Huyền Thiên

Chương 315: Trọng thương (Hạ)




Hai mắt lấp lánh từng đạo hồng quang của hồ quang màu lam, thị lực không những không có chút ảnh hưởng gì, ngược lại còn khiến cho Dương Thiên Lôi phải kinh ngạc, giờ này phút này, hắn căn bản không cần dùng Quang thuộc tính mà ngưng tụ thành kính viễn vọng nữa mà cũng có thể nhìn thấy được rất rất xa, tùy theo ý niệm của hắn mà tự động điều tiết khoảng cách nhìn.

Nửa canh giờ, chỉ dùng có nửa canh giờ, Dương Thiên Lôi đã Phi hành ra tới tận tám ngàn lý, cách đó không xa đã hiện ra hình dáng của một cái hoang đảo có phạm phi mấy chục cây số rồi.

Tới khi hắn thấy được tình cảnh trên hoang đảo lúc này thì không khỏi thất kinh, trên bầu trời chi chít đầy bóng dáng của Phi hành Yêu thú, hình dạng tương tự như Lôi Cưu, nhưng so với Lôi Cưu còn lớn hơn gấp mấy lần, khí tức trên người cường đại hơn thì không nói, thế mà mỗi một con đều có thực lực Nhị cấp Tiên Thiên trở lên nữa! Còn có một đám Tam, Tứ cấp Tiên Thiên đông nghịt nữa, mà ở phía trên cùng còn có một con Yêu thú có hình dáng cực lớn, đôi cánh khổng lồ của nó không hề nhúc nhích, nhưng thân thể lại có thể dừng lại giữa hư không, phảng phất như cùng hòa thành một thể với thiên địa vậy, hiển nhiên là con Yêu thú này đã đạt tới cảnh giới Ngũ cấp Tiên Thiên.

Thỉnh thoảng nó lại phóng ra mấy chục tia chớp phóng thẳng xuống mặt đất, sau khi phát ra từng tiếng rầm rầm cùng với những tiếng gầm rú, lại tiếp tục phóng ra hơn mấy chục tia chớp nữa.

- Sư phụ!

Dương Thiên Lôi nhận định, đám Yêu thú này là đang chiến đấu không còn nghi ngờ gì nữa, mà đối thủ của bọn chúng, chín mươi chín phần trăm chính là sư phụ mỹ nữ Tiêu Như Mộng.

Dương Thiên Lôi quát to một tiếng, nhất thời như một tiếng sấm rền vang chín tầng trời, nổ ầm ầm giữa hư không, khí thế cùng với uy áp tràn trề trong phút chốc đã quét ngang qua phạm vi mấy ngàn thước, cả người bắn ra một ngôi sao băng, phóng thẳng về phía hoang đảo.

Người còn chưa tới, ngàn vạn đạo kiếm quang mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa đã không chút do dự mà đồng loạt chém về đám Yêu thú giữa bầu trời, một chiêu như thiên la rung trời lở đất từ giữa hư không ép thẳng xuống.

- Sư phụ!

Dương Thiên Lôi vừa thấy một người đang đứng bên trong một cái hố ăn vào trong núi, khóe miệng rỉ máu tươi, nhuyễn giáp trên người cũng đẫm máu, ngay cả dưới chân nàng cũng là một vũng máu còn đọng lại, nhất thời trong đầu như nổ ong lên một cái.

Người đang khổ sở kháng cự lại này không phải Tiêu Như Mộng thì còn là ai được?

- Rầm! Rầm! Rầm!

Sau những tiếng nổ mạnh, Dương Thiên Lôi trong nháy mắt đã giết chết vô số Phi hành Yêu thú, nhất thời con Yêu thú khổng lồ kia gầm lên một tiếng rõ to, thoáng cái, đám Phi hành Yêu thú đông như kiến cỏ trên trời đã bỏ chạy tứ tán.

Dương Thiên Lôi không kịp đuổi theo, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng bay về phía Tiêu Như Mộng.

Ánh mắt Tiêu Như Mộng hiện lên nét vui mừng, bằng vào một tia hy vọng mà ráng chống đỡ đến bây giờ, rốt cuộc hai mắt cũng tối sầm, liền té xuống mặt đất.

Dương Thiên Lôi người còn chưa đến, niệm lực tràn đầy tức khắc đã động, liền giữ vững được thân thể Tiêu Như Mộng.

- Sư phụ!

Giọng nói của Dương Thiên Lôi tràn đầy vẻ sợ hãi, vừa tới trước mặt Tiêu Như Mộng đã trực tiếp ôm lấy Tiêu Như Mộng đang hôn mê. Lại không do dự một chút nào, rót thẳng Mộc thuộc tính tinh thuần vào trong cơ thể Tiêu Như Mộng, thuận tiện xem xét kinh mạch một chút, kiểm tra thân thể trọng thương của nàng, đồng thơi lấy ra lọ đan dược mà trước khi đi Nhân Kiệt đã giao cho hắn, dốc ra mấy viên, đưa vào trong miệng Tiêu Như Mộng, thúc đẩy niệm lực, đem đan dược dẫn tới đan điền Tiêu Như Mộng.

