Huyền Thiên

Chương 239: Lấy lui làm tiến (hạ)




Nhưng Phong Vô Kỵ lại rõ rằng, ba năm này, đối với những người khác mà nói, thật sự là chịu chết. Nhưng đối với Dương Thiên Lôi mà nói, thì lại không nhất định.

Bởi vì hắn là người có duyên với bình ngọc.

- Được, đệ tử phải đáp ứng cái gì với Tiểu Bạch Xà Thương Huyền Bác, Bộ Kinh Thiên, Vu...

Dương Thiên Lôi hào khí ngút trời nói. Chẳng qua suy nghĩ của hắn chợt dừng lại ở thời gian gặp gỡ với Vu Thanh Nhã. Đó không phải là lúc mà mình gặp được nữ hài với tư thế oai hùng hiên ngang xinh đẹp kia sao? Bát tỷ của Vu Tiểu Ức một tiểu hài tử xấu xa chân chất, có chút ngốc không kéo lại được?

- Đúng, không sai. Vậy cứ quyết định như vậy đi.

Giọng nói của Phong Vô Kỵ vừa nói tới đó thì hoàn toàn biến mất.

Nhất thời, Dương Thiên Lôi cảm thấy cảm giác bị chú ý cũng theo đó mà biến mất.

...

- Không tồi.

Trong cùng lúc đó, Phong Vô Kỵ đang răn dạy đám người Âu Dương Minh, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười mỉm, thật sự quá kỳ lạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

- Chuyện của Thương Huyền Phủ, các ngươi không cần phải xen vào nữa. Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng, hai người các ngươi ở lại, những người khác đều trở về đi, hãy nghĩ kỹ lại những điều bản tôn nói, bằng không các ngươi chỉ có chờ tuổi thọ hết, không cần đánh mà tự diệt...

- Vâng.

Đám người Âu Dương Minh lên tiếng, rồi rời khỏi Kiếm Tiên Tháp. Vừa ra khỏi Kiếm Tiên Tháp, mỗi người đều thở khẽ một cái, dường như phun hết những tích tụ trong lòng ra , trên mặt đều tràn đầy một vẻ kinh ngạc, vui mừng, ánh mắt hoàn toàn khác hẳn với ánh mắt mà bọn họ đã từng từng có, cũng đã đánh mất tinh quang.

Bọn họ rất rõ rằng, chưởng giáo chí tôn phát biểu, đồng thời, đã đem một tia pháp tắc thiên đạo và cảm ngộ đánh vào trong đầu bọn họ. Trong lòng bọn họ cũng cảm thấy khiếp sợ, Phong Vô Kỵ sau khi độ kiếp trở về, nhìn có vẻ già yếu, nhưng tu vi lại trở nên thâm sâu không lường được.

...

- Tiểu Uyên, Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng, kỳ thực nửa năm trước bản tôn đã lịch kiếp trở về, nếu như không có việc của Thương Huyền Phủ, bản tôn còn không muốn gặp lại các người. Tiểu Uyên làm rất khá, hai người các ngươi cũng không tồi.

- Chưởng giáo, chuyện đồ nhi Thiên Lôi của chúng ta...

Đan Thanh Dương hỏi có chút lo lắng.

- Ha ha ha, tiểu tử kia cũng không tồi. Bản tôn vô cùng xem trọng, bảo các ngươi ở lại, chính là muốn nói chuyện của hắn.

Phong Vô Kỵ chậm rãi nói.

Yêu cầu Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng ở lại, đó là sợ bọn họ làm bậy. Để Dương Thiên Lôi và Thương Huyền Bác quyết đấu, những người khác khẳng định sẽ không ý kiến, nhưng Nhan Uyên, Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng, bọn họ rất bảo vệ Dương Thiên Lôi, tự nhiên không chịu để Dương Thiên Lôi đi chịu chết.

Quả nhiên, khi Phong Vô Kỵ nói ra muốn cho Dương Thiên Lôi và Thương Huyền Bác thời gian để quyết đấu, sắc mặt ba người nhất thời đều rất khó chịu. Bất quá Phong Vô Kỵ cũng không nói rõ, mà nói một cách không rõ ràng cho bọn họ biết, Dương Thiên Lôi có phúc duyên thâm hậu, không cần lo lắng cho sinh tử của hắn.

Nhan Uyên nghĩ tới thiên phú và bình ngọc của Dương Thiên Lôi, rất nhanh liền yên tâm lại.

Tuy rằng Đan Thanh Dương vẫn có chút lo lắng, nhưng lại biết, đây là cách duy nhất, cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Mà tâm tư Tiêu Như Mộng thì lại trở nên vô cùng phức tạp...



