Huyền Thiên

Chương 220: Tiêu Như Mộng




- Tiền bối minh giám, tuy rằng Lôi Hoành là đệ tử thân truyền của tiền bối, thiên phú siêu quần, nhưng cáo mượn oai hùm, kiêu ngạo ương ngạnh, lòng dạ chật hẹp, nhân phẩm, tâm tính kém cỏi, thua trận trong quyết đấu trên lôi đài, tuy rằng không phải trận chiến sinh tử, nhưng thực lực của đệ tử và Lôi Hoành chỉ tương đương với hau, muốn thu phát được như thường kiên quyết không thể. Chỉ có toàn lực đánh một trận, huống chi thắng bại là chuyện thường của binh gia, thắng tự nhiên là tốt, nhưng lúc hắn bị đệ tử đánh bị thương lại muốn đồng quy vu tận với đệ tử, muốn vào rất nhiều đan dược, tự bạo mà chết, chính là gieo gió gặt bão.

Dương Thiên Lôi sang sảng nói, hai con mắt màu đen thâm thúy lấp lánh quang mang bảy màu nhàn nhạt, dừng lại trên người Tiêu Như Mộng đạp kiếm lăng không, phảng phất như không hề có một chút phản ứng đối với uy áp của Tiêu Như Mộng.

Tâm thần của hắn ngưng tụ trước nay chưa từng có, nhìn như không hề vận chuyển bất cứ pháp lực nào, nhưng năng lượng kỳ dị trong đan điền lại theo quỹ tích vô cùng đặc thù, gần như điên cuồng vận chuyển không ngừng nghỉ, chỉ cần Tiêu Như Mộng dám động thủ, Dương Thiên Lôi sẽ lập tức có phản ứng nhanh nhất.

Không chiến đã chịu thua, không phải là tích cách của hắn.

Cho dù không thể chống cự hắn cũng muốn liều mạng đánh một trận.

Tiêu Như Mộng nhìn hai tròng mắt của Dương Thiên Lôi, tâm niệm thay đổi cực nhanh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào Dương Thiên Lôi, trong lòng khiếp sợ tới tột đỉnh.

Dương Thiên Lôi rõ ràng chỉ có tu vi Tiên Thiên cấp một, nhưng có thể chém giết Lôi Hoành cường hãn, chuyện này hầu như đã vượt qua tưởng tượng của Tiêu Như Mộng, nhưng càng khiến Tiêu Như Mộng khiếp sợ hơn nữa chính là, hắn dĩ nhiên có thể dưới tình huống bị ba cao thủ Tiên Thiên cấp bốn vây công, lần lượt giết chết toàn bộ, một gã môn hạ khác lúc này không thấy đâu, hiển nhiên cũng đã chết dưới tay Dương Thiên Lôi.

Thậm chí càng làm Tiêu Như Mộng khiếp sợ hơn nữa, Dương Thiên Lôi có thể bình yên vô sự trước uy áp của nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa không hề ngưng tụ một chút năng lượng hộ thể nào, lẽ nào hắn thực sự không sợ chính mình trực tiếp giết hắn?

Còn có quang mang bảy màu nhạt nhạt thoáng hiện trong hai tròng mắt của Dương Thiên Lôi cũng cũng để nàng khiếp sợ không ngơt. Tiêu Như Mộng có kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nghe qua bất cứ người nào có thể tản mát ra quang mang bảy màu trong hai tròng mắt.

Đây là loại thể chất như thế nào?

Tiêu Như Mộng lạnh lùng dừng lại trên người Dương Thiên Lôi, chỗ sâu trong hai tròng mắt dần dần hiện ra một tia quang mang tham lamg không thể phát hiện, lạnh giọng nói:

- Nói như vậy, ta còn cần phải cảm tạ ngươi giúp ta thanh lý môn hộ?

- Đệ tử không dám!

Dương Thiên Lôi cung kính đáp lại, trong lòng lại kinh ngạc vô cùng, từ trong mắt Tiêu Như Mộng, hắn phát hiện ra không hề có một chút sát khí nào.

Lẽ nào nàng chỉ phô trương thanh thế?

Nếu như nói người chết chỉ là một mình Lôi Hoành, Tiêu Như Mộng không có ý tứ lẫn đạo lý chém giết chính mình, dù sao chính mình chiếm phần đạo lý tuyệt đối. Vô luận như thế nào, tội không lo chết.

Nhưng hiện tại, bản thân mình giận dữ trực tiếp giết chết bôn gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn thủ hạ của nàng, cho dù là bọn họ động thủ trước đi nữa, chính mình phản kích cũng vượt quá cực hạn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Nhưng vì sao Tiêu Như Mộng không có một chút sát ý?

