Huyền Thiên

Chương 313: Khách sạn Bồng Lai




"Bắt ngươi làm đạo lữ của ta". Câu nói này của Vu Thanh Nhã làm cho Dương Thiên Lôi chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Hắn ngơ ngẩn dõi theo bóng hình Vu Thanh Nhã, tận mấy giây sau mới choàng tỉnh, ngửa một lên trời hú vang, vận pháp lực từ đan điền hô lớn với Vu Thanh Nhã:

- Nhờ trời chứng giám, ta, Dương Thiên Lôi vạn lần nguyện ý lấy Thanh Nhã, nàng hãy đợi ta đến hỏi cưới nhé.

Lúc này căn bản hai người chưa đi xa khỏi Vu Gia Bảo, Dương Thiên Lôi hô vang như sấm rền, vọng đi ngàn dặm, làm cho Vu Thanh Nhã suýt nữa ngã nhào từ phi kiếm xuống đất. Nàng vốn đoán trước vẻ đắc ý của Dương Thiên Lôi nhưng không ngờ gã vô sỉ này lại lớn tiếng oang oang như vậy, toàn bộ Vu Gia Bảo trừ Vu Tiểu Ức đang bế quan trong Định Hồ Châu thì còn ai không nghe thấy nữa đây?

Khuôn mặt Vu Thanh Nhã đỏ ửng đến tận mang tai, nóng bừng lên, hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào. Nàng ngự kiếm với tốc độ nhanh nhất có thể trở về Vu Gia Bảo, chẳng dám nhìn mặt ai, đi lướt qua gia gia cùng phụ mẫu cũng không dừng lại, chỉ thét lên với họ: "Hắn nói bậy" rồi chui thẳng vào phòng mình, không dám ló đầu ra.

- Đồ tồi, người ta vì muốn tốt cho ngươi, để ngươi có thêm động lực, ngươi lại…

Vu Thanh Nhã ở trong phòng mình, vừa giận vừa thẹn, mắng mỏ không ngớt. Chỉ có điều nàng không nhận ra, phong thái mình vốn anh thư, hào sảng, nữ nhi anh hùng, nay đã thêm vẻ kiều mị.



- Thanh Nhã, ca nhất định sẽ không phụ lòng nàng.

Dương Thiên Lôi nhìn lại Vu Gia Bảo cùng với Thiên Hồ xanh thẳm kia rồi nhằm hướng xa lao vọt đi. Hắn không hiểu sao Vu Thanh Nhã bất ngờ đối với mình như vậy?

Có câu "Tâm như mãnh hổ, tế khứu sắc vi". Tuy hắn tính tình phóng đãng, ghét sự trói buộc, luôn trăng hoa, hèn mọn bỉ ổi nhưng với chuyện tình cảm còn coi trọng hơn bất kì ai. Dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Hắn đã trải qua cuộc sống của đứa trẻ mồ côi, chẳng ai hiểu được loại tình cảm này có ý nghĩa lớn lao thế nào với hắn, càng không ai có khát khao với những chuyện tình cảm này hơn hắn.

Nào là Trương Tử Hàm, nào là Sở Hương Hương, nào là Dương Thiên Lệ, rồi là Dương Thiên Ngạo, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, Vu Tiểu Ức, cũng như giờ là Vu Thanh Nhã.

…..

Trải nghiệm và rèn luyện, đúng vậy chính thức trải nghiệm và rèn luyện. Cuối cùng Dương Thiên Lôi cũng lần đầu tiên bước vào con đường đó.

Trong võ đạo đầy rẫy những ngăn trở. Đột phá tâm cảnh, trong khi liên tục trải nghiệm cùng chiến đấu sinh tử, lĩnh ngộ đủ loại pháp tắc của trời đất. Cho nên, bất cứ kẻ tu luyện nào, vào thời điểm gặp phải bình cảnh chỉ còn cách trải nghiệm, rèn luyện, không ngừng chiến đấu cùng cảm ngộ, tìm kiếm cơ duyên, cảm ngộ ngàn vạ pháp tắc, thoát khỏi xiềng xích của bản thân, đột phá bình cảnh tu luyện.

Đông Hải, phía đông của Thiên Huyền đại lục, nối liền với đại dương mênh mông vô tận, bao la rộng lớn. Ở trong khoảng trăm vạn công lý gần kề với Thiên Huyền đại lục có vô vàn đảo nhỏ, đầy dẫy Linh thú, Yêu thú cùng với cơ may, cơ duyên lớn lao. Dĩ nhiên, bên cạnh đó còn là hiểm nguy trùng trùng, cũng chỉ có người Tu luyện đạt tới trên ngũ cấp Tiên Thiên, nắm vững trong tay kỹ năng Ngự khí Phi Hành mới có đủ năng lực ngao du.