- Dương Thiên Lôi?

Vu Thanh Nhã nghe được cái tên này, thầm nghĩ không tốt., Vu Thanh Nhã sao có thể không biết được Vu Tiểu Ức đã sớm trốn ở trong phòng nghe trộm hai người nói chuyện?

- Ngươi thả rắm thối lắm!

Quả nhiên, Vu Thanh Nhã còn chưa kịp ngăn cản, Vu Tiểu Ức đã gầm lên giận dữ, tiếng nói còn từ trong phòng truyền ra, mà thân ảnh đã chạy ra khỏi phòng, vẻ mặt phẫn nộ căm tức nhìn Thương Huyền Bác.

Thương Huyền Bác khẽ nhíu mày.

- Tiểu Ức, đừng kích động!

Vu Thanh Nhã kéo Vu Tiểu Ức lại, nói.

- Thương Huyền Bác, sớm biết ngươi không phải là người tốt, lão tử không tính lại gần ngươi. Hiện tại, ngươi dĩ nhiên còn đổ oan cho đại ca của ta?

Vu Tiểu Ức liều mạng giãy giụa trước sự lôi kéo của Vu Thanh Nhã, quay về phía Thương Huyền Bác mà hét lên.

Trong mắt Thương Huyền Bác hiện lên một chút giận dữ khó có thể phát hiện được, nhưng không chút biểu hiện ra, giống như đau khổ mà lắc đầu, không trực tiếp nhìn Vu Tiểu Ức, mà nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vu Thanh Nhã nói:

- Thanh Nhã, đây là chuyện gì? Tiểu Ức hắn... Lẽ nào Dương Thiên Lôi có quan hệ cùng quý bảo hay sao?

Vu Thanh Nhã hơi nhíu mi, Vu Tiểu Ức là người nóng tính. Hắn đã nhận định chuyện tình không ai có thể thay đổi. Huống gì Dương Thiên Lôi thực sự có ơn cứu mạng đối với Vu Tiểu Ức. Về tình về lý, đều phải giúp. Nhưng, giờ phút này, nàng lại không có biện pháp nào thực sự tốt để bảo vệ cho Dương Thiên Lôi. Cho nên, nàng cũng không hoàn toàn ngăn Vu Tiểu Ức lại, chỉ có thể mặc hắn hành động.

- Rắm thối! Hắn tạm thời là đại ca của ta, trong mắt Vu Tiểu Ức ta, là nam nhân duy nhất trong thiên hạ xứng đôi với tỷ của ta, sau đó có thể chính là trượng phu của tỷ ta! Với một kẻ nguỵ quân tử như ngươi, sớm nên chết tâm đi! Thương Huyền Bác, ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu như dám động tới đại ca của ta, ta thề, dù cho vận dụng toàn bộ lực lượng của Vu Gia Bảo, cũng phải tiêu diệt Thương Huyền Phủ bọn ngươi!

Vu Tiểu Ức vỗ cái mông kêu gào. Cái gì là Thương Huyền Phủ chứ, chó má, hắn thật sự không để vào mắt. Hơn nữa này tên thối tha này muốn theo đuổi Vu Thanh Nhã, Vu Tiểu Ức đều rõ nhất, cho nên, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này mà đả kích Thương Huyền Bác.

Vu Thanh Nhã cảm thấy đau đầu, biết người đệ đệ này sẽ nói ra những lời có chút khó nghe, nhưng không nghĩ lại tới như vậy...

- Tiểu Ức, ngươi nói lung tung gì vậy.

Vu Thanh Nhã phải ngăn lại nói.

- Tỷ, ta không có nói lung tung! Ai động vào đại ca của ta, chính là đụng đến Vu Tiểu Ức ta! Ai làm nhục đại ca của ta, ta sẽ lấy lại công đạo cho đại ca! Ở đâu thì ta còn không rõ ràng lắm, nhưng hơn một tháng trước, ta và đại ca cùng ở tại Ma Vực cấp hai! Ta ngược lại muốn xem, đại ca của ta đã dùng thủ đoạn đê tiện gì, khiến các ngươi làm nhục gọi là bại hoại giang hồ chứ!

Vu Tiểu Ức lạnh lùng địa nhìn Thương Huyền Bác nói.

Tinh quang trong ánh mắt của Thương Huyền Bác chợt hiện, nhưng vẫn cố đè lửa giận trong lòng xuống.

Vu Thanh Nhã là nữ nhân mà hắn yêu thích, ái mộ. Nếu như có thể có được trái tim của nàng, thì địa vị của Thương Huyền Phủ sẽ một bước lên mây, có thể sánh vai cùng với Tạo Hóa Môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.