- Hừ, Dương Thiên Lôi, cho dù lưỡi ngươi mềm như rắn, nhưng bốn cao thủ Tiên Thiên cấp bốn môn hạ của ta, ngươi nói như thế nào?

Uy áp trên người Tiêu Như Mộng nhất thời trở nên càng kinh khủng, cuộn trào mãnh liệt áp bách về phía Dương Thiên Lôi, thế như lúc nào cũng có khả năng trực tiếp đánh gục Dương Thiên Lôi.

- Bọn họ ngăn cản đường ta đi, đả thương huynh đệ ta trước, khinh người quá đáng, cổ nhân có câu "trùng quan nhất nộ vi hồng nhan", nay có Dương Thiên Lôi ta vì huynh đệ giúp đỡ không tiếc cả mạng sống.

Dương Thiên Lôi ngẩng đầu ưỡn ngực nói, thanh âm dõng dạc, hào khí can vân.

Mọi người nghe lời này tức thì nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc bùng nổ, một câu "trùng quan nhất nộ vi hồng nhan" trong sát na đã thuyết phục vô số phương tâm các nữ đệ tử xung quanh, một câu "vì huynh đệ giúp đỡ không tiếc cả mạng sống" nhất thời khiến tất cả nam đệ tử trẻ tuổi bái phục.

Ngay cả Tiêu Như Mộng cũng hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi xảy ra một tia biến hóa.

- Nam tử hán đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm, cho dù nỗ lực sinh mệnh cũng sẽ không tiếc, thỉnh Như Mộng tiền bối minh giám!

Dương Thiên Lôi thấy Tiêu Như Mộng trầm ngâm im lặng, liền nói tiếp. Tuy rằng không biết vì sao nữ nhân này ngăn chặn lửa giận, nhưng có thể khẳng định được, cái mạng nhỏ này phỏng chừng an toàn rồi.

Đã không có uy hiếp ính mệnh, tâm tư của người này nhất thời linh hoạt hơn, nhãn thần nhìn về phía Tiêu Như Mộng đã nhiều hơn một tia dị dạng không thể phát hiện.

"Nàng vì sao không có sát ý đây? Chẳng lẽ là bởi vì suất khí, hào khí, tài văn chương, thiên phú của ca đoạt mất phương tâm rồi? Kháo, phương cái lông a, nữ nhân này ít nhất cũng mấy trăm tuổi rồi? Bất quá nhìn kỹ thực ra cũng rất mê người, nghĩ hẳn là lúc còn rất trẻ đã tiến vào Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất, như vậy mới giữ được phong vận không giảm năm đó…"

Đích xác, giờ khắc này, không chỉ có Dương Thiên Lôi thèm nhỏ dãi đối với Tiêu Như Mộng, cho dù là những đệ tử khác cũng cảm thấy kinh diễm vô cùng. Tiêu Như Mộng là một trong bát đại thái thượng trưởng lão, tuyệt đại đa số mọi người ở đây không hề xa lạ, nhưng Tiêu Như Mộng mặc trang phục như hiện tại xuất hiện trước mặt mọi người lại là lần đầu tiên.

Trước kia, nàng luôn luôn mặc đạo bào chuyên dụng của thái thượng trưởng lão, đầu đội đạo quan, mặc dù phong vận hơn người cũng đã bị che giấu không còn một chút, mỗi một cử động nhỏ nhất đều là lão khí tung hoành, khác biệt quá lớn với phong vận.

Nhưng hiện tại, Tiêu Như Mộng đã phục dụng xong cửu chuyển âm nguyên đan, vốn khiến dung nhan của nàng tỏa sáng, hơn nữa bởi vì chạy đi vội vội vàng vàng, nàng chỉ mặc một kiện đạo bào bình thường nhất, căn bản không thể che giấu được vóc người xinh đẹp tới cực hạn, hơn nữa không đội đạo quan, tóc dài tùy ý rối tung sau người, đâu còn bộ dáng lão khí tung hoành trước kia?

- Hừ, minh giám? Ta dốc lòng bồi dưỡng, tốn hao không biết bao nhiêu tinh lực, thậm chí không tiết công lực trăm năm mới có thể để Lôi Hoành thu được thành tựu ngày hôm nay, lại cộng thêm bốn môn sinh đắc ý Tiên Thiên cấp bốn của ta bị ngươi dùng thủ đoạn chết chết, ngươi bảo ta minh giám như thế nào?

Tiêu Như Mộng nhìn Dương Thiên Lôi, thần tình mang theo một tia phẫn nộ nói, nhưng để Dương Thiên Lôi rất kinh hỉ chính là, không hề có khí tức băng lãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.