Huyền Thiên

Chương 237: Chưởng giáo chí tôn (hạ)




- Đây là sỉ nhục! Nỗi nhục của Trảm Không Kiếm Phái!

Từng từ từng từ của Nhan Uyên như đâm vào lòng người, đâm tới chảy máu, đem những người có liên can mắng tới mức máu chó ngập đầu, vẻ mặt đỏ bừng lên vì cảm thấy xấu hổ.

- Nói cho cùng!

Đúng lúc này, một giọng nói như có như không, bỗng nhiên phiêu đãng mà truyền vào tai của mọi người.

Mọi người, kể cả Nhan Uyên khi nghe được giọng nói đó, nhất thời đều cảm thấy khiếp sợ, mở to hai mắt ra nhìn!

Nhan Uyên vừa còn ngông cuồng tự cao tự đại, sát khi tràn ngập, mà giờ toàn thân run rẩy, đôi mắt chói sáng như ánh mặt trời, gần như trong nháy mắt, liền mất đi, chỉ có một tia sáng trong suốt ẩn chứa ở bên trong. Đôi môi của hắn run nhè nhẹ, thân hình cao lớn vĩ đại của hắn cũng chợt ngã xuống đất, run rẩy hô lên một tiếng:

- Sư phụ!

Giờ khắc này, hắn đâu còn có một chút phong thái nào của một Cường giả Thần Đạo?

Một tiếng "Sư phụ" ngắn gọn , run rẩy dường như của một người mình đầy thương tích, nhưng cũng giống như một đứa trẻ đang ngoan cường chống đỡ, thấy được người thân liền la lên, đó là một loại cảm tình thế nào?

Hắn ở trước mặt mọi người Cường thế, cuồng ngạo, sắc bén, cấp tiến, cao chót vót cao cao tại thượng, tấn cấp lên Thần Đạo, đã tạo dựng một quyền uy và uy tín tuyệt đối, lúc này đây lại quỳ trên mặt đất, ánh mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy!

Đối mặt với Trảm Không Kiếm Phái từ từ xuống dốc, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, tự mình dùng phương thức ngắn nhất trong vài thập niên, bồi dưỡng ra một nhóm Tiên Thiên cấp năm trên thực tế là vô cùng tinh nhuệ!

Tấn cấp Thần Đạo, hắn dường như đã bộc lộ tài năng của một bảo kiếm, quyết định trấn áp tất cả quy định cổ hủ!

Bất chợt phải đối mặt với sự sinh tử tồn vong của môn phái, đối mặt với Thương Huyền Phủ cường thế bá đạo như vậy, mặc dù hắn rõ ràng nói với các vị trưởng lão về tình hình thực tế, rất có thể khiến Trảm Không Kiếm Phái máu chảy thành sông, thậm chí hoàn toàn diệt vong, nhưng hắn lại vẫn thẳng lưng mà làm, bởi vì hắn vẫn luôn nhớ kỹ những lời sư phụ hắn đã từng nói qua. Một môn phái cho dù là tiêu vong, cũng phải giữ cho kiếm ý trường tồn, kiếm tâm vĩnh tại!

Bịch bịch bịch…

Tám vị Thái thượng trưởng lão, ba mươi sáu vị phong trưởng lão, không có bất cứ do dự nào, toàn bộ đều quỳ xuống đất.

Một đạo thân ảnh, vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Trong nháy mắt, hắn tiến vào Kiếm Tiên Tháp, nhìn Thiên Tịch Phong đã được sửa chữa bỗng nhiên toả ra ra kiếm quang như xông tới tận trời. Kiếm quang huy hoàng như vậy, ngưng tụ thành một bảo kiếm toả sáng ra cả nghìn vạn trượng, xuyên qua tầng mây trắng, tạo thành một tiếng sét nổ vang. Linh khí trời đất trong trong mấy nghìn vạn dặm tại Trảm Không Kiếm Phái, đều xuất hiện sự chấn động khủng khiếp!

Cường giả của toàn bộ giới tu luyện trong phạm vi máy vạn dặm, mở to hai mắt. Từng đạo thần niệm bất thình lình xuyên qua núi, trôi về, tập trung tạiTrảm Không Kiếm Phái!

- Phong Vô Kỵ trở về!

- Phong Vô Kỵ trở về!

- Chưởng giáo chí tôn Phong Vô Kỵ của Trảm Không Kiếm Phái trở về! ...

Trong nháy mắt, tin tức này, hầu như đã truyền khắp đại lục Thiên Huyền.

- Cung nghênh chưởng giáo chí tôn!

Trong nháy mắt từ dưới Thiên Tịch Phong phát ra tiếng đồng thanh vang vọng lên., Sau đó, từ tám ngọn núi cao nhất, ba mươi sáu ngọn núi nhỏ, hơn mười vạn Trảm Không đệ tử, bất luận là đang ngồi, hay tu luyện, hay đang ngồi nói chuyện, đều cùng quay về phía Thiên Tịch Phong mà quỳ gối, dùng sức lực lớn nhất của bản thân, mà ra sức hò hét!