Khiến cho Dương Thiên Lôi kinh hãi là, pháp lực trong người Tiêu Như Mộng cơ hồ hoàn toàn tiêu hao hết, trong kinh mạch lại tràn đầy một cổ năng lượng âm hàn, đang nhanh chóng hủy diệt thân thể nàng.

- Rốt cuộc sư phụ gặp phải cái gì?

Tâm niệm trong đầu Dương Thiên Lôi xoay chuyển thật nhanh, hắn có thể khẳng định, dù cho Tiêu Như Mộng có phải chiến đấu một hồi kinh khủng như thế, cũng sẽ không trọng thương nghiêm trọng tới như vậy, khiến ngay cả năng lực Ngự Kiếm Phi Hành cũng không có. Cũng sẽ không bị một đám Yêu thú có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Ngũ cấp Tiên Thiên bao vây ở chỗ này.

Nhìn Tiêu Như Mộng khắp người đầy vết máu đen, đang gục trong lồng ngực mình, Dương Thiên Lôi lòng đầy đau thương, hắn hận không thể lấy thân mình thế vào chỗ nàng. Nhưng hắn cũng hiểu được đây cũng không phải lúc bi thương, vội vàng thu lại tinh thần, niệm lực tràn đầy cùng với năng lượng kỳ dị không có bất kỳ thuộc tính trong thoáng chốc đã từ lòng bàn tay Dương Thiên Lôi tiến vào trong cơ thể Tiêu Như Mộng. Truyện Sắc Hiệp

Thứ năng lượng âm hàn này cực kỳ ác độc, Dương Thiên Lôi vừa mới ngưng tụ năng lượng thuộc tính Mộc căn bản không thể khiến nó dao động một chút nào. Nhưng Dương Thiên Lôi tin tưởng vào năng lượng kỳ dị trong đan điền của hắn, chắc rằng có thể cắn nuốt thứ năng lượng kia.

Quả nhiên, năng lượng kỳ dị vừa mới bao vây, trong khoảnh khắc, thứ năng lượng âm hàn kia cơ hồ không có bất kỳ chút dư âm phản kháng nào, liền đã bị Dương Thiên Lôi thanh trừ sạch sẽ.

Sau đó, Dương Thiên Lôi chậm rãi đem tâm thần dung nhập vào trong đan điền Tiêu Như Mộng, trực tiếp luyện hóa đan dược chữa thương nàng mới được nuốt vào, thôi động dược lực. Đồng thời còn chậm rãi xử lý kinh mạch và lục phủ ngũ tạng đang trọng thương của Tiêu Như Mộng.

Mất đến nửa canh giờ, Dương Thiên Lôi mới thở ra một hơi dài, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng đã được thả xuống. Hắn biết Tiêu Như Mộng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng. Nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của Tiêu Như Mộng vào trong ngực, Dương Thiên Lôi trực tiếp đào một cái hang động bên sườn núi, lót một tấm thảm xong xuôi đâu đó, lại thúc đẩy niệm lực, nhấc Tiêu Như Mộng trôi nổi giữa không trung, chậm rãi đặt nàng xuống đây.

Trong mắt Dương Thiên Lôi hiện đầy vẻ xót xa, nhìn chăm chú vào vết thương kinh khủng sau lưng Tiêu Như Mộng, nhuyễn giáp thượng phẩm linh khí của nàng cũng đã bị xé rách một vệt dài, hiển nhiên vũng máu trên mặt đất lúc nãy, chính là từ sau lưng nàng chảy ra.

Vết thương lớn này dài chừng hơn muồi centimet, máu thịt đầm đìa, may là cũng không sâu lắm, không đụng tới trái tim, Dương Thiên Lôi cũng không dám nghĩ tới nếu như không có nhuyễn giáp ngăn trở một chút, sẽ thành hậu quả gì nữa.

Hít vào một hơi thật sâu, Dương Thiên Lôi lần nữa lấy ra một lọ thuốc khác mà Nhân Kiệt giao cho để chữa ngoại thương, cẩn cẩn thận thận mà cởi bỏ nhuyễn giáp của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi thấy lưng Tiêu Như Mộng lúc này tựa hồ như bị máu tươi nhuộm đỏ, liền đem đan dược nghiền thành bột mịn, sau đó Dương Thiên Lôi lại rắc một chút lên trên vết thương của Tiêu Như Mộng, lấy tay nhẹ nhàng đè lên vết thương một lát, chỉ chốc lát sau dược lực liền phát huy tác dụng, vết thương rất nhanh đã khép miệng lại với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.