Bồng Lai tiên đảo là một tòa thành thị vô cùng nổi tiếng, so với Thiên Châu thành đô còn phồn hoa hơn gấp bội. Nơi đây có rất nhiều hiệp hội thương nghiệp cùng với Môn phái tu luyện. Ở trong Đông Hải, kế cận với Thiên Huyền đại lục, ước chừng hơn mấy ngàn công lý là một quần thể bao gồm vô số đảo nhỏ tạo thành.



Dương Thiên Lôi ngự trên Kiếm quang, đẩy tốc độ lên tới cực hạn, chẳng qua lúc này cũng không bay lên rất cao, mà là đưa tâm thần dung nhập vào trong Phi Hành thuật, cảm ngộ ảo diệu của Ngự Kiếm Phi Hành, không ngừng đề cao độ thuần thục cùng với nhất tâm nhị dụng cho thật chính xác.

Mỗi khi thể lực và pháp lực không chịu được nữa, Dương Thiên Lôi liền trực tiếp bay lên ngoại tầng, tiếp nhận sự tẩy lễ của lôi điện, nhập vào trong trạng thái thực sự thả lỏng, cả tinh thần, thể lực cùng với pháp lực toàn thân đều sẽ nhanh chóng phục hồi lại đến trạng thái sung mãn.

Không dừng lại dù chỉ là một khắc, phảng phất như đang chạy đua với thời gian.

Thi thoảng Dương Thiên Lôi lại lấy một tấm bản đồ Thiên Huyền đại lục ra dò mấy lần, xác định vị trí chính xác của mình. Cứ như vậy mà Phi hành liên tục mấy ngày đêm không dừng, không ngủ, không nghỉ ngơi chút nào, một hơi phi hành hơn ba bốn mươi vạn công lý, Dương Thiên Lôi cuối cùng cũng đã thấy được biển cả mênh mông vô bờ bến.

Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lôi được tận mắt nhìn thấy đại dương chân chính, khi còn ở tại địa cầu hắn còn chưa có cơ hội xa nhà, chẳng qua cũng chỉ mới thấy được trên TV mà thôi. Thời khắc này, đưa mắt nhìn xuống hải dương bao la bát ngát ở bên dưới, Dương Thiên Lôi không khỏi cảm thấy tâm thần sảng khoái.

- Biển rộng a, ngươi, nàng thực sự đã tới Đông Hải này ư? Còn mấy ngàn công lý nữa là đến Bồng Lai tiên đảo rồi. Thanh Nhã nói Ngự Kiếm Phi Hành phải hơn một tháng mới đến được, ca chỉ dung có bảy ngày, thế là tiết kiệm được hơn một tháng.

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, vừa ngắm nhìn biển cả khôn cùng ở bên dưới, thân thể đột nhiên lại bay vọt.

Người anh em này, ngay từ đầu đã hoàn toàn không biết mình thay đổi đến mức biến thái như thế nào. Ngự Kiếm Phi Hành thoạt nhìn vô cùng tiêu sái, vô cùng phong độ, tốc độ cũng rất là trâu bò, nhưng lại cực kỳ tiêu hao pháp lực, niệm lực và thể lực, trong tình huống bình thường, người Tu luyện Ngũ cấp Tiên Thiên có thể Phi Hành liên tục bốn, năm canh giờ đã là cực hạn, phải đả tọa nghỉ ngơi một lúc lâu sau, mới có thể Phi Hành lần nữa. Cho dù là Thanh Nhã thì cũng chỉ có thể liên tục Phi Hành trong thời gian một ngày mà thôi, nhiều hơn nữa cũng không cách nào chịu nổi.

Nhưng Dương Thiên Lôi những lúc mệt mỏi lại bay lên ngoại tầng, nhận sự tẩy lễ của lôi điện, vô cùng nhàn nhã thoải mái mà lại còn có thể khiến cho tinh khí thần sung mãn, trong cả giới Tu Luyện, trừ cao thủ Thần Đạo ra, không còn có ai có năng lực biến thái đến như vậy.

Nhưng mà lúc này Dương Thiên Lôi cũng không dám Phi Hành ra ngoại tầng nữa, mà thu liễm rất nhiều. Chính là vì Dương Thiên Lôi đã cảm ứng được một cổ khí tức của Tu Luyện Giả, hiển nhiên cũng chính là Tu Luyện Giả lui tới Bồng Lai tiên đảo và đại lục. Từ chỗ Thanh Nhã, hắn có thể hiểu được khả năng kháng cự lại năng lượng lôi điện của bản thân mình biến thái cỡ nào, cho nên không muốn thu hút sự chú ý của người khác, chỉ có thể phi hành tại tầng thấp mà thôi.

