Huyền Thiên

Chương 320: Tiến vào hải vực




"Phá Lãng Hào"__ cao cấp viễn dương hạm thuộc "Bồng Lai Thương Nghiệp Hiệp Hội".

"Bồng Lai Thương Nghiệp Hiệp Hội" là hiệp hội thương nghiệp bản thổ lớn nhất trên "Bồng Lai Tiên Đảo". "Khách Sạn Bồng Lai" đồng dạng cũng trực thuộc "Bồng Lai Thương Nghiệp Hiệp Hội". Dương Thiên Lôi vốn định mang theo Tiêu Như Mộng đi trên cao cấp viễn dương hạm của "Tinh Diệu Thương Nghiệp Hiệp Hội". Nhưng Tiêu Như Mộng lại trực tiếp đề nghị lựa chọn "Bồng Lai Thương Nghiệp Hiệp Hội". Bởi vì "Bồng Lai Thương Nghiệp Hiệp Hội" có ưu thế là dân bản thổ, bọn họ đối với việc nhận thức Đông Hải, không nghi ngờ là ở cấp cao nhất. Lộ tuyến lựa chọn, đồng dạng cũng sẽ là thích hợp nhất cho việc lịch luyện.

- Tiên sinh, ngài xác định là sẽ đi trên "Phá Lãng Hào"?

Khi Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng sóng vai đi tới cửa vào "Phá Lãng Hào", chiếc viễn dương hạm này đã sắp khởi hành. Một người phục vụ viên đứng tại cửa ra vào, cung kính mời Tiêu Như Mộng thông qua, sau đó ánh mắt đầy kỳ quái nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.

- Đúng vậy, Có vấn đề sao?

Dương Thiên Lôi hỏi.

- Tiên sinh nên biết, "Phá Lãng Hào" là viễn dương hạmCao cấp, lộ tuyến lựa chọn chỉ thích hợp cho cao thủ Tiên Thiên từ cấp bảy đến cấp tám lịch luyện. Mà ngài chỉ là Tiên Thiên cấp năm. Cho nên, vì sự an toàn của ngài, ngài nên cân nhắc lại, ta đề nghị ngài nên chọn cấp viễn dương hạm.

Nhân viên phục vụ giải thích với thái độ cung kính .

- Ta hiểu rõ, cảm ơn ngươi nhắc nhở.

Dương Thiên Lôi nói.

- Vậy ngài vẫn muốn lựa chọn "Phá Lãng Hào" sao?

- Đương nhiên. Ta chỉ đi ngắm cảnh cùng mở mang kiến thức thôi.

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói.

- Thôi được rồi, chúc ngài gặp may mắn. Mời!

Nhân viên phục vụ điều nói đã cần phải nói, người ta đã nguyện ý dùng tiền mua cái chết, hắn đương nhiên là không ngăn cản được. Loại người này tuy rằng hiếm có, nhưng hàng năm vẫn có không ít kẻ không biết trời cao đất rộng là gì đến nơi này. Hơn nữa những người này đa số đều giống Dương Thiên Lôi, đều là nhân vật thiên tài, thiếu niên đắc chí, tâm cao khí ngạo, không ai bì nổi.

Một đạo bạch quang chiếu rọi trên người Dương Thiên Lôi hơn nửa phút, sau đó đại môn của "Phá Lãng Hào" từ từ mở ra. Dương Thiên Lôi đi tới bên cạnh Tiêu Như Mộng đang chờ hắn. Lúc này, Tiêu Như Mộng cũng chưa có mặc vào bộ đạo khí nhuyễn giáp kia. Thất phu vô tội hoài bích có tội, tu luyện giới vô số những kẻ gặp phải bảo vật sẽ sinh lòng tham. Lúc này, nếu mặc vào, có thể dẫn đến những phiền toái không cần thiết. Nàng chỉ mặc một kiện đạo bào phổ thông màu trắng, một đầu tóc xanh tùy ý xõa ở sau lưng. Không có vẻ cổ lão do đạo bào cùng đạo quan ước thúc, quanh thân thể nàng tỏa ra vẻ xinh đẹp kinh người. Những đường cong thân thể đầy uyển chuyển, linh lung mà hấp dẫn, cái cổ ngọc trắng như tuyết, da thịt óng ánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tuyệt mỹ, quanh thân bàng bạc sinh mệnh tinh nguyên, căn bản không thể nhìn ra nàng bao nhiêu tuổi. Nếu như không phải ánh mắt nàng ẩn chứa nét tang thương, chỉ sợ sẽ không ít người cho rằng nàng là một thiếu nữ thiên tài hai mươi tuổi.