- Đều đứng lên đi!

Phong Vô Kỵ nhàn nhạt nói. Một sức mạnh ôn hoà nhưng không cách nào chống cự được, nâng đám người Đan Thanh Dương đứng dậy.

Phong Vô Kỵ chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Uyên, vươn bàn tay già nua, vỗ nhẹ nhẹ vào đầu Nhan Uyên, đưa tay nâng Nhan Uyên dậy, ánh mắt hiền lành, nhìn chằm chằm vào Nhan Uyên, nói:

- Ngươi làm rất tốt, không để sư phụ phải thất vọng!

Chỉ là, lúc Nhan Uyên ngẩng đầu nhìn về hướng Phong Vô Kỵ, trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Toàn bộ Thái thượng trưởng lão và phong trưởng lão, đều tràn ngập vẻ khó tin.

- Sư phụ... Người... Vì sao người lại trở thành như thế này?

Ánh mắt Nhan Uyên rưng rưng nhìn Phong Vô Kỵ đang đứng ở trước mắt hỏi.

Mọi người cũng cảm thấy nghi hoặc. Phong Vô Kỵ tấn cấp đến Tiên Thiên cấp năm "thiên nhân hợp nhất" từ rất sớm, tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Nhan Uyên không kém nhiều, những người khác thì lớn tuổi hơn không ít mới đạt tới. Cho nên, dung mạo của Phong Vô Kỵ, cũng vẫn vẫn duy trì dáng vẻ của một thanh niên. Chỉ có điều lúc này, mái tóc của hắn lại tắng như tuyết, cả râu cũng bạc trắng phất phơ, ngay cả những nếp nhăn trên tay trên mặt cũng hiện rõ, vô cùng gì nua. Chỉ có con mắt hắn vẫn như trước không có chút biến hóa!

- Sư phụ hóa phàm lịch kiếp, hiển nhiên phải làm cho con người không thể nghi ngờ, thời gian một giáp, đương nhiên sẽ biến thành người già.

Phong Vô Kỵ chậm rãi nói, giọng nói an bình không chút để ý tới vẻ bề ngoài của chính mình.

- Đều ngồi đi.

- Tạ ơn chưởng giáo chí tôn.

Đám người Đan Thanh Dương vội vàng cung tay nói.

Phong Vô Kỵ chậm rãi ngồi vào vị trí chưởng giáo chí tôn mà sáu mươi năm chưa từng chạm vào, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, nói:

- Sáu mươi năm. Âu Dương Minh, Trần Phi Dương, Vân Bạc Thiên, Long Diêu Quân, Kiếm Vô Tình, Trần Tiếu Thiên, tu vi các ngươi không chút tiến thêm. Chỉ có Đan Thanh Dương tấn cấp đến Tiên Thiên cấp chín, Tiêu Như Mộng cũng sắp đột phá, các ngươi có biết vì sao không?

Phong Vô Kỵ thờ ơ nói một câu, lại khiến mặt các vị Thái thượng trưởng lão đỏ tới mang tai, kể cả Đan Thanh Dương cũng không ngoại lệ. Bởi vì hắn biết rõ, bản thân mình có thể tấn cấp đến Tiên Thiên cấp chín, hoàn toàn là nhờ Dương Thiên Lôi ban tặng. Nếu như không có Dương Thiên Lôi giác ngộ, Đan Thanh Dương hiện tại cũng bị Phong Vô Kỵ điểm danh. Truyện Tiên Hiệp

Chỉ có vẻ mặt của Tiêu Như Mộng có thể tự nhiên, không quan tâm tới hơn thua.

- Mong chưởng giáo chí tôn giải đáp nghi ngờ.

Âu Dương Minh đỏ mặt thấp giọng nói.

- Bởi vì các ngươi đã mất đi đạo tâm, kiếm ý và kiếm tâm không tồn tại.

Phong Vô Kỵ chậm rãi nói, giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng lọt vào tai mọi người, lại không khác gì sấm đánh ngang tai.

- Tu luyện giả, có thể trong lòng không tính tranh hùng tranh bá, nhưng không thể không có ý chí tiến thủ. Tiến tới đại đạo một cách đơn giản, phát huy thế mạnh chính là bản tính. Tùy tâm tùy tính, lại thông hiểu tinh, khí, thần. Ba thứ hợp nhất, trên đạt thiên, dưới đạt địa. Thông hiểu Thiên Địa Âm Dương, lại vừa vào trong ngũ hành, đặt mình ngoài tam giới, đạt thành Kim Đan đại đạo, cho đến phá được đan thành anh, bước vào Thần Đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.