Sau nửa canh giờ, một hòn đảo rốt cuộc cũng hiện ra trong tầm mắt Dương Thiên Lôi, ngay sau đó, khắp nơi xung quanh cũng dần hiện ra vô vàn đảo nhỏ, hẳn đây cũng chính là Bồng Lai tiên đảo, mục đích của hắn khi tới đây.

Từng đạo Kiếm quang xẹt qua, Dương Thiên Lôi theo những người khác đáp xuống cổng chính của Bồng Lai tiên đảo.

Bồng Lai tiên đảo là thành thị tập hợp tất cả những cao thủ Ngũ cấp Tiên Thiên trở lên, cho nên với tu vi của Dương Thiên Lôi lúc này, có thể nói là đâu đâu cũng có thể gặp, tùy tiện đưa tay quơ một cái cũng có thể hốt được một nắm đầy, hơn nữa, so với Dương Thiên Lôi có khi còn mạnh hơn. Thế nhưng khi Dương Thiên Lôi xuất hiện, vẫn khiến cho không ít người phải nhìn chăm chú.

Đặt chân lên đảo rồi, Dương Thiên Lôi cầm một cái Thông Tấn phù do Tiêu Như Mộng để lại, dùng niệm lực nhập vào tin tức của mình, sau đó trực tiếp bóp nát.

Mấy tháng không gặp Tiêu Như Mộng, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng vô cùng nhớ nhung vị sư phụ mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp này. Nếu có thể cùng lịch lãm với Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi ít nhiều cũng là có chút hưng phấn.

- Tiên sinh, ngài tới đây tham quan dạo chơi hay sao?

Đúng lúc này, một tiểu muội muội thanh bước vội tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, nói.

- Ừ.

Dương Thiên Lôi đáp.

- Vậy ngài có muốn lên "Bạch Kình Hào" của hiệp hội thương nghiệp Tinh Diệu chúng ta không? An toàn tin cậy, giá cả lại phải chăng.

- Hiệp hội thương nghiệp Tinh Diệu?

Dương Thiên Lôi trong lòng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới hiệp hội thương nghiệp Tinh Diệu lại thuộc dạng trâu bò như vậy, ngay cả Bồng Lai tiên đảo mà cũng có chi nhánh nữa. Chẳng qua cũng chỉ kỳ quái ở trong lòng thôi, lại mở miệng hỏi:

- Ngươi nói Bạch Kình Hào… Là gi? Chẳng lẽ là thuyền?

- Đúng vậy. Tiên sinh, ngài lần đầu tiên tới Bồng Lai tiên đảo sao?

Tiểu muội muội có chút kinh ngạc, hỏi lại. Chính là vì vấn đề Dương Thiên Lôi đặt ra thật sự quái lạ.

- Đúng rồi.

Dương Thiên Lôi đáp.

- Khó trách ngài không biết. Bạch Kình Hào của chúng ta chuyên dung cho Ngũ cấp Tiên Thiên, Lục cấp Tiên Thiên lịch lãm. Hơn nữa còn có lộ tuyến lịch lãm tốt nhất, tốc độ rất nhanh, có thể đưa các ngài tới vùng biển ở cách đây hơn trăm vạn công lý, lại còn cung cấp đủ nơi chốn cho cách ngài tu luyện. Chỉ cần ở trên Bạch Kình Hào của chúng ta, sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.

- Khụ khụ… Tiểu muội muội, lúc rèn luyện… Cũng cần thứ này sao?

- Dĩ nhiên là cần, biển cả vô biên không bờ bến, căn bản là không có chỗ đặt chân, lại còn Yêu thú hoành hành, Tu Luyện Giả chỉ dựa vào chính mình Ngự Kiếm Phi Hành thì căn bản không thể bay được bao xa, cuối cùng pháp lực cũng sẽ hao hết. Cho nên cần phải dựa vào sự hỗ trợ của tàu thuyền mới có thể tiến vào vùng biển sâu xa hơn. Nếu không thì cũng chỉ có thể lịch lãm ở những vùng gần Bồng Lai tiên đảo.

Tiểu muội muội kiên nhẫn giải thích. Hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu nàng gặp phải người không biết gì.

- Thì ra là như vậy.

Dương Thiên Lôi khẽ nói.

Đúng lúc này, một cái Thông Tấn phù bỗng nhiên truyền đến một trận dao động. Dương Thiên Lơi vội vàng tế khởi, khẩn trương vận niệm lực vào trong.

- Thiên Lôi, sư phụ đang lịch lãm ở gần đây, rất nhanh sẽ trở về. Ngươi trước tiên đến khách sạn Bồng Lai ở Tường Vân trạch chờ ta. Nhớ báo tên họ đầy đủ của ta.