Cái này hoàn toàn là do Dương Thiên Lôi kiên trì đề nghị, Tiêu Như Mộng mới không mặc bộ đạo bào và đạo quan cổ hủ kia. Càng khiến cho Tiêu Như Mộng câm lặng chính là, không ngờ mấy ngày trước Dương Thiên Lôi đã đi mua mấy bộ đạo bào màu đen nhánh. Đứng cừng một chỗ với nàng làm gì có chút nào giống sư đồ? Quả thực là không khác gì "Hắc Bạch Song Bích".

"Phá Lãng Hào", phẩm đạo khí, chiều dài ước chừng ba trăm trượng, bề rộng chừng một trăm trượng, tốc độ đi thuyền không thua gì ngự kiếm phi hành. Tổng cộng có năm tầng, tầng một dưới đáy là khu nhân viên công tác, tầng hai đến tầng bốn là phòng của lịch luyện giả, mỗi tầng có một trăm phòng, những gian phòng này kì thực đều là tu luyện thất đơn độc. Khác với động thiên, hiển nhiên mỗi phòng này đều được dung hợp với không gian pháp tắc. Tầng năm là nơi giải trí, hưu nhàn, tiên ẩm, y liệu, thương điểm buôn bán pháp bảo, cực độ xa hoa. Chỉ có thứ ngươi không tưởng tượng được chứ không có thứ ngươi làm không được

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tiền.

Dưới tình huống bình thường, tuyệt đại đa số tu luyện giả đều tụ tập tại tầng này, buông lỏng thể xác và tinh thần, kết giao bằng hữu. Mà tầng cao nhất chính là boong tàu lộ thiên, cũng không thiếu tu luyện giả tụ họp ở phía trên, lĩnh hội phong quang của biển cả

Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đi tới tầng ba đầu tiên, xem xét thoáng qua hai gian phòng liền nhau của mỗi người. Trong phòng có đầy đủ phòng tắm, phòng ngủ, phòng tu luyện nói chung là đầy đủ tiện nghi, nhất là bên trong còn dung hợp không gian pháp tắc, phòng tu luyện lại vô cùng lớn, tràn ngập thiên địa linh khí. Bất quá cũng không có khởi động được năng lực của thời gian pháp tắc.

- Mỗi người một ngàn vạn Thuần Dương đan, ba trăm người là ba trăm ức Thuần Dương đan, tiền dễ kiếm thật...

Dương Thiên Lôi sau khi vào trong phòng, liền lật xem qua quyển " kim chỉ nam phục vụ của Phá Lãng Hào" cùng một tờ hải đồ đánh dấu lộ tuyến hải vực lần này sẽ đi qua, lẩm bẩm nói. Sau khi xem xét xong, Dương Thiên Lôi trực tiếp ra khỏi phòng đi tới cửa phòng của Tiêu Như Mộng, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Thiên Lôi?

Trong phòng truyền ra thanh âm Tiêu Như Mộng

- Vâng. Đọc Truyện Online

Dương Thiên Lôi lên tiếng, Tiêu Như Mộng liền mở cửa.

- Sư phụ chúng ta lên boong thuyền xem thử, đây mới là lần đầu tiên ta đi thuyền mà...Hắc hắc

Dương Thiên Lôi nói.

- Việc này, chờ một chút, sư phụ đổi y phục đã.

Tiêu Như Mộng gấp gáp nói.

- Sao lại thay y phục? Sư phụ, khi người hành tẩu bên ngoài, cũng đừng nên mặc cái bộ đạo bào cổ lỗ sĩ kia nữa. Người xem, nhìn người bây giờ xinh đẹp hơn nhiều!

- Sư phụ cũng không phải là thiếu nữ, cần xinh đẹp làm gì? Hơn nữa...Ngươi...

Tiêu Như Mộng nói xong liền nhìn Dương Thiên Lôi một thân đạo bào màu đen:

- Bộ dáng ngươi như vậy, ở cùng một chỗ với sư phụ...Còn ra thể thống gì nữa!

- Ách.. Dù sao cũng chẳng ai biết, ta ăn mặc như vậy đi cùng sư phụ, quả thực là vô cùng có mặt mũi, hắc hắc!

- Ngươi, xú tiểu tử này, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy?

Tiêu Như Mộng hờn dỗi trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi.

- Được rồi, cứ như thế là tốt rồi, đi thôi sư phụ!

Dương Thiên Lôi nói xong liền nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Như Mộng, đi thẳng ra bên ngoài. Tiêu Như Mộng có chút do dự, nhưng nhìn thấy nét mặt hưng phấn của Dương Thiên Lôi, cuối cũng vẫn theo hắn đi ra ngoài. Đúng lúc này, pháp khí khuếch đại âm thanh trên thuyền chợt truyền đến thanh âm ôn nhu của một vị nữ tử:

- Tất cả vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, "Phá Lãng Hào" sắp khởi hành, xin mời các vị chuẩn bị sẵn sàng, hành trình lịch luyện chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.