia thanh minh, cưỡng chế tà niệm trong lòng, nói ra việc hắn muốn cầu khẩn Tiêu Như Mộng chấp thuận phương pháp hắn giết chết Dương Thiên Lôi.

Để Lôi Hoành không nghĩ tới chính là, lần này Tiêu Như Mộng không hề cự tuyệt, ngầm đồng ý với quyết định của hắn, cũng dặn Lôi Hoành nỗ lực tu luyện nhiều hơn, tiếp cận Nhan Uyên, lãnh giáo một ít tâm đắc tu luyện và thần thông pháp thuật, tranh thủ sớm ngày tấn cấp bước vào cảnh giới Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất.

Lôi Hoành nghe lời nói bình thản đạm mạc của Tiêu Như Mộng, còn tưởng chính mình vừa rồi gặp phải ảo giác, chỉ là lúc hắn rời đi, Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng để lại một câu nói, khiến Lôi Hoàn biết tất cả mọi chuyện vừa rồi hoàn toàn là sự thực.

- Chờ ngươi tấn cấp tới Tiên Thiên cấp năm, sư phụ sẽ cho ngươi!

- Giết, giết, giết! Dương Thiên Lôi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!

Lôi Hoành dẫn theo đám người rậm rạp phía sau, biểu tình dữ tợn thầm nghĩ trong lòng, nói ra lời nói giống hệt như Dương Thiên Lôi ngày hôm qua.

Lôi Hoành giống như một con ruồi vo ve, đã triệt để chọc giận Dương Thiên Lôi, đối với kẻ đã phát sinh biến hóa cực lớn về mặt tâm tính, hiện tại sinh ra quyết tâm giết chết Lôi Hoành.

Giống như vậy, Lôi Hoành vì muốn thoát khỏi bóng ma trong lòng, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, không bao giờ cho Dương Thiên Lôi bất cứ cơ hội xoay người nào, chỉ có giết chết, thống thống khoái khoái, giết chết không chút do dự.

Lúc bước lên lôi dài, Lôi Hoành cuồng bạo quét nhìn xung quanh, chậm rãi ngồi xếp bằng trên lôi dài, dĩ nhiên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi.

Ngã một lần, đầu dài một tấc. Kẻ liên tục cho rằng tất nhiên thắng lợi mấy lần như hắn, sau nhiều lần bị Dương Thiên Lôi chà đạp, cho dù Lôi Hoành có não tàn hơn nữa cũng nhận thức được Dương Thiên Lôi cường đại hơn xa so với tưởng tượng của hắn, lúc này cho dù hắn có nắm chắc chiến thắng trong tay, nhưng cũng không có bất cứ lơ là coi thường nào.

Hắn đã làm công tác chuẩn bị nguyên vẹn nhất, dù vậy, ngay tại giờ khắc này hắn cũng phải điều chỉnh bản thân mình tới trạng thái đỉnh cao nhất! Dưới lôi đài, đoàn người càng lúc càng thêm dày đặc, mỗi một cấp bậc lôi dài đều xếp chật người, ngày hôm nay không chỉ là ngày Dương Thiên Lôi khiêu chiến Lôi Hoành, cũng là ngày tất cả các cấp bậc lôi dài cộng đồng quyết ra lôi chủ cuối cùng.

Vô luận là Tinh giả Hậu Thiên hay là cao thủ Tiên Thiên. Tuyệt đại đa số đệ tử Trảm Không Kiếm Phái đều hội tụ tới nơi này.

Không cần nghi ngời, ngày hôm nay chính là ngày náo nhiệt nhất trung tâm lôi đài.

Bất quá, trong tất cả lôi dài, náo nhiệt nhất vẫn như trước là lôi đài Tiên Thiên cấp một. Lôi Hoàn cường thế quật khởi, Dương Thiên Lôi đại chiến với Hải Đại Phú đã oanh động toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái, để hai người trở thành nhân vật phong vân được người khác chú ý nhất trong toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái.

Nguyên nhân chính là như vậy, tất cả tin tức có liên quan tới hai người đều bằng vào tốc độ nhanh nhất truyền đi khắp Trảm Không Kiếm Phái.

Dưới lôi dài, vài đạo thân ảnh quen thuộc lúc này một lần nữa xuất hiện trong đám người.

Tiểu la lỵ Hoàng Niếp Niếp nhìn chằm chằm vào Lôi Hoành trên lôi dài, trong ánh mắt mang theo một tia chán ghét, thì thào lẩm bẩm:

- Hắn thực sự tấn chức tới cảnh giới Tiên Thiên, thực sự khiêu chiến tên đáng ghét này hay sao?

Tằng Cách La Mỗ dũng mãnh rất hào phóng quay về phía đồng bạn xung quanh nói:

- Các ngươi yên tâm đi, Thiên Lôi khẳng định tới khiêu chiến hắn! Hơn nữa Thiên Lôi tất thắng!

Các đệ tử tới từ đế quốc Cát Ương hầu như đều tập trung bên dưới lôi dài, quan sát trận quyết đấu này. Mặc kệ là Lôi Hoành hay Dương Thiên Lôi, nhiều ít có điểm để trên mặt bọn họ dính ánh sáng. Còn có hai đại danh nhân Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, một tiểu quốc gia nguyên bản bị mọi người vô cùng khinh thường, lúc này đã tạo thành danh khí cực lớn tại Trảm Không Kiếm Phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.