Giọng nói của Tiêu Như Mộng rõ ràng truyền thẳng vào trong đầu Dương Thiên Lôi.

- Ngài cần không?

Tiểu muội muội hỏi.

- Thật ngại quá, tạm thời chưa cần. Nếu như cần đến, ta sẽ tìm tới hiệp hội thương nghiệp Tinh Diệu.

Dương Thiên Lôi đáp.

- Không sao.

Tiểu muội muội mỉm cười, nói.

- Có thể chỉ đường tới khách sạn Bồng Lai cho ta được không?

- Dĩ nhiên có thể. Đây là bản đồ Bồng Lai tiên đảo, có thể tặng không cho ngài. Ngài có thể tìm được chỗ mình muốn đến ở trên đó. Hiệp hội thương nghiệp Tinh Diệu của chúng ta ở chỗ này, khách sạn Bồng Lai ngài muốn tìm ở chỗ này.

Tiểu muội muội vừa nói vừa chỉ lên bản đồ cho Dương Thiên Lôi.

- Cám ơn. Truyện Sắc Hiệp

Dương Thiên Lôi trong lòng vô cùng tán thưởng hiệp hội thương nghiệp Tinh Diệu.

Tấm bản đồ này đích xác là một loại thủ đoạn quảng cáo tuyên truyền của hiệp hội thương nghiệp Tinh Diệu. Trong này có đến quá nửa là dành để giới thiệu về hiệp hội thương nghiệp Tinh Diệu rồi.

- Không cần khách khí. Hẹn gặp lại, tiên sinh.

Nói xong, tiểu muội muội lại hướng tới các Tu Luyện Giả khác mà nghênh đón.



Dương Thiên Lôi dựa theo ghi chú trên bản đồ, sau khi chạy nhanh hơn mười phút đồng hồ, rốt cuộc cũng tới được ven bờ đảo, khách sạn Bồng lai chính là ở ven bờ biển. Cái khách sạn này chiếm diện tích tới mấy ngàn mẫu, một cái biệt viện dựng lên độc lập, không khí ngập tràn hương vị của biển cả, ứ đầy thiên địa linh khí bàng bạc. Hiển nhiên khách sạn Bồng Lai này còn ẩn chứa bên trong một cái trận pháp cường đại.

- Tiên sinh, ngài muốn ở trọ sao?

Dương Thiên Lôi vừa bước vào đại sảnh của khách sạn Bồng Lai, nhân viên phục vụ liền cung kính chào đón.

- Ta tới tìm người.

Dương Thiên Lôi nói.

- Nàng tên là Tiêu Như Mộng, ở Tường Vân trạch, ta là đệ tử của nàng, Dương Thiên Lôi.

Nghe Dương Thiên Lôi nói, nhân viên phục vụ chắc hẳn cũng đã được Tiêu Như Mộng dặn dò qua, sau khi nhìn kỹ Dương Thiên Lôi một chút, liền cung kính dẫn hắn tới Tường Vân trạch.

Bên trong phòng bài trí vô cùng đơn giản, hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị cho Tu Luyện Giả, chỉ có một Tu Luyện thất, một phòng ngủ cùng một phòng tắm tràn trề dược lực.

Nhìn giường lớn trong phòng ngủ, Dương Thiên Lôi kìm lòng không đặng liền nghĩ đến thân thể mềm mại mê người của Tiêu Như Mộng, trong đầu hiện lên khung cảnh hai người ở trên chiếc giường này quấn chặt lấy nhau, cảnh tượng mê hồn, kiều diễm đến mức tiểu đệ đệ của người anh em này cũng phải đặc biệt ngóc đầu, toàn thân run lên một cái.

- Tội lỗi… Tội lỗi…

Dương Thiên Lôi vội vàng cắt đứt ý niệm trong đầu, đi vào Tu Luyện thất. Không thể không nói, kể từ khi người anh em này cùng Tử Hàm muội muội nếm thử mùi trái cấm, từ thanh niên biến thành đàn ông chân chính, định lực đã tuyệt đối giảm xuống một bậc.

- Nếu có Tử Hàm muội muội ở đây thì thật là tốt.

Dương Thiên Lôi không nhịn được mà nghĩ tới Tử Hàm muội muội thân ái, trong lòng xuất hiện tình ý và râm ý nồng đậm, chẳng qua hắn cũng biết, giờ khắc này không phải là lúc nghĩ tới nhi nữ tình trường, huống hồ Tiêu Như Mộng cũng sắp về tới nơi.

Dương Thiên Lôi vội vàng xếp bằng trên tịch đoàn trong Tu Luyện thất, nhắm mắt điều tức, loại bỏ tạp niệm trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.